Tiêu Chấn Long buông lời thóa mạ, Tiêu Chấn Long thấy minh ở Nhật Bản
trong thời gian lâu như vậy thế nhưng lại phát sinh thói quen mắng chửi
người, lẽ nào môi trường sống thay đổi cả tính cách của một người, tuy
nhiên Tiêu Chấn Long cảm thấy rất sảng khoái khi được mắng chửi vào lúc
này, đặc biệt là khi đối tượng bị máng là người Nhật.
“Nố chết chúng mày, lũ khốn!” Tiêu Chấn Long vừa vung tay lên thì thấy
hàng trăm quả lựu đạn to bằng nảm tay đột nhiên bay ra từ phía sau
boongke mà Tiêu Chấn Long đang ẩn nấp, bay về phía chổ ẩn nấp của lính
Nhật như mưa đá.
Những người lính Nhật chưa bao giờ được nhin thấy lối đảnh này, tất cả
đều hoa mât và choáng váng, trong lòng mỗi người aỉ cũng ếêu đang nghĩ
về việc sao những người này sao lại ra tay mà không theo kịch bản! Nhưng lúc này, ý nghĩ đó chỉ là thoáng qua nhất thời và khi cơn bão gồm hàng
trăm quả lựu
đạn bay ra tạo thành làn bão táp từng chút hiện lên trước mát mình, điều đó đã trớ nên chân thật. Tất cá người lính Nhật không còn quan tâm đó
lã đồng đội cúa họ hay một cồ máy cứng ngâc đang ở bèn cạnh, theo bản
năng mà lao lên đánh.
Trong tích tấc, hàng trăm quả lựu đạn nổ giữa những người lính Nhật gần
như cùng một lúc, giống như làn sóng bân lên từng bọt nước trâng xóa do
sự khuấy động bới hàng trăm viên đá trong nước hồ, quá cầu lứa hỗn loạn
văng ra cũng với mánh đạn bay và tỏa ra xung quanh theo hình bân cầu.
Hơn một chục lỉnh Nhật bị thối bay ngay lập tức, thân thế cao lởn của họ bị nô’ bay ra xung quanh theo đường parabol. Những cánh tay cánh chân
bị đứt đều quanh quẩn trong ánh lửa, những người trong số hàng chục lính Nhật may mắn chạy thoát được nơi họ ẩn náu ban nãy với nỗi sợ hãi trong lòng, vui mừng vì mình vần còn sống.
Nhưng Tiêu Chấn Long dần dât quân Cờ Đen của mình lại không cho những
người này có cơ hội để thở dốc, thu hồi súng tiểu liên trong tay, như
một con hồ hung mãnh xuống núi, lao vào giữa đám lính Nhật và bát đầu
cuộc chiến tay đôi tàn bạo nhất. Trong lịch sử chiến tranh của loài
người, điều tàn khốc nhất không phải là hai bẽn nố súng bân trả, mà là
cuộc chiến tay đôi giữa ké thù và ké thù, đáy là chiến tranh tàn khốc
nhất trong lịch sử chiến tranh của nhãn loại. Chiến đấu tay không thuần
túy hiếm khi xảy ra trong chiến tranh hiện nay, một mặt do sự tiến bộ
của vũ khí hiện đại nên có thế tiêu diệt địch ở cách xa hàng nghìn
kilomet, mặt khác là bởi vì cả địch lần ta đêu tận lực tránh giao tranh
tay đôi, không cho đối phương có cơ hội nào.
Sự đối đầu một chọi một của từng người lỉnh lã đế tăng cường thế chất,
thứ hai lè đế giết kẻ thù trên chiến trường. Nếu là người khác, tuyệt
đối sẽ không bao giờ dám giao chiến tay đôi với lính đặc chủng của Nhật
Bản, nhưng hôm nay Tiêu Chấn
Long kiên quyết chọn giao chiến tay đôi vởi lính Nhật đế giảm bớt thương vong, Tiêu Chấn Long cũng có nguyên do cho riêng mình. Một mặt, đó lè
bởi vì nhân lực từ binh đoàn của bản thân đến từ cuộc chiên tay đôi của
các băng đảng xã hội đen, trong phương diện chiến đấu thực tiên, họ chác chán ngang bầng với lực lượng bộ đội đặc chủng của một quốc gia, dù đó
là kỹ năng chiến đấu hay lợi thế về thế chất, bộ đội đặc chúng cúa Nhật
Bán cũng không thế sánh bâng được. Một mặt khác quan trọng hơn lã đế
giảm bởt thương vong cho phe mình, chỉ nô’ súng bắn nhau chắc chân bên
minh sẽ không có nhiều lợi thế. Dù là tốc độ hay độ chính xác trong xạ
kích thì so với quân đội chính quy của đất nước vẫn có một khoảng cách
nhất định. Vì vậy, chi bằng Tiêu Chấn Long nhất thời hành động theo cảm
tính, lấy cách giao chiến sơ khai nhất để quét sạch những tên binh lính
Nhật Bản.
Quân Cờ Đen của Tiêu Chấn Long, nói về chiều cao của mỗi người ít nhất
đêu cao hơn cả nửa đầu so với binh lính Nhật Bản, cho nên dựa vào ƯU thế về dáng người tuyệt đối của chính mình, Tiêu Chấn Long tin rằng chỉ
trong một khoảng thời gian ngán có thể giải quyết được mấy tên lính này.
Vào lúc chiến tranh kháng Nhật, cuộc chiến tay đôi giữa Trung Quốc và
Nhật Bản thiên về chiến đấu bằng lưỡi lê, thế nhưng hôm nay cuộc chiến
giữa binh đoàn của Tiêu Chấn Long và những người lính quốc gia Nhật Bản
này dùng tay không tấc sắc giao tranh. Những người lính Nhật nhìn thấy
Tiêu Chấn Long và những người khác đến thì đều ờ trong trạng thái phòng
thủ và chờ đợi Tiêu Chấn Long. Không đợi Tièu Chấn Long hạ lệnh, mỗi
người đều tự tim đến đối thú cúa chính minh, thi triến sớ trường nhâm
đưa đối phương vão chỗ chết.
Tiêu Chấn Long nhìn thấy một người lính Nhật đang vung nám đấm đánh
thầng về mặt mình, rõ ràng người lính Nhật đă được huấn luyện chuyên
môn, mặc dù cú đấm của Tiêu Chấn
Long cực kỳ nhanh nhưng vẳn bị chặn lại bởi cánh tay cúa hân ta. Lực đạo ra quyền của Tiêu Chấn Long lại càng mạnh hơn, khiến cho tên lính Nhật
Bản thấp bé lập tức bị lảo đảo bởi cú đấm của Tiêu Chấn Long. Tiêu Chấn
Long cười lạnh một tiếng, không hề thay đổi chiêu thức, cùng một cú đấm, cùng một hướng tới và cùng một tốc độ, đấm vào mặt tên lính Nhật từng
cú. Tên lính Nhật Bản kia không có cơ hội đế đánh trả, chỉ đành dùng
cánh tay trái đánh lại nâm đấm to bâng nứa đầu hân ta cúa Tiêu Chấn
Long.
Sau ba đòn đánh, cánh tay trái của người lính Nhật không thể chịu được
nữa, nhưng nắm đấm của Tiêu Chấn Long vấn không hề dừng lại. Trong lòng
Tiêu Chấn Long thầm gào thét: “Thế mà mày vẫn còn chân! Mày vẫn còn chán lại được nữa à!” Mỗi một cú đánh lèn như đang kiếm tra điếm mấu chốt
cúa người lính Nhật.
“A…” Tiêu Chấn Long hét lớn lên một tiếng. Đồng thời thực hiện cú đấm
cuối cùng của mình, đấm thầng vào cánh tay trái của người lính Nhật Bản. Dường như người lính Nhật cũng cám nhận được sự khủng bố từ cú đấm của
Tiêu Chấn Long, nhưng không còn cách nào khác nên hân ta vẩn dũng cánh
tay trái của bản thản đế chống cự. Chi nghe thấy tiếng “Răng rắc!’ Sau
đó là tiếng gào thảm thiết của người lính Nhật, thấy được năm đấm của
Tiêu Chấn Long đã làm gãy cánh tay trái của tên lính Nhật kia. Người
lính Nhật hét lên một tiếng tê tâm liệt phế, nếu không phải người lính
Nhật vần đeo đai bảo vệ trên tay, có lẽ hán đâ bị nám đấm sát của Tiêu
Chấn Long làm cho tàn phế gục từ lâu.
Tiêu Chấn Long nhìn tên lính Nhật đang ôm chặt cánh tay mình mà không có chút thương cảm nào, anh ấn đâu tên lính Nhật đã mất khả năng phản
kháng, nện vào góc máy bên cạnh.
“Phụt!” một tiếng, máu bắn tung tóe dọc theo cạnh máy, lẫn này người lính Nhật Bản kia ngã xuống mà không thốt nổi nên lời.
Khi những người lính Nhật bên cạnh nhìn thấy Tiêu Chân Long giết chết
đông đội của mình một cách dã man như thế, tất cả đều nổi điên lao về
phía Tiêu Chấn Long như thủy triều. Trong đó có một tên mới vừa nãy chạy trốn nhanh nhất, nhìn Tiêu Chấn Long tàn nhẫn mà khóe mát như muốn nứt
sáp ra, hét lên một tiếng, vung dao găm trong tay hướng thấng về phía
Tiêu Chấn Long. Nhưng hân lại không đế ý đến thiết vệ là Quý Tân ớ gần
Tiêu Chấn Long, Quý Tân hừ lạnh một tiếng, đột nhiên vung cánh tay phải
của minh thắng vào cố họng của tên lính Nhật. Tên lính Nhật kia không
bao giờ nghĩ râng sẽ bị giết giữa chừng, hoặc có thế là do Quý Tân đã
không cho người lính Nhật có cơ hội để phản xạ. Lại có một tiếng xương
cổ họng bị dập nát, người lính Nhật phun ra một ngụm máu và ngã về phía
sau.
Quý Tán tự hào giơ ngón tay cái lên cho Tiẽu Chấn Long thấy, Tiêu Chấn
Long gửi cho Quý Tân một biếu cảm tán dương, không nói gì.