“Rõ!” Mười tám Thiết vệ giơ đao xòng về phía địch trong phòng khách,
tiếp đó là năm mươi người trong quân Cờ Đen rút dao găm ba góc ra hòa
mình vào nhóm người.
Tiêu Chân Long gào to một tiếng nghênh đón kẻ địch đang đến, gặp là anh
đón bằng một đao, dưới ánh lửa bập bùng trong phòng khách, Tiêu Chấn
Long đeo chiếc mặt nạ dữ tợn nhưng không hề tỏ ra hung dữ, tên đô con
vừa xông tới nhìn
thấy cách ăn mặc của Tiêu Chấn Long, ngay lập tức hắn liền sợ ngây ra.
Hăn chưa kịp phản ứng, Tiêu Chấn Long đã đâm một nhát, lưỡi đao Hồng
Nhật đảm chếch theo cánh tay phải của tên đô con, một dòng máu tươi nóng bỏng bán lên mặt Tiêu Chấn Long, cũng may có mặt nạ che, nếu không
khuôn mặt Tiêu Chấn Long lúc này đã lấm tấm vết máu.
Tên đó kêu thảm thiết, tay bám chặt lấy bắp tay, chốc chốc lại kèu gào,
Tiêu Chấn Long nháy lên đạp một cước vào bụng tên đó. Nào ngờ một cú đạp này vừa hay lại đạp vào lưỡi đao, một cước đã đá rách bụng của tên đô
con, Tiêu Chấn Long cảm thấy mũi giày của mình vẩn chưa vào trong cơ thế hẳn. Tiếng kêu thảm cùng bay ra sau với cơ thế của hân, đúng lúc phía
sau hân ta là phòng bếp, hắn rơi vào đống lửa lớn, trong phút chốc đống
lửa đã bao phú lấy cả người hân. Cảm giác đau đớn kịch liệt khiến hán
bất giác quèn đi cơn đau từ vết đao, hán gắng sức vùng vẫy những lần
cuối cùng nhưng ai cũng biết đó là một chuyện vô ích.
Mấy phút sau, trong phòng bếp lại có thêm một thi thế bị thiêu cháy.
Mười tám Thiết vệ càng giống mãnh hố xuống núi, mười tám người chia nhau canh giữ các vị trí trong phòng khách, có người canh giữ bên cửa sổ, có người canh giữ bên cửa ra vào, những tên bước vào trong cửa số hoặc cửa ra vào đều không có kết cục tốt đẹp, không phải bị chặt phăng đầu thì
là hai chân bị chặt đứt, không lâu sau bên cạnh các cửa sổ trong phòng
khách đã chất đầy tay chân bị chặt. Mỗi người họ đều giống như cối xay
thịt đã khởi động thì không thế dừng lại, trên người họ đã thấm đẫm máu
tươi từ lâu nhưng sức lực chiến đấu thì vẫn không hề giảm. Những quân Cờ Đen còn lại thì mau chóng xử lý tên địch lao vào trong phòng khách và
phòng bếp, không lâu sau đó đã không còn ai dám đi vào từ chổ này nữa.
o .¿o
Tiêu Chấn Long cấn thận kiếm tra lại số người, nhận ra lại có mấy người
bị thương nặng, mấy người bị thương nhẹ, kẻ địch bị tiêu diệt trong
phòng khách đoán chừng khoáng hai trăm đến ba trăm tên, có thi thể do
tàn khuyết quá nặng nên số lượng có thể không chác chần, nhưng điều này
đã không còn quan trọng.
Tiêu Chân Long vung tay, mười tám Thiết vệ và quân Cờ Đen rút khỏi phòng khách trở về trước cửa khách sạn.
Trong lúc trờ lại cửa khách sạn một lần nữa, thời gian đã trôi qua hơn
nửa tiếng đồng hồ nhưng trước cửa khách sạn vẫn toàn người là người,
tiếng gào thét không ngừng vang bên tai, lần này Tiêu Chấn Long mới nhận thức được thế nào là huyết chiến. Chỉ thấy quân Cờ Đen trước cửa khách
sạn đứng thành một vòng tròn mười người một nhóm, hoặc vài người một
nhóm, không hề nghiêm ngặt như đội hình khi nãy. Thì ra từ sau khi đám
Tiêu Chấn Long giết nhóm người phía sau khách sạn rồi rút lui, đám người phía sau khách sạn đã đổ hết về phía trước khách sạn, hai ba nghìn
người bỗng chốc đố về liền tạo ra một áp lực rất lớn cho quânCỜĐen ở
trước cửa khách sạn. Không bao lâu sau, đội hình vốn được bố trí rất tốt đã bị phá vỡ, người hai phe bát đầu rơi vào trạng thái hỗn chiến.
Tiêu Chấn Long đứng trước cửa khách sạn nhìn tình hình chiến đấu phía
dưới, nhận ra là do số người bên địch quá đông, rất nhiều quân Cờ Đen bị hàng trăm người vây quanh, vốn không thể phát huy khả năng nên bị chém
chết khi còn sống sờ sờ. Tiêu Chấn Long nhìn mà nổi cơn thịnh nộ, nhưng
lại không còn cách nào tốt hơn, cách duy nhất bây giờ là tập hợp chiến
tuyến, bắt đầu bố trí lại đội hình.
Sau đó Tiêu Chấn Long ra lệnh cho Trương Anh Tú và Trương Bá Chính phát
tần số tập hợp cho tất cả quán Cờ Đen, nhưng tín hiệu đã phát đi hồi lâu mới có mấy đội cách cửa khách sạn
khá gần trở về, còn nhóm người cách xa khách sạn bị phe địch xông tới,
dù có nhìn thấy tín hiệu cũng không thế nhanh chóng trở về trước cửa
khách sạn, Tiêu Chấn Long thấy mà giậm chân không thỏi, bời vì bảy giờ
kéo dài một phút sẽ đồng nghĩa với việc có một anh em của mình bỏ mạng.
Cuối cùng Tiêu Chấn Long hạ lệnh cho mười tám Thiết vệ chia ra thành bốn nhóm do Hỏa Phượng, Lý Thế Vinh, Trương Anh Tú và Trương Bá Chính lần
lượt dẫn đầu một nhóm quân Cờ Đen, đến chi viện cho bốn đội nhỏ chưa
quay về còn lại. Sau khi bổn người nhận lệnh, mồi người tự dẫn theo
Thiết vệ và mấy chục quân Cờ Đen lao thẳng tới vị trí của bốn đội nhỏ.
Tiêu Chấn Long dẫn đầu những người còn lại đứng phía trước cửa khách sạn nhìn toàn cảnh trận chiến, bốn đội nhỏ bị tách đội lần lượt ờ bốn hướng khác nhau, giống như hòn đảo lẻ loi cách lục địa rất xa đang lênh đênh
trôi nổi dưới sự kìm kẹp của hai bang hội lớn Yamaguchi-gumi và
Inagavva. Tiêu Chấn Long nhìn thấy có quân Cờ Đen bị chém chết dưới
những mũi đao loạn xạ của hàng trăm người, khiến con ngươi Tiêu Chấn
Long như sắp văng ra ngoài, chỉ thấy bốn người nhóm Lý Thế Vinh nám bât
thời gian nhanh chóng chi viện cho họ.
Lại mười phút nữa trôi qua, đội nhỏ mà Lý Thế Vinh, Hỏa Phượng và Trương Anh Tú chi viện đã lần lượt trở vê, mỗi đội nhỏ đều có mấy người bị
thương, đủ đê’ thấy sự khốc liệt của trận chiến. Giờ chỉ còn thiếu đội
nhỏ do Trương Bá Chính dẫn đầu.
“A..:
Bỗng có một tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ phía xa, Tiêu Chấn Long
vừa nghe đã nhận ra đó chính là tiếng của Trương Bá Chính. Tiêu Chấn
Long có cảm giác bồn chồn trong lòng, không kìm được mà cầm chiến đao
Hồng Nhật lao vào trong
vòng vây…
Lý Thế Vinh nhìn thấy Tiêu Chấn Long xách đao lao thầng đến chồ Trương
Bá Chính, anh ấy cũng rút Chiến lang dần mười tám Thiết vệ theo sát phía sau. Trương Anh Tú thấy Tiêu Chấn Long và những người khác đang lao vào phòng tuyến của kẻ thù nên không dám lơ là, dẫn theo một đám người chạy thắng đến chổ Trương Bá Chính, chỉ đế Hỏa Phượng ở lại một mình trấn
giữ.
Tiêu Chấn Long tay cầm chiến đao Hồng Nhật, cùng với Lý Thế Vinh và mười tám Thiết vệ lao vào vòng chiến giữa Trương Bá Chính và hội Inagavva,
hai mươi chiến đao cố lao vào đám đông, không gì có thế cản nối. Ánh
sáng phát ra từ hai mươi chiến đao thỉnh thoảng lại lóe lên giữa trận
địa của địch, cộng thêm đội quân Cờ Đen của Trương Anh Tú, đội quân áo
đen kết hợp với sát khí nồng nặc muốn phá vòng vây của Inagavva tạo ra
với Trương Bá Chính.
Toàn đội Tiêu Chấn Long chưa tới trăm người, nhưng lại dám xông vào vòng vây địch gần nghìn người, không thể không nói đây là một sự mạo hiểm,
nhưng lúc này Tiêu Chấn Long chỉ lo láng cho sự an toàn của Trương Bá
Chính. Lúc tình cảm cá nhân cắt đứt sợi dây lý trí cũng chính là lúc anh trớ nên điên cuồng nhất. Tiêu Chấn Long cầm Hồng Nhật trong tay, phá
bức tường bằng người do hội Inagavva tạo ra, như một con trầu phát điẻn
xông vào đám người đang đánh nhau. Anh đi qua nơi nào, nơi đó máu chảy
giàn giụa, tay chân kẻ địch rơi lả tả, điên cuồng giết chết người của
hội Inagavva, cảnh tượng khiến người ta nhìn thấy mà khiếp sợ.
Không lâu sau, Tiêu Chấn Long và những người khác đã đến chổ của Trương
Bá Chính, hợp với đội quân Cờ Đen xung quanh Trương Bá Chính. Lúc này,
Trương Bá Chính vẫn đang liều mạng chống lại từng đợt tấn công liên
tiếp, trước ngực sau lưng đã nhuốm đầy máu tươi. Trương Bá Chính thấy
Tiêu Chấn Long mang người vội vàng chạy tới đây, trong lòng không khỏi
cảm động, cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hắn, ngã
xuống một bên. Cũng may Tiêu Chấn Long nhanh tay nhanh mắt ôm Trương Bá
Chính vào lòng, Lý Thế Vinh dẫn theo mười tám Thiết vệ và đội quân Cờ
Đen khác tự động tạo thành vòng tròn đế chống lại sự tấn công của kẻ thù bên ngoài.
“Trương Bá Chính, anh sao rồi?” Tiêu Chấn Long nhìn Trương Bá Chính trong ngực, hét lớn.