Bốn tiếng pháo to lớn đinh tai nhức óc vang vọng khắp khơi, mọi người
đêu cảm thấy như có động đất, lúc xe tăng bẳn ra viên đạn đại bác, mọi
người đều có cảm giác như chỗ mình đang đứng rung lên. Lập tức nhìn thấy nhà máy lớn nhất của Mitsubishi, cũng chính là chỗ nhà máy mà Tiêu Chấn Long và những người khác đang ấn náu, đả bị viên pháo lớn san phấng
trong nháy mắt, chí một thoáng khi quá cầu lứa phóng lên trời, những
chiếc xe máy và hàng trăm ga-lõng xăng được chứa bẽn trong nhà máy đều
bị nhen lửa vỉ lửa đạn, những vụ nố mạnh liên tiếp xảy ra. Thỉnh thoảng
có phế liệu của nhà máy bay lên không trung rồi rơi xuống, cả nhà máy
chìm trong biến lửa.
Bộ trướng bộ quân sự Ono – người đứng sau chi huy hành động quàn sự lởn
nhất này kế từ Thế chiến II, đứng nhìn nhà máy của Mitsubishi rực lửa
nghi ngút mà nở một nụ cười vui sướng, cười nham hiểm và đầy xảo quyệt.
Đột nhiên Ono hạ lệnh, hơn một ngàn người của quân đội Nhật Bản theo sau
bốn chiếc xe tăng tiến vào bèn trong đống đố nát của nhà máy Mitsubishi.
Một chồ duy nhất bên trong đống đổ nát của nhà máy là một tấm cửa nầm
trên mặt đất, dưới tia lửa đạn công kích gần như thế vẫn hoàn háo không
tốn thương một chút nào. Tiêu Chấn Long cùng Lý Thế Vinh và những người
khác dùng sức đấy đống đồ phế liệu của nhã máy đang bao trùm lèn cơ thế
minh ra, mặt Tièu Chấn Long bám đầy tro bụi, nhố nước miếng một cái,
phun đống bụi bặm trong miệng ra ngoài, quay đầu lại nhìn Trương Bá
Chính hỏi một câu: “Những người khác sao rồi?”
Nghe thấy câu hói cúa Tiêu Chấn Long, Trương Bá Chính đang bị chôn dưới
đống đồ lặt vặt cố gâng ngấng đầu lèn, nhìn quanh bốn phía rồi nói: ’Chỉ có một vài anh em không quay lại, những người khác ếêu ở dưới lờng đất, hình như không sao
cả.”
“Đám ngốc này!” Tiêu Chấn Long tướng tượng đến chuyện có mấy anh em phái chết, trong lòng không chí mâng một câu.
Đột nhiên Tiêu Chấn Long nghe thấy tiếng bánh xích của xe tăng càng ngày càng lớn, anh không chỉ nhìn qua từ khe hở trong đống đổ nát. Vừa nhìn
không sao, chỉ thấy có rất nhiều quân lính của Nhật Bản thong thả tiến
về phía mình dưới sự che chớ của xe tăng và xe tái. Lúc này trong đầu
cúa Tiêu Chấn Long náy ra hàng ngàn suy nghĩ, mả nghĩ đến cái gi thi
Tièu Chấn Long cũng đều bác bỏ cái đó, nhìn thấy quân đội Nhật Bản đang
càng ngày càng đến gần, lúc này Tiêu Chấn Long giống như con kiến trên
chảo nóng.
Liều mạng! Hay không liều mạng! Trong lòng Tièu Chấn Long không ngừng
đấu tranh tư tướng kịch liệt. Liều mạng! Hiện tại những người nảy đều lã binh linh mệt mỏi, chí còn lại khoảng
mấy chực người thật sự có thể chiến đấu, cho dù đến cuối cùng thì số
phận cũng không tránh khỏi chuyện bị tiêu diệt. Không liều mạng! Như vậy thì không phải bản thân cùng các anh em đã đầu hàng rồi hay sao? Trước
tiên không nói đến chuyện mình đã giết bao nhiêu người của
Yamaguchi-gumi, chi giết nhiều binh lính Nhật Bán như vậy, lập tức sẽ
khiến cho minh vã những người nãy chết vải lần dưới họng súng cúa binh
lính Nhặt Bản.
“Cộp! Cộp!” Tiêu Chấn Long có thể nghe thấy tiếng bước chân của binh
lính Nhật Bản. Lúc này Lý Thế Vinh à phía sau với lẽn, kéo Tiêu Chấn
Long trớ về…
Ono mang theo quân đội Nhật Bản tiến vào trong khu nhà máy Mitsubishi,
di đâu cũng thấy người của mình, còn người của Tiêu Chấn Long đã ít lại
càng ít. Trong lòng Ono một mặt thì cảm thấy tức giận vì tố chất huấn
luyện của quân đội mình, mặc khác lại cảm thấy sửng sốt trước sức chiến
đấu của quân đội thép Cờ Đen cúa Tlẽu Chấn Long. Có thế đánh cho những
người lính bộ đội đặc chúng của một quốc gia đến mức không có sức phản
kháng lại, cuối cùng chỉ có thế dựa vào vũ khí hạng nặng đế đánh bại bọn họ, dù sao đi chăng nữa thì đây cũng không thể gọi là thâng lợi của
quân đội Nhật Bản được. Thử thay đổi góc độ, nếu Tiêu Chấn Long có được
trang bị ngang nhau, liệu họ có thể tiêu diệt được đám người đó ờ đây
hay không? Hoặc thử thay đổi vị trí, quân lính bọn họ sao có thế kéo dài thời gian với ưu thế chênh lệch xa như vậy?
Ono không dám nghĩ tới, gã ta sợ mình sẽ đưa ra kết luận khiến bản thân
phải lo sợ, bây giờ Ono càng ngày càng muốn bát một vài người đế tra
hỏi, đặc biệt lè những người dần dắt bọn họ, đế xem rốt cuộc bọn họ là
ai, cho dù chỉ là một xác chết nguyên vẹn cũng được. Dù sao tin tức lấy
được từ phía chính phú Nhật Bán cũng khá ít, hơn nữa còn miêu tá nhân
vật chính vô cùng mơ hồ. Ono không rõ vì sao tiêu diệt những người này
lại phải điều động quân đội của quốc gia. cho tởi
bây giờ thì Ono mới hiểu được. Bởi vì thực lực của những người này chỉ
có thể dựa vào vũ trang quốc gia mói có thể tiêu diệt toàn bộ được, rốt
cuộc bọn họ là những người như thế nào? Ono không ngừng tìm kiếm thứ gì
đó bên trong đống đổ nát của Mitsubishi, đáng tiếc lại không tìm thấy
gì.
Các kỹ sư Mitsubishi của nhà máy Mitsubishi dấn đến chồ lối vào công
nghiệp quốc phòng của Mitsubishi, châc hẳn bọn họ đang trốn ở đây, trong lòng Ono suy đoán rồi nói.
“Buông vũ khí xuống, chấp nhận đầu hàng đi!”
“Lập tức đi ra khỏi lòng đất, chấp nhận đầu hàng đi!”
Mấy phút trôi qua, bẽn trong không hề có động tĩnh gì, Ono cùng với đám
sĩ quan bên cạnh nghi ngờ liếc mắt nhìn nhau. Bởi vì bên trong chính là
nhà máy chế tạo vũ khí, thật ra bọn họ cũng không dám tùy tiện nố súng
đế tấn công, chỉ có thế bát đầu đe dọa Tiêu Chấn Long, hi vọng bọn họ sẽ đi ra ngoài. Cuối cùng, Ono giật lấy loa phóng thanh trên tay binh
lính, hét lớn: “Cho các người một phút, nếu không chúng tôi sẽ lập tức
tấn công! Chuẩn bị bom hóa học!”
Nghe thấy Ono nhác đến bom hóa học, toàn bộ sĩ quan đứng bên cạnh Ono
đêu mở to hai mát nhìn gã ta, thầm nghĩ trong lòng, còn tường lè Thế
chiến II hay sao? Chúng ta làm gì có bom hóa học, đó là trái với điều
ước quốc tê’ đấy.
Thế nhưng Ono vần tự tin hét lên, sau đó gã ta cũng đặt loa phát thanh
xuống, đứng một bên quan sát lối vào của nhà máy chế tạo vũ khí nâm dưới lòng đất. Ono đứng trước quân đội của mình càng lúc càng cao ngạo, đôi
mát vân không động
đậy nhìn lối vào của nhà máy chế tạo vũ khí.
“Bọn họ sẽ ra ngoài sao?” Sĩ quan bên cạnh Ono dè dặt hỏi người lãnh đạo trực tiếp với tính tình cổ quái này.
Ono cười nham hiếm, sau đó trá lời: “Nhất định sẽ ra ngoài!”
“Bọn họ sẽ bị lừa ư?”
“Cậu đang nghi ngờtõỉ à!?’ Ono bất mãn hỏi.
“Không… Không phải!’ Sĩ quan bên cạnh sợ hãi đáp, đòng thời cũng thầm mâng cái miệng của mình sao lại nhiều chuyện như vặy.