Lúc nãy Lữ Ngọc Đan mới phản ứng lại vớỉ câu nói vừa rồi của Tiêu Chấn
Long, nhưng cãi nhau với Tiêu Chấn Long về vấn đề này thật không hay
chút nào, khuôn mặt già nua cúa bà ta đó bừng lên vì tức giận.
Tiêu Chấn Long nhìn thấy bộ dạng của Lữ Ngọc Đan thì không nhịn được cười lớn. Lý Đạt Hào vả các giáo viên cúa trường
đang đứng tiền ngoài xe không biết tại sao lại có tiếng cười sảng khoái
như vậy phát ra từ chiếc xe chuyên dụng của tống thống, vang vọng khắp
cả đường phố Đãi Bẳc rộng lởn.
Đường phố Đài Bâc sạch đẹp lại rộng rãi, nơi nơi phán ánh khí chất phi
thường cúa Đài Bâc, trung tâm văn hóa chính trị của Đài Loan. Nhưng đoàn xe ngày càng đi gần đến Dinh tống thống, lông mày của Tiêu Chấn Long
lại ngày càng nhíu lại, mặc dù Dinh tống thống không phải vùng đất lang
sói gì, mặc dù quan hệ giữa anh và ** cũng gọi là thân thiết, nhưng một
thân một mình đến Đài Bác vẫn khiến Tiêu Chấn Long vô cùng áp lực. Áp
lực vô hình này khiến sác mặt Tiêu Chấn Long trở nên nghiêm túc, đôi mắt thâm thúy như muốn nhìn xuyên thấu qua cửa số bằng kính, trên khuôn mặt còn trẻ nhưng đã dày dặn kinh nghiệm của anh ngoài trách nhiệm chỉ có
trách nhiệm.
Người ta nói đàn ông trầm tư là lúc họ hấp dần nhất, Tiêu Chấn Long cũng không ngoại lệ, ngay khi Tiêu Chấn Long nhìn chăm chú vào cửa kính ô
tô, Lữ Ngọc Đan, người đã hơn năm mươi tuổi, không khỏi bị thu hút bởi
khí chất u buồn toát ra từ người Tiêu Chấn Long, dù chỉ là thoáng qua.
“Cậu Tiêu, rẽ vào góc này là đến Dinh tồng thống rồi!” Tống Thanh Tùng kịp thời nhâc nhở Tiêu Chấn Long.
Mặc dù là lần đầu tiên đến Đài Bác nhưng tâm trí của Tiêu Chấn Long vần chưa trở lại, anh chỉ thuận miệng đáp lại một tiếng.
Phản ứng của Tiêu Chấn Long khiến Lữ Ngọc Đan và Tống Thanh Tùng thực sự cảm nhận dược sự khác biệt, phương thức tiếp dãi cao cấp như vậy không
khiến Tiêu Chấn Long lộ ra chút hào hứng nào. Cho dù là ai đi chăng nữa, được ngồi trên xe của tổng thống, có Phó tống thống đi cùng, còn sắp
được đến Dinh tống thống, hơn nữa còn được Tổng thống đích thân đón tiếp thì đều sẽ lộ rõ vẻ phấn khích và thỏa mãn nhưng điều khiến hai người
hết sức ngạc nhiên là Tiêu Chấn
Long một chút phản ứng cũng không có.
Đoàn xe chậm rãi rẽ vào một góc, đến ngã tư đại lộ Ketagalan và đường
Nam Trùng Khánh ờ thành phổ Đài Bắc, một tòa nhà lớn kiểu châu Âu lập
tức hiện ra trước mát Tiêu Chấn Long, Tiêu Chấn Long chợt cảm thấy trước mât sáng lên.
Đây là Dinh tống thống ở Đài Bắc sao? Tiêu Chấn Long thầm nghĩ.
Dưới nền trời xanh thầm, một tòa nhà khống lồ xây theo phong cách châu
Âu với màu đỏ và tráng nổi bật trước đoàn xe. Trước Dinh tổng thống là
một con đường rộng với mười sáu làn xe chạy song song, hai bên đường rợp bóng cây xanh và hoa cỏ, thậm chí trước Dinh tổng thống còn trồng mấy
hàng dừa, tạo cho toàn bộ khu thủ phủ một phong cách dộc đáo, đặc biệt
là tòa nhà hình tháp chuông sừng sững ở giữa Dinh tống thống càng làm
tăng thêm vẻ uy nghiêm khác cho khu thủ phủ.
Đây là Dinh tống thống của “Trung Hoa Dân Quốc” sao? Không khác gì một
khu nghỉ mát! Dinh tổng thống ở Đài Bâc đã đánh đổ hoàn toàn ấn tượng
của Tiêu Chấn Long v’ê Dinh tổng thống Đài Loan, anh luôn nghĩ Dinh tống thống Đài Bâc phải là một tòa nhà cao tầng mang phong cách hiện đại
giống như Lầu Năm Góc ở Mỹ, đúng với danh hiệu tứ tiểu long chảu Á!
Nhưng tình hình thực tế hoàn toàn trái ngược vởi những gỉ Tiêu Chấn Long tưởng tượng, vẻ ngoài khác lạ của Dinh tống thống lãm vơi đi những lo
lâng đẻ nén trong lòng Tiêu Chấn Long, nụ cười đã lâu không gặp lại xuất hiện trẽn khuôn mặt Tiêu Chấn Long.
Dinh tống thống ở Đãi Bâc có từ đầu thế ký trước khi Nhật Bản
chiếm Đài Loan. Sau khi người Nhật chiếm Đài Loan thì đặt Văn phòng
Thống đốc tạm thời được đặt ở Văn phòng Công sứ của chính phủ vào cuối
thời nhà Thanh, mãi cho đến khi Thống đốc thử 5 của Đài Loan, Sakuma Zuo Matthew, nhậm chức mởỉ có kế hoạch xây dựng một hội trường cố định. Nám 1907, Ván phòng Thống đốc đã thướng nám mươi nghìn yèn cho bán vẽ công
khai. Năm 1909, danh sách những người chiến thắng được công bổ, nhưng
hạng nhất vâng mặt, hạng hai là tác phấm cúa Nagano Uhei, nghe nói phong cách cúa bán vẽ rất gần với nhà ga Tokyo đang được xây dựng vào thời
điếm đó.
Toàn bộ công trinh được chính thức khới còng vào tháng 6 năm 1912, phần
chính được hoàn thành đại khái vào tháng 6 năm 1915, sau đó là đố mái,
cuối cùng hoàn thành vào tháng 3 năm 1919. Tống chi phí xây dựng là 2,8
triệu yẽn. Nhưng vào cuối Thế chiến thứ hai, tòa nhà đã bị hư hại nặng
nề do bị ném bom. Sau khi Đài Loan phục hồi, việc tái thiết được hoàn
thành vào năm 1946 vào năm Trung Hoa Dân Quốc thứ ba mươi lăm, vào thời
điểm đó, để kỷ niệm 60 năm ngày sinh của cựu Tống thống Tưởng Giới
Thạch, nó được đối tên thành Giới Thọ Quán. Quốc Dân Dâng rút về Đài
Loan, chính quyền trung ương cũng chuyển về Đài Loan nên tòa nhà này
được dùng làm Dinh tống thống và được sử dụng đến ngày nay.
Toàn bộ Dinh tổng thống là một tòa nhà năm tầng đối xứng với một ngọn
tháp ở trung tâm tượng trưng cho uy quyền, phong cách kiến trúc lè
Baroque thời Phục Hưng thịnh hành lúc bấy giờ. Đây không chỉ là nơi làm
việc của ‘Tổng thống” mà còn là nơi tố chức các lễ kỷ niệm quan trọng
của chính quyên Đài Loan. Dù đã 3/4 thế kỷ trôi qua nhưng “Dinh tổng
thống” vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đâu, với những bậc tam cấp, mái vòm,
cột trụ cao, tường gạch đỏ.
VỊ trí hiện tại của Tiêu Chấn Long và đoàn xe lè trên đường
Giới Thọ phía trước Dinh tống thống, con đường cũng được đặt tên đế kỷ
niệm sinh nhật lần thứ 60 của Tường Giởi Thạch. Con đường rộng rãi này
nối tiếng ở Đài Bâc vì thiết kế độc đáo, lúc bình thưởng có thế dùng lãm đường đi, khi có lề kỷ niệm thi trở thành một quáng trường rộng lởn. Kế từ thời Nhật chiếm đóng, nơi đây đã là trung tâm lãnh đạo cao nhất của
Đài Loan, sau khi Quốc Dân Đáng “bó lệnh giới nghiêm”, do bầu không khi
chính trị bớt cảng tháng nên “Dinh tống thống” cũng “thán dân’ hơn, hàng năm đều mớ cửa cho người dân vào tham quan.
ở trong xe, Tống Thanh Tùng kế vẽ lịch sứ “lảu đời” cúa Dinh tống thống
cho Tiêu Chấn Long nghe, Tiêu Chấn Long vừa nghe vừa gật đầu.
“Hõm nay, đế tiếp đón cậu Tiêu, toàn bộ đường Giới Thọ được bố trí theo
thiết quán luật. Đảy là phương thức tiếp đón cao nhất cúa Dinh tống
thống, điều này cho thấy ** coi trọng cậu Tiêu thế nào!” Tống Thanh Tùng giới thiệu với một giọng điệu không che giấu được sự ghen tị.
Tiêu Chấn Long nhìn kỹ hơn qua ô cứa kính, quá nhiên toàn bộ quáng
trường được đặt trong trạng thái thiết quản luật, xung quanh là các sĩ
quan cảnh sát phụ trách an ninh, còn có một số vệ sĩ mặc vest đen đứng
xen kẽ, đang đưa mắt quan sát tứ phía, có vẻ như họ là đội vệ sĩ riêng
của Tổng thống. Trung tâm quảng trường có rất nhiều quan chức chính phủ
Đài Bác, ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt cung kính. Đứng ờ giữa lè
Tống thống “Trung Hoa Dân Quổc” vừa mãn nhiệm kỳ một năm, ** hôm nay mặc trang phục chỉnh tề, có thể thấy người này hôm nay đã rất chú tâm ăn
mặc, dân đầu dội ngũ nội các của mình bình tĩnh nhìn đoàn xe tổng thổng
đang từ từ đồ vào sát hông quảng trường.
Khi đoàn xe dừng lại, một nhàn viên phục vụ lập tức tiến lên mở cửa xe,
Tiêu Chấn Long ngấng cao đều sái bước ra khỏi xe. Làn gió biến ấm Ưỡt
phá vào mặt khiến Tiêu Chấn Long lập tức cám thấy tinh thần sáng khoái,
cuốn đi đám mây mù vừa rồi. Sau đó. Lữ Ngọc Đan và Tống Thanh Tùng cũng
xuống xe.
** nhin thấy Tiêu Chấn Long xuống xe từ xa, lặp tức dẫn đầu đoản người
nghênh đón đi tới, Tiêu Chấn Long cũng đi về phía **, trẽn mặt nở nụ
cười.
Ngay khi hai người đến gần, họ ôm kỉếu Trung đế chào nhau, các phóng
viên báo đãi mai phục lập tức chụp lại bức ánh quý giá **thân mật với
mọi người kế từ khi nhậm chức tống thống. Bức ánh có ý nghĩa đặc biệt
nảy sau đó đã được đặt ở vị trí nối bật trẽn các mặt báo vào ngày hôm
sau, các phương tiện truyền thông báo chí lại được đà đưa tin rầm rộ.
Ban đầu trong đầu **, đây vốn chí là một bữa tiệc bình thường nhưng giờ
đây tin tức đã được cả thành phố biết đến. Đương nhiên, bức ảnh này cũng được các phóng viên báo mạng và Tân Hoa Xã gửi về đại lục, thu hút sự
chú ý của những người có liên quan ờ đại lục.
“Đại ca, cuối cùng anh cũng đến rồi!” ** nói bang một giọng đầy xúc động mà chỉ có gã ta và Tiêu Chấn Long mói nghe thấy.
“Anh Thủy, anh khỏe chứ?” Tiêu Chấn Long vừa cười vừa vổ vai ** như một người bạn cũ.