Vốn đí muốn ra oai phủ đầu Tiêu Chấn Long nhưng không ngờ lại bị anh
chiêm hết ưu thế, Lữ Ngọc Đan hít thở sâu điều chỉnh lại tâm thái của
mình, tiếp tục nói: “Ngài Tiêu làm người không nên quên nguồn đâu, ngài
phải biết thành tựu hiện giờ của ngài giành được là do ai cho, nếu như
không có chúng tôi thì ngài bây giờ chi là tên lưu manh ngoài giới
thượng lưu mà thôi!”
Vừa nghe Lữ Ngọc Đan trâng trợn mâng Tiêu Chấn Long, Tống Thanh Tùng
hiếu rõ tính khí của Tiêu Chấn Long lập tức hốt hoảng. Có lẽ người khác
không thân quen với Tiêu Chấn Long nhưng Tống Thanh Tùng tiếp xúc lâu
năm với Tiêu Chấn Long biết rõ tỉnh khỉ của Tièu Chấn Long, như từ
chuyện ban đâu
Tiêu Chấn Long dám nhường lại chức tống thống cho XX cũng có thể nhìn ra được Tiêu Chấn Long là một người không sợ trời không sợ đất rồi. Đến
chức tổng thống “Quốc gia” người ta cũng không thèm thì còn có thể để ý
đến chút tiền đó sao? Tống Thanh Tùng trong lòng thâm mắng Lữ Ngọc Đan
không biết tốt xấu, nghĩ đến đây Tống Thanh Tùng lập tức đi lên phía
trước giải thích cho Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long vừa nhìn đã biết ý đồ của Tống Thanh Tùng khi bước lên
phía trước, tay trái giơ lên chặn lại. Tiêu Chấn Long nhìn khuôn mặt già dặn đắp đây phấn nền trước mặt, dùng giọng diệu lạnh lùng nói: “Đương
nhiên là tôi biết tất cả những thứ này là do ai cho, nếu như không phải
có tập đoàn Nam Thiên của chúng tôi, thì cô bây giờ cũng chỉ là một đám
phụ nữ già ngốc nghếch tuổi quá nửa không có chút hấp dần nào!”
“Tiêu Chấn Long, anh nói cái gì?” Tuy rằng Lữ Ngọc Đan không hiểu hàm ỷ
của cụm từ “Đám phụ nữ già ngốc nghếch” cuối cùng mà Tiêu Chấn Long nói
nhưng cỏ ngốc đến mấy thì nghĩa của lời trước mà Tiêu Chấn Long nói bà
ta cũng có thế đoán được là không phải hình dùng người tốt gl cho cam.
Lữ Ngọc Đan tức đến mức lớn tiếng chất vấn Tièu Chấn Long.
Trương Bá Chính đến từ miền Bâc Trung Quốc cùng Tiêu Chấn Long vừa nghe
đến miệng Tiêu Chấn Long thốt ra từ địa phương điến hình “Đám phụ nữ giã ngốc nghếch”, Trương Bá Chính đứng sau cũng không nhịn được cười, phát
ra tiếng cười “khi khỉ”.
Tiêu Chấn Long nói xong nhịn không được ý cười, anh cẩm thấy bán thần làu rồi không mắng người thoải mái như vậy.
Tống Thanh Tùng ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc của hai
người trong lân gặp đầu tiên, ông ta cũng không rõ vì sao Lữ Ngọc Đan
lại gãy rắc rối cho Tiêu Chấn Long trong lần gặp đầu tiên nữa, còn Tiêu
Chấn Long lại không nhường Lữ Ngọc Đan một chút nào vì vậy ông ta mới
lặp tức bước lẽn giái váy.
“Được rồi, ngài Tiêu, XX đang đợi ngài ở dinh tống thống, chúng ta đi
thôi!”. Tống Thanh Tùng vội vàng hỏa giải cục diện cứng nhâc giữa hai
người.
“Mời, ngài Tiêu!”. Lữ Ngọc Đan không chút ý tốt nào giơ tay lảm động tác mời, đồng thời nhìn Tiêu Chấn Long bằng ánh mât thù địch.
Tiêu Chấn Long không thèm nhln Lữ Ngọc Đan, nói với Tống Thanh Tùng:
“Tôi có chuyện cân làm trước khi đi gặp XX, không biết có được hay
không?”
“Ồ! Là chuyện gì vậy, ngài Tiêu có tiện nói ra hay không?” Tống Thanh
Tùng trong lòng thầm nghĩ cũng chỉ có Tiẽu Chấn Long dám đặt việc khác
lẽn trước việc gặp gỡ XX, nên vội vãng hỏi Tiêu Chấn Long có việc gì.
Nếu như chuyến này không thế đón Tiêu Chấn Long đến dinh tống thống thi
Tống Thanh Tùng không còn mặt mũi nào đứng trước XX luôn.
“Thật ra cũng không có việc gi to tác, tôi có một đứa em đang học ở Đài Bâc, tôi muốn đi gặp nó trước” Tiêu Chấn Long nói.
“Việc này không thành vấn đề, tôi đi với ngài.” Bày giờ việc duy nhất mã Tống Thanh Tùng có thế lãm đó là chiều theo ý Tiêu Chấn Long.
‘Tống Thanh Tùng, đế XX đợi thì không tốt lâm đâu.” Lữ Ngọc Đan gây khó dề nhìn về phía Tống Thanh Tùng.
“Cái này…”. Tống Thanh Tùng nghe những lời của Lữ Ngọc Đan nhất thời
nghẹn lời, dù sao thì ông ta cũng không dám đối đấu với Lữ Ngọc Đan như
Tiêu Chấn Long được.
“Phó tống thống Lữ, hình như là có thể hay không không phải bà nói là
được chứ? Ngài Thanh Tùng đây sẽ không làm lỡ dở quá lâu đâu, theo tôi
được biết thì ngôi trường đó ở ngay trên đường đến dinh tống thống.”
Tiêu Chấn Long không để chút nghi ngờ nào mà nói. Nói xong cũng không
thèm để ý đến phản ứng của Lữ Ngọc Đan, kéo Tống Thanh Tùng đi về phía
chiếc Rolls-Royce tốt nhất.
Lữ Ngọc Đan nhìn bóng lưng của Tiêu Chấn Long mà tức đến mức gương mặt
như trà bị mốc vậy, một vj quan chức đứng bên cạnh dùng giọng tương đối
hòa nhâ nói: “Phó tống thống Lữ, chúng ta cũng đi thôi!”
Lữ Ngọc Đan liếc nhìn vị quan chức bên cạnh đó một cái, nói: ‘Tôi không biết sao, còn cân ông nhắc nhở.”
VỊ quan chức đó bị tạt gáo nước lạnh, vội vàng nói: “Đúng vậy, đúng vậy!”
“Đúng là một chiếc xe tốt!” Tiêu Chấn Long nhìn chiếc Rolls-Royce cả độc nhất vô nhị của Đài Loan mà cảm thán, đồng thời cũng thầm mầng XX thật
biết hưởng thụ.
“Chiếc Rolls-Royce này dùng để đón khách quý, nên không thể tùy tiện
dùng đâu. Đến cả XX bình thường cũng rất ít khi dùng, ngài ấy nói chiếc
này quá chói mát rồi, thời điểm hiện tại này phải khiêm tốn một chút sẽ
tốt hơn.” Tống Thanh Tùng nói.
Tiêu Chấn Long mỉm cười, lòng nghĩ vẩn là anh Thủy biết làm
người, hiếu được lúc nào nên làm việc gì, nói lời gì, có lẽ chỉ có người như vậy mới thích hợp lăn lộn trong giới chính trị.