Con ngươi của người phục vụ không ngừng chuyển động, dường như tên này
đang suy nghĩ kế hoạch chạy trốn, mà cũng giống như đang nghĩ xem nên
trá lời câu hỏi của Trương Anh Tú thế nào, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ
bất lực.
Tiêu Chấn Long mỉm cười, nói: ’Người anh em của tôi đang hỏi anh đấy!’
Sau đó Tiêu Chấn Long đột nhiên nắm chặt khẩu súng trong tay, quay họng
súng lại, dí vào bắp đùi của người phục vụ.
“Bâng!” Tiếng súng vang lên không hề báo trước, tiếp theo là
tiếng hét thám thiết cúa người phục vụ, người nãy ôm đùi phải, quỳ một chân trên mặt đất, máu từ đùi lập tức thấm ướt thảm.
Tiêu Chấn Long ném lại súng cho Trương Anh Tú, dựa lưng vào sô pha, lạnh lùng nhìn người phục vụ trên mặt đất, dùng chất giọng lạnh như băng
nói: “Tôi cho anh thêm một cơ hội, nói, anh vào phòng tôi làm gì?”
Vết thương đau đớn, mất nhiều máu trong thời gian ngân khiến sác mặt của người phục vụ tái đi, sự lãnh khốc tàn nhấn cúa Tiêu Chấn Long, lúc
giết người vẫn có thế cười nói, khiến người phục vụ không khỏi rùng mình từ tận đáy lòng.
“Tôi… tôi là gián điệp Quốc Dân Đảng cài ở khắp nơi, tôi vào phòng để
đặt… máy nghe lén.” Nói xong, người phục vụ ngồi trên thám, mặt mày trớ
nên u ám, người như nhũn cá ra.
Tiêu Chấn Long hừ lạnh, trong lòng thầm nghĩ không ngờ mình vừa đến Đài
Bâc đã bị Quốc Dân Đảng theo dõi, Quốc Dân Đảng đối với mình, thật đúng
là quá nóng lòng.
“Đồ ở đâu?” Trương Anh Tú nói.
“Dưới bàn cà phê!” Người phục vụ chán nản nói.
Trương Anh Tú đến bên bàn cà phê, dùng tay tìm kiếm dưới gầm bàn, cuối
cùng lấy ra một máy nghe lén hình tròn nhỏ bâng móng tay. Trương Anh Tú
đến bên cạnh Tiêu Chấn Long, đưa máy nghe lén cho anh. Tiêu Chấn Long
cẩn thận quan sát máy nghe lén trong tay, thờ dài nói: “Tay nghề tốt
thật đấy!”
Tiêu Chấn Long cầm máy nghe lén trong tay, nói với người phục vụ: ’Hôm nay tôi sẽ không giết anh, đi đi!’
“Cảm ơn! Đại ca Tiêu! cảm ơn anh!” Người phục vụ nghe được lời cúa Tiêu Chấn Long giống như được đại xá, lập tức bước ra ngoài.
“Đại ca, chúng ta cứ thả tên kia đi vậy sao?” Trương Anh Tú hỏi.
Tiêu Chấn Long cười gằn, nói: “Chúng ta thả anh ta đi không có nghĩa
Quốc Dản Đáng sẽ thá anh ta. Anh biết sự kiện VVatergate ở Mỹ không?
Quốc Dân Đảng vừa mất Đài Loan, lúc này họ sẽ không đế Dân Tiến Đảng nảm được cái chuôi nào. Vi vậy, tên kia trở về chí có một kết cục duy nhất, chính là cái chết! Tôi đoán người phục vụ cũng hiếu ra điêu này, có lẽ
anh ta đang nghĩ cách chạy trốn. Với cả, Đài Loan lè một xã hội pháp
chế, tôi vừa đến Đài Bác, không muốn dính vào một vụ kiện tụng liên quan đến mạng người, nhất là ở một nơi như Dinh tổng thống.’
Ban đêm, mười hai giờ, trên đường phố Đài Bẳc.
Mặc dù lúc này ở Đài Bắc, trời đã về khuya, nhưng cuộc sống về đẽm dường như lúc này mới thực sự bát đầu, đường phố đầy những chàng trai cô gái
trẻ ăn mặc thời thượng, các cửa hàng dọc theo con đường nhấp nháy đèn đỏ neon, vô cùng náo nhiệt. Tiêu Chấn Long đang ở nhà khách Dinh tổng
thống chợt tính giấc, thấy tinh thần tốt đến lạ thường, nhìn đồng hồ mới mười một giờ rưỡi, vì vậy nhân cơ hội này muốn đi dạo phố Đài Bắc. Tiêu Chấn Long không làm kinh động bất kỳ người nào, chí chão người gác cứa
một cái, bât taxi đến phố Đãi Bâc.
Tiêu Chấn Long không biết ớ Đài Bâc nơi não náo nhiệt, nơi nào sầm uất,
anh mang trong mình tâm trạng của một khách du lịch, lòng đầy tò mò, xúc động về thành phố Đài Bắc. Đèn đường sặc sỡ sâc màu và đám đông chen
lấn khiến Tiêu Chấn
Long cảm thấy ấm áp trong lòng, cảm giác này đã lâu không gặp, anh xuống taxi, hòa mình vào dòng người tấp nập trên đường phố Đài Bâc như bao
người khác.
Trang phục gián dị màu đen, dáng người cao lởn và làn da màu đồng mang
đến cho Tiêu Chấn Long vẻ nam tính và sự cuốn hút đặc biệt, khiến các cô gái đi ngang qua anh phải liên tục ngoái lại ngâm nhìn.
“Anh ơi, anh có muốn mua một bó hồng không? Có thế làm quà tặng cho bạn
gái!” Một giọng nói rụt rè vang lên sau lưng Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long quay đầu nhìn lại thì thấy một cô bé tâm tuổi Lệ Ngọc,
trẽn tay cầm mấy chục bó hồng, có lẽ do đế lâu nên một số bông hoa bât
đầu hẻo úa. Tiêu Chấn Long nghĩ có lẽ cô bé này một ngày cũng không bán
được bao nhiêu. Mặc dù hiện tại Tiêu Chấn Long không có bạn gái, nhưng
anh không thế từ chối một cô bé khuya rồi còn đi bản hoa trên đường phố.
“Bao nhiêu tiền một bó?” Tiêu Chấn Long thương tiếc, xoa đầu cò bé.
“Năm mươi đô la!” Cô bé có vẻ rất vui mừng vì cuối cùng cũng có người mua hoa cho mình, cho nên giọng nói hơi run run.
Tiêu Chấn Long nhìn những bông hồng trên tay cô bé, nói: “Anh mua hết
chồ hồng này, tiền đây.” Tiêu Chấn Long lấy tiền từ trong túi ra, đưa
cho cô bé.
“Anh, anh nói là muốn mua hết sao?’ Cô bé không dám tin vào tai mình.
“Đúng vậy! Anh muốn mua hết, bán xong rồi thì về nghỉ ngơi sớm đi.’ Tiêu Chấn Long cười với cô bé, xoay người rời đi.
Đây có lẽ là lần đầu tiên cô bé gặp được người tốt như Tiêu Chấn Long,
cỏ bé hơi sững sờ một lúc, chợt nhận ra Tiêu Chấn Long vẫn chưa lấy hoa, lập tức đuối theo.