Đương nhiên Tiêu Chấn Long biết rõ tình huống bây giờ của họ mới nói: “Yên tâm, sẽ không đụng phái nhiều người như vậy đâu! Tối đa
cũng chỉ là mấy tên lính tôm tướng cua!” Nói xong, Tiêu Chấn Long không khỏi cười nham hiểm.
Nhìn dáng vẻ của Tiêu Chấn Long, Hỏa Phượng biết Tiêu Chấn Long lại có
hành động gì, cô ấy hỏi: “Anh Long hỏi chuyện này đê’ làm gì?”
“Từ giờ trở đi, hai người nghỉ ngơi nửa tiếng, ăn gì đó, nửa tiếng sau ba người chúng ta xuất phát.” Tiêu Chấn Long nói.
“Anh Long, anh muốn làm gì?” Hỏa Phượng hỏi.
“Tôi muốn xông vào Thanh bang tối nay!” Tiêu Chấn Long nghiêm nghị nói.
“Cái gì, xông vào Thanh bang tối nay!” Trong lòng Lý Thế Vinh và Hỏa Phượng rung động dữ dội.
Trung Quốc là một quốc gia có truyền thống lịch sử láu đời, không chỉ có vô sổ nền văn minh huy hoàng đã được sáng tạo nên cho thế giới loài
người trong suốt năm nghìn năm mà còn có những nhân vật phong lưu được
lưu truyền qua các thời đại, đó cũng là lịch sử của năm nghìn năm quyền
lực mà vua và các cá nhân đan xen vào nhau. Từ vua Tân và vua Hán Vũ cực kì hiếu chiến, đến vua Thái Tông có tài thao lược quân sự, từ việc
hoàng đế Thái Tổ giải phóng binh quyền thông qua một ly rượu cho đến kế
hoạch giành lấy ngai vàng của vua Ung Chính thời nhà Thanh, đầng sau sự
tranh giành quyền lực là lòng tham vô độ trong sâu thẳm bản chất của mỗi con người. Xưa kia con cháu các bậc quân vương tranh đấu không ngừng
nghĩ, đến xã hội hiện đại, các doanh nhân giàu có giành giật gia sản của cha ông, tất cá đều xoay quanh quyền lực và của cải, suy cho cùng,
những chuyện đúng và sai trèn thế giới đều liên quan đến hai thứ này.
Tương tự như vậy, tập đoàn Cao thị giàu có nhất cũng sẽ phải đối mặt với sự thay thế cái mới cho cái cũ và vấn đề chuyến giao quyền lực, một
trăm năm nữa sau Cao Minh Uy, ai sẽ là người nắm quyền chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Cao thị, ai đủ khả năng đế đám đương một tiếng
đại ca của Thanh bang Thượng Hải, đây là vấn đề được đặt ra trước mắt
tập đoàn Cao thị. Nhà họ Cao có ba đứa con trai, con cả Cao Liên Khanh
nám trong tay Thanh bang Thượng Hải, con thứ hai Cao Liên Khởi gián tiếp điều hành tập đoàn Cao thị, con thứ ba là Cao Liên Khoan mang dáng vẻ
con nhà giàu thứ thiệt, trong ba đứa con thì Cao Liên Khoan là người có
tư chất tầm thường nhâ’t, tài trí thấp kém không đú đế đám đương bất kì
trách nhiệm nặng nề nào, là một kẻ phá của điến hình. Nói tóm lại, nếu
như nội bộ tập đoàn Cao thị có nảy ra một cuộc tranh giành quyền lực thì nó nhất định được bất nguồn từ Cao Liên Khanh và Cao Liên Khởi.
Tiêu Chấn Long vô cùng tin tướng vào chuyện này, nhưng vấn đề là nó sẽ xảy ra ư? Đây là điều mà Tiêu Chấn Long vừa nghĩ
đến trong lúc mẹ đang giáo dục hai anh em trong biệt thự, chuyện anh em
tranh giành nhau còn có thể phát sinh trong một gia đình bình thường,
huống hồ chi đây còn là tập đoàn Cao thị nắm giữ trong tay khối tài sản
hàng tý đồng và thế lực hâc đạo mạnh mẽ Thanh bang Thượng Hải chứ?
Mặc dù Tiêu Chấn Long chưa bao giờ gặp mặt người con cả Cao Liên Khanh,
nhưng anh đã từng gặp được con thứ hai của nhà họ Cao là Cao Liên Khởi,
anh ta có khí chất trầm tĩnh, gặp khó khăn cũng không sợ hãi, cho nên ấn tượng đầu tiên của Tiêu Chấn Long về anh ta chính là một người rất có
dã tâm, hơn nữa anh còn chú ý tới xương hai lỗ tai của anh ta lật ra
ngoài, theo như thuật xem tướng mà nói thì đây là một người có tính cách phản nghịch. Khi đó trong thời Tam Quốc Gia Cát Lượng đã kết luận rầng
sau khi ông chết, Ngụy Diên át sẽ tạo phản. Quả đúng như dự đoán, không
lâu sau khi Gia Cát Lượng qua đời, Ngụy Diên đã mưu phản nước Thục.
Mặc dù xương tai lật ra ngoài biếu hiện phản nghịch, nhưng đó chắng qua
chỉ là một loại thuật xem tướng. Tuy Tiêu Chân Long không quá tin tưởng
vào những thứ này, song anh vẫn cho rầng nếu như mình có thể tác động
một chút để khiến cho hai anh em bất hòa thì đó cũng chính là tự tạo cơ
hội cho mình. Tiêu Chấn Long ngẫm nghĩ một chút, nói không chừng Cao
Liên Khanh và Cao Liên Khởi đã bát đầu tranh giành cấu xé lẫn nhau từ
lâu rồi? Hoàn toàn có thế có khả năng này, một người nâm giữ thế lực hắc đạo tàn ác, một người kiếm soát công việc làm ăn khống lồ của bạch đạo, bất kỳ sự lựa chọn nào cũng đều ấn chứa cám dổ rất lớn, huống chi đây
còn là những người có tham vọng?
Nếu như có cơ hội vừa có cá vừa được cả chân gấu thì sao lại không muốn
cho được? Cao Liên Khởi là một người có dã tâm, vậy nên Tiêu Chấn Long
suy đoán Cao Liên Khanh cũng nhất định là một kẻ đầy tham vọng, nếu
không gã ta đỗ không thế
nào ngồi được vào vị trí đại ca Thanh bang. Mặc dù trên danh nghĩa Cao
Minh Uy là chủ tịch hội đồng quản trị và là thủ lĩnh của Thanh bang,
nhưng chính hai người con trai của ông ta mới thật sự kiếm soát hai thế
lực to lớn này.
Bất luận là Thanh bang hay doanh nghiệp Cao thị, Tiêu Chấn Long đang cân nhâc vấn đề xem nên quyết định dựa vào ai, hay nói cách khác là trợ
giúp người này để lật đổ người còn lại. Suy cho cùng, Tiêu Chấn Long và
cả hai người này hiện đang có một mối thâm thù, đối với Cao Liên Khanh,
anh em của Tiêu Chấn Long đã khiến gã ta hao binh tốn tướng, mà với Cao
Liên Khởi thì Tiêu Chấn Long đã may mần cướp được hàng chục triệu tiền
mặt từ chỗ anh ta, cho dù là bên nào thì hai anh em này đều có lý do đê’ dồn Tiêu Chấn Long vào chỗ chết.
Ép đến đường chết rồi cho sống lại, Tiêu Chấn Long tin rầng những mất
mát của hiện tại không là gì so với tương lai của bọn họ. Đối với quyết
định đêm nay xông vào Thanh bang hay chạy đến tập đoàn Cao thị, Tiêu
Chấn Long không hề có ý định sống mái với bọn họ, chỉ là mong muốn tìm
ra một chút lợi ích đế hợp tác, từ đó thoát khỏi việc bị săn lùng không
ngừng nghỉ. Nhưng nói tới nói lui thì, Tiêu Chấn Long lấy cái gì làm vốn liếng để thương lượng với bọn họ chứ?
Có! Đương nhiên là Tiêu Chấn Long có rồi.
Nhìn bầu trời đêm rực rỡ, hít thở mùi hương nhàn nhạt của hoa tử đinh
hương, Tiêu Chân Long tin chắc rằng mình có đủ thực lực đế vào đó đàm
phán cùng với bất kì phe nào, tiền đặt cược của anh chính là mạng sống
của Cao Liên Khanh hoặc Cao Liên Khởi, mặc dù trong tay Tiêu Chấn Long
không có thiên quân vạn mã, nhưng anh lại chỉ huy một nhóm sát thủ hàng
đầu trên giang hồ, gọi là tập đoàn sát thủ cũng không ngoa chút nào.
Tiêu Chấn Long chắc chắn có thế giết được một trong hai người Cao Liên
Khanh và Cao Liên Khởi bất cứ lúc
nào và ờ bất cứ đâu, đây là số vốn đặt cược lớn nhất mà Tiêu Chấn Long có.
Lần này đi chắc chân không an toàn, hơn nữa còn là hết sức nguy hiếm, có thế nói Tiêu Chấn Long đã ra giá cược rất lớn với đối phương. Mặc dù
vốn liếng mà Tiêu Chấn Long bỏ ra có thế không cần phải nâm dưới cơ,
nhưng nếu không như thế thì anh và các anh em sẽ phải đối mặt với việc
bị truy đuổi và giết chóc không ngừng nghỉ. Khó có thể đảm bảo rầng
những người trong số bọn họ sẽ không phạm sai lầm, tất cả anh em đều như cánh tay phải cánh tay trái của Tiêu Chấn Long vậy, anh không muốn nhìn thấy bất cứ ai bị thương, vì vậy Tiêu Chấn Long quyết định đêm nay sẽ
xông vào Cao thị, lựa chọn đêm nay là vì đây là lúc mà trên dưới Thanh
bang canh gác thư thả nhất. Không một ai có thể ngờ rầng hơn chục người
vừa từ cõi chết trờ về lại quay trờ lại trụ sở chính của Thanh bang.
Sau khi cân nCỜĐen lưỡng, Tiêu Chấn Long quyết định đặt cược lên người
Cao Liên Khởi, trực giác nói cho anh biết cược vào Cao Liên Khởi sẽ có
cơ hội thành công cao hơn một chút. Một mặt Tièu Chấn Long tin rằng, với tư cách là một doanh nhân, anh ta sẽ biết phân biệt giữa lợi ích ngán
hạn và làm ăn lâu dài, nói trắng ra thì Cao Liên Khởi là một người biết
cách tư duy bằng khối óc của mình, ô một khía cạnh nào đó cơ hội thành
công sẽ dề đến với Cao Liên Khởi hơn là một người xuất thân từ trong
quân đội như Cao Liên Khanh. Mặt khác, trong hai anh em thì Tiêu Chân
Long chỉ gặp được một mình Cao Liên Khởi, anh ta cho anh ấn tượng rắng
anh ta là một người biết cân nhâc thiệt hơn, anh ta biết rõ Tiêu Chấn
Long có thực lực, nếu không thì anh ta đã triệu tập người của Thanh bang đến ra tay ngay trên đường. Sở dĩ anh ta không làm như thế là bởi vì
anh ta đã tính đến thực lực của Tiêu Chấn Long.
Dùng nửa giờ đê’ suy tính rõ ràng, anh cùng hai người Lý Thế
Vinh và Hỏa Phượng thay quần áo sau đó bước ra khỏi khu biệt thự, đón xe đi thắng đến tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Cao thị.
Trụ sở chính của tập đoàn Cao thị ở Phố Đông có tổng cộng ba mươi lăm
tầng, một phần dùng để cho thuê, phần lớn dùng vào công việc riêng của
tập đoàn. Dù mang tư cách là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn
nhưng Cao Minh Uy không thường xuyên đến, ông ta thường chỉ xuất hiện
lúc tố chức đại hội cố đông hoặc khi tập đoàn có hoạt động vốn lớn, các
công việc hành chính thường ngày đều giao cho Cao Liên Khời xử lý. Vì
hình tượng của tập đoàn Cao thị, Cao Uy Minh quy định nếu không có
chuyện gì quan trọng thì đàn em của Thanh bang không được xuất hiện ở
tòa nhà tập đoàn Cao thị, Cao Liên Khanh cũng chỉ vừa được đưa vào vị
trí phó giám đốc còn trống, có một gian phòng làm việc ở tập đoàn. Trụ
sở chính của Thanh bang thì ở một địa chỉ khác, các công việc quan trọng hằng ngày của Thanh bang đều được giải quyết ở đây, những việc còn lại
thì được các đường chủ xử lý trong phạm vi quyền hạn của họ.
Thanh bang có mười đường, toàn bộ khu vực Thượng Hải cũng được chia
thành mười phạm vi quản lý, thuộc quyền quản lý của mười đường chủ. Bởi
vì Thanh bang có sự phân công rõ ràng và thực hiện nghiêm ngặt nên rất
hiếm khi xáy ra sự cố. Mặc dù Thanh bang Thượng Hải được chia thành mười khu vực nhưng do Thanh bang rất có sức ảnh hưởng ở hác đạo nên thủ lĩnh của Thanh bang là Cao Minh Uy đã bày mưu tính kế đế các đường khấu và
mọi tỉnh thành trong cả nước đều có cơ hội làm ăn với hắc đạo, khiến cho cánh tay của Thanh bang vươn rộng từ nam chí bắc, sức ảnh hưởng trong
giang hồ cũng được mở rộng ra. Buối tối hôm đó đuối giết Tiêu Chấn Long
có gần năm trăm anh em được chia ra cho mỗi đường khấu năm mươi người,
không ngờ lại kết thúc trong thất bại thảm hại, có thể nói đây là thất
bại lớn nhất trong hai mươi năm qua của Thanh bang, nực cười hơn là đối
phương
như chôn mặt xuống bàn.
Mà lúc này ở trụ sở chính của tập đoàn Cao thị, Cao Liên Khởi cũng đang
ngồi trên ghế văn phòng nghe báo cáo của những người truy sát Tiêu Chấn
Long, càng nghe sắc mặt càng u ám, nhưng Cao Liên Khởi không biết rằng
chắng mấy chốc nữa anh ta sẽ phái chào đón một vị khách đặc biệt.
Tài xế là một người đàn ông trung niên, để chòm râu quai nón từ tai kéo
dài xuống, vừa lên xe ông ta đă quan sát đôi nam nữ ngồi phía sau thông
qua kính chiếu hậu, không phải bởi vì dáng vẻ bọn họ có gì đó đặc biệt,
người nam thì kín đáo lặng lẽ, nữ thì lạnh lùng, người thanh niên ngồi ở ghế phụ thì rất thích nói chuyện, nhưng sai ở chổ tuối tác, nhìn anh
vừa nói vừa cười giống như chưa đến hai mươi, nhưng đầu óc phản tích cẩn thận, khí chất bình tĩnh giống như một người lớn lõi đời, kì lạ hơn nữa là người thanh niên này trông như lãnh đạo của hai người kia. Nói tóm
lại, đối với tài xế đế râu quai nón mọi chuyện đều là không thấy rõ,
không hiếu rõ.
Đâ tới đích đến, trụ sở chính của tập đoàn Cao thị.
Người thanh niên bẽn cạnh đi thầng xuống xe, người đàn ỏng ngồi sau
thản nhiên đưa tờ một trăm tệ cho ông ta, sau đó anh ấy và người phụ nữ
bên cạnh nối gót người thanh niên đi về phía tòa nhà. Người tài xế đế
râu quai nón hét lớn: “Này! Khoan đi đã, các cậu không lấy tiền thối à?”
Người thanh niên dẫn đầu dừng bước, quay đầu lại cười nói: “Không cần
đâu! Nhưng mà chú phải nhớ kĩ là tối nay chưa từng chờ chúng tôi nha.”
Sau đó không đợi tài xế kịp trả lời bọn họ đã đi vào cổng tòa nhà.
Tài xế đê’ râu quai nón cầm tiền lắc đầu tự nhủ: “Vậy là có ý
Và rồi ông ta chợt hiếu rat đạp mạnh chân ga, lao như điên về phía trước.
Nửa đêm, ở tòa nhà của tập đoàn Cao thị có một bảo vệ đang trực. Thông
thường, anh ta đã khóa cửa từ lâu. Nhưng có lẽ dạo gần đây tống giám đốc Cao thường xuyên làm việc đến nửa đẽm nên anh ta cũng phải ờ lại. Làm
công cho người khác thì phải chịu thế thôi, cậu bảo vệ vừa ngồi trực vừa lẩm bấm trong lòng. Ngay lúc này, đột nhiên anh ta thấy cánh cửa của
tòa nhà được mờ ra, hai nam một nữ đi vào. Họ là ai? Trễ như thế còn đến sao? Cậu bảo vệ thầm mắng. Thấy họ vào, anh ta nhanh chóng đứng dậy từ
quầy trực ở sảnh, la lên: “Các cô cậu đến tìm ai vậy? Muộn lâm rồi, nếu
có việc thì xin mời ngày mai lại đến!”
Thanh niên dẫn đầu ra vẻ như không nghe thấy, nhanh chóng bước đến quầy
trực. Cậu bảo vệ thấy thế cảm thán: “Á à! Ăn gan hùm mật gấu à? Dám lộn
xộn ở tòa nhà của Cao thị!” Nghĩ tới đây, cậu bảo vệ cầm dùi cui xông
lên. Anh ta định giơ dùi cui la lớn thì trước mắt có bóng đen lướt qua,
sau đó phía sau gáy có cảm giác như trầm xuống, hai mât chậm rãi nhắm
lại. Thứ cuối cùng mà anh ta thấy được là một ánh nhìn giễu cợt.
Lý Thế Vinh nâng cậu bảo vệ ngồi vào chổ quầy trực, bày ra tư thê’ như đang ngủ.