“Lệ Ngọc!” Tiêu Chấn Long đứng ở cống trường nhìn Lệ Ngọc mới đi ra từ trong phòng học gọi một tiếng.
“Anh trai!” Lệ Ngọc vui vẻ đáp lại, sau đó như một làn gió thơm nhào vào trong lòng Tiêu Chấn Long, cũng may Tiêu Chấn Long cũng biết định lực
cúa mình rất cao, thêm nữa Lệ Ngọc lại chính là em gái của mình, nếu
không trong ngực đột nhiên được ôm một dáng người yêu kiều như vậy, thì
hẳn là anh sẽ chịu không nổi mất.
“Hôm nay anh trai không bận gì, đi! Đưa em đi ăn McDonald!” Tiêu Chấn Long đấy Lệ Ngọc ra nói.
“Tốt quá! Nhưng mà em có thể đưa hai người bạn của em đi cùng được
không!” Lệ Ngọc quay đằu lại dùng tay chỉ vào hai người ở cách đó không
xa.
Hai người gần như từ lúc Lệ Ngọc nhào vào trong lòng Tiêu Chấn Long, tầm mát vần không rời khỏi Lệ Ngọc. Tiêu Chấn Long vừa tập nhìn lại thì
thấy đúng là hai người bạn tốt nhất của Lệ Ngọc ở Thánh Tâm như trong
miệng cô bé nói, Vu Duy Ninh và Tùy Duy Nghiên.
“Được chứ! Không thành vấn đề!” Tiêu Chấn Long nhẹ vổ đầu Lệ Ngọc, thoái mái đồng ý, chỉ cần là chuyện khiến cho Lệ Ngọc vui, Tiêu Chấn Long đều sẵn lòng làm cho cô ấy.
Thấy Tiêu chấn Long đồng ý, Lệ Ngọc khẽ vẫy tay với hai người, Tùy Duy
Nghiên vui mừng hét to một tiếng, nhưng mà vẻ mặt Vu Duy Ninh lại rất
bình tĩnh, mặc dù như thế, nhưng mà trong ánh mât vần tỏa ra ánh sáng
nóng bỏng như cũ.
“Anh trai, đây là Duy Ninh, đây là Duy Nghiên!” Lệ Ngọc vui vẻ giới thiệu hai người cho Tiêu Chấn Long.
“Chào hai em! Anh là anh trai của Lệ Ngọc, hai em có thế gọi anh là anh
Long!” Tiêu Chấn Long giới thiệu về mình xong thì phóng khoáng mà vươn
tay của mình về phía hai người.
Mặt Duy Nghiên đỏ lẽn, nhút nhát sợ sệt mà bắt tay với Tiêu Chấn Long
một cái, nhưng mà Vu Duy Ninh lại bát tay với Tiêu Chấn Long thật mạnh.
“Tay lạnh quá!” Tiêu Chấn Long nắm lấy tay của Vu Duy Ninh mà trong lỏng không nhịn được run lẻn, nếu không phải Tiêu Chấn Long tận mât nhìn
thấy Vu Duy Ninh, thì hán là anh còn tưởng là mình đang bât tay người
chết. Bàn tay này cúa Vu Duy Ninh gần như là không hề có một chút độ ấm, giống như là bàn tay này vừa mang về từ Bác Cực, không mang theo chút
hơi thờ nào của cuộc sống.
Tiêu Chấn Long dùng ảnh mât đảo qua Vu Duy Ninh, vẻ mặt kính cấn, không
kiêu ngạo không khiêm nhưỡng. Nhưng mà Tiéu Chấn Long có thế nhìn thấy
từ trong ánh mẳt của Vu Duy Ninh rằng hán Vu Nhược Dương là một người có cáu chuyện sau lưng, nguyên nhân của việc còn nhỏ tuổi đã trầm ốn như
thế, nhất định là cậu bé đã trải qua một vài chuyện không nên có ờ độ
tuổi này của cậu ấy, mới khiến cho tâm chí của cậu bé trưởng thành như
vậy.
Nhìn bộ ba của Thánh Tàm trước mắt này, dĩ nhiên tên nãy không phái là
do Tiêu Chấn Long đặt, mà là sau khi Tiêu Chấn Long nghe Hỏa Phượng miêu tả cuộc sống một năm tới nay của Lệ Ngọc xong thì mới biết, hơn nữa
biệt danh này cũng không phải do ba người tự phong, mà là các bạn ở
trường đặt cho. Hiện tại ba người ở trường học là Tiêu không rời Mạnh,
Mạnh không rời Tiêu. Đối với cuộc sống ờ Thánh Tâm hơn một năm tới nay
của Lệ Ngọc, Tiêu Chấn Long chỉ có thế dùng từ lâc đầu cười khổ mà hình
dung. Rất khó tưởng tượng cô bé giống như thiên sứ trước mẳt này, ở
trường học lại có một
ở Thánh Tâm Vu Duy Ninh và Tùy Duy Nghiên đều coi Lệ Ngọc là người dản
đầu, là trợ thủ đắc lực của Lệ Ngọc, tuy rầng Duy Nghiên dịu dàng, nhưng mà tâm tư cấn thận, là quan vãn của Lệ Ngọc, Vu Duy Ninh thì mạnh mẽ
nhanh nhẹn, làm việc gọn gàng sạch sẽ, là quan võ của Lệ Ngọc. Thật khó
mà tường tượng vậy mà ba đứa nhóc này lại khiến cho Thánh Tâm long trời
lờ đất, đánh nhau ẩu đả chắc chán không thể thiếu phân của ba người này, chuyện lớn chuyện nhỏ trong trường thì ba người này cũng châc chắn
không thoát khỏi liên quan. Càng khiến cho mọi người tức tối hơn đó là
thành tích học tập của Tùy Duy Nghiên lại đứng đầu toàn trường, Lệ Ngọc
thì trung bình, không cao cũng không thấp, học tập kém nhất thì chỉ có
Vu Duy Ninh, gần như lần nào cậu ấy cũng là người xếp chót bảng, nhưng
mà mỗi lần thi lại, Vu Duy Ninh lại đều có cách đế thi đổ với điếm cao,
điều này khiến cho tất cả mọi người đều vô cùng khó hiếu.
Bởi vì Vu Duy Ninh thường xuyên ở bên cạnh Lệ Ngọc, vẫn luôn khiến cho
những học sinh nam khác ghen tị, vì thế nên rất nhiều học sinh nam luôn
tìm mọi cách gây phiền phức toái cho cậu ấy, nhẹ thì chứi mắng, nặng thì đánh nhau. Ngay từ đầu Vu Duy Ninh đã không đánh lại bọn họ, nên lần
nào cũng bị đánh, ngày nào trẽn người cũng mảng xanh mảng tím. Nhưng mà
tính tình của Vu Duy Ninh rất quật cường, nếu ngày nào có ai đánh cậu
ấy, vậy thì một ngày nào đó mà cậu ấy tìm ra, nhất định sẽ đánh cho được người đó, một lần không được, thì mười lần, mười lân không được, thì
trăm lằn, tóm lại nhất định phải đánh bằng được kẻ đó. Đánh đến cuối
cùng gân như tất cả những kẻ đứng đâu trong trường đều đã từng bị cậu ấy đánh, về sau tất cả mọi người ở Thánh Tâm ấêu không dám chọc vào Vu Duy Ninh nữa, bởi vì ai cũng biết chọc phải Vu Duy Ninh, chẳng khác nào gặp phải một cơn ác mộng không bao giờ được tỉnh dậy.
Hơn nửa năm sau bởi vì có Vu Duy Ninh ở bên cạnh Lệ Ngọc, người bám lấy
Lệ Ngọc bầt đầu dần dần ít đi, thỉnh thoảng mới có mấy người, nhưng chỉ
cần không chọc tới Vu Duy Ninh, cậu ấy cũng sẽ không thèm đế ý tới bọn
họ.
“Anh trai, nghĩ gì vậy? Hamburger của anh sáp nguội rồi kìa.”
Lệ Ngọc lấy tay không ngừng quơ quơ trước mặt Tiêu Chấn Long, lúc này mới kéo lại suy nghĩ của Tiêu Chấn Long trở v’ê hiện thực.
“À! Không có gì! Nghĩ một vài chuyện mà thôi! Các em cứ ăn trước đi!”
Tiêu Chấn Long khẽ cười tỏ ý xin lỗi. Dĩ nhiên Tiêu Chấn Long không thể
nói cho Lệ Ngọc biết vừa nãy anh đang nhớ tới lịch sử huy hoàng của cô
bé rồi. nếu không hần là Lệ Ngọc sẽ thác mẳc vì sao Tiêu Chấn Long lại
biết được. Hiện tại Tiêu Chấn Long sẽ làm ra vẻ không biết gì cả, chỉ
cần Lệ Ngọc không làm ra chuyện gì khác người, Tiêu Chấn Long dĩ nhiên
cũng sẽ không xen vào chuyện của Lệ Ngọc. Dù gì bây giờ Lệ Ngọc cũng có
cuộc sống riêng của mình, với cả đã có Hỏa Phượng và Lão Băng bảo vệ ở
bẽn cạnh cô bé nữa, anh còn gì mà không yên tâm nữa chứ.
“Anh trai, tổng thống không mời anh ăn cơm sao!” Giọng nói của Lệ Ngọc
vô tình dần tới ánh mẳt nghi vấn của những vị khách ở các bàn xung
quanh, trong lòng người nào dường như cũng đang khiến trách Lệ Ngọc đã
nói hơi quá, nhưng mà chỉ có Vu Duy Ninh và Tùy Duy Nghiên biết lời của
Lệ Ngọc là thật.
“Có thê’ không ăn à? Em nhìn đi, ăn đến mức anh no căng cả bụng luôn ấy
chứ!” Tiêu Chấn Long nói xong cả bốn người đều cười ha ha, chỉ là Vu Duy Ninh có vẻ đã lâu rồi chưa cười, cười lên hơi gượng gạo.
Ngay khi mọi người đang nói đùa không đế ý tới ai khác, mấy tên thiếu niên dáng vẻ học sinh trông không đứng đán lảo đảo
mà đi vào nhà hàng McDonald, đám người không hề bận tâm mà kể mấy câu
truyện cười khiêu dâm ít phổ biến. Lúc mấy tên bê đồ ăn từ quây bar ra
đi ngang qua bàn của Tiêu Chấn Long, một tên thiếu niên để tóc dài tới
vài trong đó trong lúc lơ đãng trông thấy Lệ Ngọc. Ánh mắt lập tức lộ ra vẻ dâm tà, đang định mở miệng chọc ghẹo Lệ Ngọc mấy câu, nhưng lại đúng lúc thấy Tiêu Chấn Long đối diện.
Tuy rang Tiêu Chấn Long vẫn còn đang nói đùa với ba người Lệ Ngọc, nhưng mà ánh mát như cố ý vô tình mà đảo qua khuôn mặt của tên thiếu niên
kia, thỉnh thoảng lộ ra ánh sáng lạnh như nói cho gã biết đừng có chọc
vào bọn họ.
Gã thanh niên kia nhìn Lệ Ngọc một hồi rồi nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt lại hung tợn liếc Lệ Ngọc vài cái, mới giả vờ như không có chuyện
gì đi qua.