Mât lạnh của Tiêu Chấn Long nhìn về phía trước, ai cũng không đoán ra
được đến cùng anh suy nghĩ gì, chí là tay phái ôm Duy Ninh tới gần mình
hơn một chút.
Cũng chính vào lúc này, vài bóng người đột nhiên lao ra từ trong hàng
cây bên cạnh lối đi, từng luồng ánh sáng lạnh ở trong tay bay thắng về
phía Tiêu Chấn Long, còn về phần Duy Ninh, có lẽ ớ trong mât mấy người
này cũng chỉ là vật hi sinh mà thôi.
Dựa vào ánh sáng yếu ớt ớ hai bên đường phố, Duy Ninh trông thấy rõ
những người này đêu mặc đồ đen quanh người, vải đen che mặt, hai tay cầm chiến đao dài hơn ba thước, trên chiến đao tản ra ánh sáng lạnh khiến
cho lòng người lạnh buốt. Hàng loạt bóng đao hợp lại thành một tấm lưới
dày đặc lao về phía hai người Tiêu Chấn Long, Tiêu Chấn Long lập tức ỏm
Duy Ninh vào trong ngực, tay phái dùng sức, hai chân đạp mạnh lùi về
phía sau.
Phản ứng của Tiêu Chấn Long rất nhanh, nhưng mà những người này dường
như đã sớm đoán trước được Tiêu Chấn Long sẽ có chiêu này, sức mạnh của
đao ảnh không hề giảm mà lao thắng về phía hai người.
Lân đâu tiên Duy Ninh gặp phải tình cảnh bị đuổi giết kinh hồn bạt vía
như vậy, sắc mặt có chút hơi tái nhợt, nhưng mà ớ trong lồng ngực giống
như ngọn núi của Tiêu Chấn Long khiến cho Duy Ninh cảm thấy vô cùng an
toàn.
Ngay vào lúc này có vài tiếng súng “Pầng” “Pầng” vang lên ở bên tai Duy
Ninh, sau mỗi một tiếng súng vang lại có một bóng đao biến mất, sau khi
vài tiếng súng vang lên thì tấm lướt đao
lao về phía hai người Tiêu Chấn Long cũng đã dần biến mất hết.
Duy Ninh quay đầu nhìn lại, chi thấy phía sau có một người người đàn ỏng mặc đồ đen đeo bao tay màu đen, trên hai tay trái phải đều cầm một khấu súng lục chậm rãi đi về phía hai người bọn họ. Cho dù bước chân rất
chậm, nhưng mà mỗi bước chân đều rất vững vàng, khiến cho Duy Ninh có
một loại cảm giác an tâm, Duy Ninh biết người này hần là cứu viện của
bọn họ.
Người đàn ông áo đen vẫn cầm hai khấu súng ớ trên tay như cũ, ánh mât
cánh giác mà nhìn khâp xung quanh, cuối cùng đứng yên ở đâng trước Tiêu
Chấn Long và Vu Duy Nghiên. Ba người cứ đứng một trước hai sau như vậy,
không có ai nói gì, lúc này tiếng gió nhẹ xẹt qua lá cây lao xao có vẻ
cực kỳ chói tai.
Người đàn ông áo đen này chính lả đội trưởng vệ đội Nam Thiên Lão Băng,
từ sau một năm trước Tiêu Chấn Long an toàn trớ về Đài Loan, anh ta cùng với Hỏa Phượng đều ở Đài Bắc bảo vệ Lệ Ngọc đi học. Sau một năm nghỉ
ngơi và hồi phục, Lão Băng làm việc càng thêm trầm ổn hơn trước kia, tài nghệ cũng càng thêm xuất sầc, suy nghĩ và tài bán súng của anh ta đã
đạt tới trình độ người và súng hợp thành một, có thể nói hai khấu súng
trong tay anh ta chính là mạng sống thứ hai của anh ta.
Bây giờ Lão Băng đã không còn là Hổn Thế của trước đây nữa, mà là thần súng.
Lúc này Lão Băng đứng bảo vệ ở trước Tiêu chấn Long và Duy Ninh, một mặt thì bình tĩnh mà chú ý hoàn cảnh xung quanh, một mặt cũng ngạc nhiên
cảm thán bản lĩnh của những người này. Hơn mười phát súng vừa nãy của
Lão Băng đều chỉ bắn
trúng chiến đao cúa những người này, phán ứng cúa tất cá bọn họ cũng rất nhanh, thấy Lão Băng ra tay không hề tầm thường thì lập tức mượn địa
hình mà ấn thân, không đế lại cho người khác bất kỳ dấu vết nào. Lão
Báng cũng không lạ lẫm với bản lĩnh của những người này, một năm trước
Lão Băng đã từng giao chiến với bọn họ rồi, bọn họ đều là ninja đến từ
Nhật Bản, vì đặc biệt ám sát Tiêu Chấn Long mà đến.
Sau khi Tiêu Chấn Long trớ vê Đài Loan, Yamaguchi-guml và Inagawa của
Nhật Bán sẽ thường xuyên phái một đám sát thủ tới Đài Loan hành thích
Tièu Chấn Long, nhưng mà bới vì có các anh em, chon nên lần nào bọn họ
hành động cũng đều thất bại, lần nào Tiêu Chấn Long cũng bình yên vô sự. Thế nên bây giờ Tiêu Chấn Long đối với hành động ám sát của những người này cũng đã tập mãi thành quen, nhưng mà chuyện gì cũng phải có giới
hạn, vượt qua giới hạn này thì sẽ không tốt. Bây giờ Tiêu Chấn Long đã
bắt đâu thấy phiền chán với cách làm không biết tiến lùi này của hai
bang xã hội đen lớn của Nhật Bản, anh cũng đang dần cân nhắc xem làm thế nào đế thoát khỏi đuối giết liên miên của mấy người này.
“Đi theo tôi!” Ba người Lão Băng bước từng bước đi về phía đầu con phố
trước mặt, Lão Băng cầm hai khấu súng trên tay nhạy bén mà nhìn chằm
chằm xung quanh sẵn sàng ứng phó với những chuyện xảy ra đột ngột, nhiệm vụ hôm nay của anh ta dường như rất đơn giản, chỉ cần đưa Tiêu Chấn
Long và Duy Ninh tới phía trước đầu phố là được, như vậy đã chứng tỏ ba
người bọn họ đã thoát khỏi nguy hiếm.
Đám ninja ấn ở trong cây cối dường như đã có chút mất kiên nhằn, chợt
nghe thấy trong rừng có một tiếng tiếng rít, mười mấy quả đạn khói bay
ra từ trong rừng nổ ờ xung quanh ba người. Loại đạn khói này không chỉ
có tác dụng giúp ninja Nhật Bản ấn thân, mà quan trọng hơn là còn cỏ tác dụng tương tự như pháo sáng. Mười mấy trái đạn khói này gầy như
đồng thời nổ tung ở xung quanh ba người, làn khói màu trắng tỏa ra lập
tức bao phủ ba người, ánh sáng trâng chói mẳt cũng khiến cho ba người
tạm thời mat đi thị lực, trước mắt hoàn toàn trăng xoá.
Tất cả những ninja tham gia lần tấn công này đều bát lấy cơ hội khó có
được này mà ào ào nhảy ra, vung chiến đao lên lao thẳng vê phía ba người đang đứng. Nào ngờ chưa đợi đám ninja này tiến vào phạm vi của đám
khói, từ trong làn khói lại có từng viên đạn bân ra, cực kỳ chính xác mà băn trúng mục tiêu, thật giống như những người này chính là tấm bia
sống, không ngừng có người ngã ra bên ngoài làn khói.
Trong thời gian chưa đến một phút, Duy Ninh ở trong ba người bổng cảm
thấy hình như xung quanh có vô số người đang lao tới bên trong, nhưng mà súng lục ở trong tay người đàn ông áo đen phía trước lại dường như
không hề ngừng lại một giây nào, kế cả đối súng giữa chừng cũng không
khiến cho ai có cảm giác tiếng súng đã tạm dừng cả. Duy Ninh đã dần dần
quen với ánh sáng mở to hai mât nhìn người đàn ông áo đen phía trước vậy mà lại nhăm mẳt bẳn súng, chỉ thấy anh ta giống như một người mù, hoàn
toàn dựa vào thính giác siêu nhạy bén mà nâm giữ phương hướng bân ra
vièn đạn.
Đợi làn khói dân dân tan đi, Duy Ninh giật mình phát hiện hơn ba mét
xung quanh lại có mấy chục thi thê’ nằm la liệt, những người này hầu như đều bị trúng đạn ở đầu, hơn nữa toàn là một phát một mạng. Người đàn
ỏng áo đen giống như không có việc gì mà thu súng lại, quay đầu lại nói
với Tiêu Chấn Long.
“Đại ca, chúng ta đi thôi!” Lão Băng thoải mái tự nhiên mà nói.
“Cuối cùng hôm nay tôi cũng được chiêm ngưỡng phong thái
của thần súng Nam Thiên rồi, lúc trước nghe Hắc Long bọn họ nói kỹ năng
bân súng của anh siêu như thế nào, nhưng mà tai nghe không bâng mẳt
thấy, cuối cùng hôm nay cũng được chiêm ngưỡng rồi!” Tiêu Chấn Long nói
xong thì cười ha hả.
“Đại ca quá khen! Người này hẳn chính là chàng kỵ sĩ của Lệ Ngọc, Vu Duy Ninh nhỉ, xin chào!” Lão Băng hào phóng mà vươn tay phải.
Duy Ninh chưa từng trải qua tình huống kinh khủng như vậy, cũng cực kỳ
không quen việc trò chuyện vui vẻ ngay trước nhiều người chết như vậy,
nhưng mà vần hào phóng vươn tay ra bắt tay Lão Băng. Bàn tay của Lão
Băng vừa to rộng lại còn ấm áp, điều này khiến cho Duy Ninh có cảm giác
vô cùng yên on.
“Đại ca, vần là bọn họ!” Bọn họ ờ trong lời của Lão Băng chính là Yamaguchi-gumi và Inagavva của Nhật Bản.
“Tôi biết! Những người này âm hồn không tan mà theo tôi gần một năm,
cũng nên chấm dứt rồi! Chúng ta đi thỏi!” Tiêu Chấn Long hung tợn nói,
sự lạnh lẽo trong giọng nói khiến cho Duy Ninh ớ bẽn cạnh giật mình một
cái.
Tiêu Chấn Long nói xong, cùng với Duy Ninh và Lão Băng đi nhanh về phía
đầu phố, chỉ còn lại hành lang với xác chết đầy đất. Sự lạnh lùng đối
với cái chết và coi thường mạng sống cùng với tác phong mạnh mẽ quyết
đoán của Tiêu Chấn Long và Lão Băng đã khiến cho tâm tri cúa Duy Ninh
chấn động cực mạnh, cũng sinh ra ánh hướng lớn lao đối với cuộc sống của cậu bé sau này, Tiêu Chấn Long cũng không hề hay biết việc anh thay đổi một cách vô tri vô giác lại ảnh hường đến cả đời của một cậu bé như
vậy.