Cánh cửa vừa mở ra, một nhóm người bước vào, đi đầu là Lý Thế Vinh với
cánh tay được quấn bằng vải băng và Hỏa Phượng, còn có cả Trương Bá
Chính. Phía sau còn có mười tám thiết vệ bị thương nặng và quấn băng
giống như bánh tét. Những người này vừa vào không đợi Tiêu Chấn Long lẻn tiếng, mỗi người đều tìm vị trí đế ốn định, căn phòng rộng lớn ngay lập tức nhỏ lại. Có vài thiết vệ chân bị thương nên chỉ có thể ngồi trên
sàn nhà, cũng may sàn nhà có máy sưởi, nếu không mùa đông đến ngồi xuống sàn nhà nhất định sẽ bị bệnh trĩ.
“Mọi người đang làm gì vậy? Sao không ờ yên trong phòng nghỉ ngơi dưỡng
thương, chạy đến phòng của tôi làm gì?” Tiêu Chấn Long chỉ tay vào năm
sáu thiết vệ đang bị thương nặng hơn lên tiếng trách mầng.
ở với Tiêu Chấn Long cũng đã lâu, tất cả thiết vệ đều đã quen tính tình
của Tiêu Chấn Long, biết Tiêu Chấn Long không phải đang trách mắng bọn
họ nên bọn họ đều cười ha ha.
“Vết thương này của chúng tôi không sao, nhưng anh đã hôn mê ba ngày rồi, làm chúng tôi lo lắng muốn chết.” Một thiết vệ nói.
“Hả! Tôi đã hôn mê ba ngày rồi sao?” Tiêu Chấn Long quay đầu hỏi Trương Anh Tú.
Trương Anh Tú gật đầu, đáp: “Đúng vậy.”
Nghe Trương Anh Tú nói như vậy, trong lòng Tiêu Chấn Long nghĩ có thê’
đêm đó bản thân vì giết người nên quá mệt mỏi, cho nên mới ngủ lâu hơn
một chút. Nghĩ đến đây, Tiêu Chấn Long ngấng đầu cấn thận nhìn từng
người trong phòng, Lý Thế
Vinh và Hỏa Phượng bị thương không nặng, có thế cũng giống như anh quá mệt mỏi nên sắc mặt vẫn có chút nhợt nhạt.
Nhìn thấy băng quấn trên vai Hỏa Phượng, Tiêu Chấn Long trêu chọc: “Hiếm khi Hỏa Phượng của chúng ta bị thương. Ngày này nhất định phải ghi vào
lịch sử của Nam Thiên thôi.” Tiêu Chấn Long không khỏi cười trộm.
“Điều đó là chầc chắn rồi, hôm đó ai có thể làm cho đôi cánh của Hỏa
Phượng bị thương.” Trương Bá Chính trong đám anh em lớn tiếng nói, trong lòng Trương Bá Chính nghĩ bình thường luôn bị Hỏa Phượng chọc tức, lần
này cũng coi như là cơ hội đế trả thù.
Nghe Tiêu Chấn Long nói, đôi mát xinh đẹp của Hỏa Phượng lập tức tức
giận trừng mầt nhìn Tiêu Chấn Long, đối với Tiêu Chấn Long, Hỏa Phượng
không có cách nào, ai bảo anh là đạl ca chứ. Nhưng đối với Trương Bá
Chính nói nhiều, Hỏa Phượng không hề tha cho anh ta kế cả khi ở trước
mặt Tiêu Chấn Long. Trương Bá Chính vừa nói xong, tất cả anh em đều cười tận hưởng, lúc này Trương Bá Chính cũng không nghĩ đến Hỏa Phượng sẽ xử đẹp anh ta trước mặt Tiêu Chấn Long. Chỉ thấy Hỏa Phượng tung một cước
đánh trúng mông của Trương Bá Chính. Hơn nữa hôm nay Hỏa Phượng mang một đôi giày cao gót, mũi giày rất nhọn.
Lần này, cho dù Trương Bá Chính muốn tránh được cú đá của Hỏa Phượng,
thì chắc chắn anh ta cũng không tránh được. Cho nên Hỏa Phượng đá mạnh
vào mông của Trương Bá Chính, cơ thế to lớn của Trương Bá Chính ngay lập tức bay lên, nằm sấp trên giường của Tiêu Chấn Long. Chuyện ngoài ý
muốn của Trương Bá Chính chính là mũi giày cao gót của Hỏa Phượng trúng
điểm đen ở mông của anh ta. Cú đá của Hỏa Phượng không quá mạnh, nhưng
lại rất chuấn xác, cơn đau đấy đúng là đau thấu con tim mà.
Trương Bá Chính chịu cú đá như vậy ngay lập tức bật dậy giống như phản
xạ có điều kiện, lấy hai tay che mông và bắt đầu la hét khắp căn phòng
lớn, một lúc sau mới hết la hét, đò mặt lặng lẽ đứng ở một góc tránh xa
Hỏa Phượng. Trò hề này của Trương Bá Chính khiến cho tất cả mọi người ở
trong căn phòng cười lớn, lập tức làm dịu đi không ít không khí lo lắng
những ngày qua.
Không để ý đến Trương Bá Chính, hai mát Tiêu Chấn Long đầy tự tin nhìn
những người anh em của mình, đặc biệt là mười tám thiết vệ. Tiêu Chấn
Long biết sau trận chiến này, mười tám thiết vệ là người được rèn luyện
nhiều nhất. Điều đáng mừng là mười tám thiết vệ không có ai chết, đặc
biệt là người vừa gia nhập mười tám thiết vệ Quý Tân, biểu hiện cực kỳ
xuất sác.
“Quý Tân, vết thương của cậu sao rồi?” vết thương của Quý Tân không phải là nặng nhất trong thiết vệ, nhưng đêm đó che chán cho những người anh
em bị thương nặng khác, sau lưng chịu nhiều vết đao, cũng may không
trúng điểm yếu. Nhìn vẻ mặt ngây ngô của Quý Tản, Tiêu Chấn Long quan
tâm hỏi.
“Chút thương tích này không sao!” Quý Tân cười nói
Tiêu Chấn Long gật đầu nhẹ nhìn Quý Tân, nghĩ thầm ai có thể giống như
người thanh niên cười ngây ngốc như lúc này trong đêm đó như biến thành
hung thần giết người đến đáng sợ, giết chết cả Yamaguchi-gumi ớ Nhật
Bản.
Tương lai, Quý Tân và Tiểu Đồng sẽ trở thành một nhân tài mới nổi của
Tiêu Chấn Long ở tập đoàn Nam Thiên. Quý Tân có được chân truyền thâm
sâu của lão Băng, Hỏa Phượng truyền lại cho Tiểu Đồng tất cả kỹ năng của mình, là đồ đệ của lão Băng và Hỏa Phượng, sau này Tiêu Chấn Long quay
về giới hác đạo tranh quyền đoạt bá 0 đại lục thì hai người trở thành
người tài giỏi kế tiếp sau Hỏa Phượng và lão Băng.
Nhiều năm sau trên giang hồ dùng hai câu thơ để miêu tả Quý Tân và Tiểu
Đồng trong binh đoàn của Tiêu Chấn Long: “Đồng Tản cùng bay sương đây
trời, mặt lạnh độc ác đẫm máu tươi.” Tiểu Đồng mặt lạnh trái tim cũng
lạnh, Quý Tân ngây ngô nhưng ra tay độc ác.
“Quý Tân, sau này cậu là chính thức trờ thành thành vièn của mười tám thiết vệ Nam Thiên rồi.”
Nghe được câu nói của Tiêu Chấn Long chính thức để Quý Tân vào vị trí
của mười tám thiết vệ Nam Thiên, tất cả mọi người đều vui mừng cho Quý
Tân. Có thể gia nhập vào anh em mười tám thiết vệ của Nam Thiên, đêu là
người ưu tú của binh đoàn Tiêu Chấn Long, rất nhiều người Cờ Đen là vì
muốn vào vệ đội Nam Thiên, cố gắng trở thành mười tám thiết vệ Nam
Thiên.
“Cảm ơn đại ca!” Quý Tân không giấu nổi niềm vui sướng trong câu nói.
“Trương Anh Tú, Trương Bá Chính, Lý Thế Vinh và Phượng Nhi ở lại, mọi
người đều quay về hết đi, dưỡng thương cho tốt, những ngày này không
được ra ngoài.” Tiêu Chấn Long ra lệnh.
“Rõ!” Tất cả thiết vệ trả lời, sau đó từng người từng người bước ra khỏi phòng.
Sau khi mười tám thiết vệ rời đi, cả căn phòng lập tức rơi vào im lặng,
Trương Bá Chính xoa cái mông ngồi xuống sofa, nhìn bốn bốn người trong
phòng, Tiêu Chấn Long hỏi: “Hiện tại tình hình bên ngoài như thế nào?”
‘Kế từ đêm đó, các phương tiện truyền thông lớn ở Nhật Bản
đưa tin Yamaguchi-gumi và Inagawa sẽ có một cuộc chiến lớn, phòng làm
việc của cảnh vệ Nhật Bản đã bát đầu lần lượt điều tra thủ lĩnh của
Yamaguchi-gumi và Inagawa. Nhưng mà tôi nghĩ hiện tại chỉ có
Yamaguchi-gumi và Inagavva biết đã xảy ra chuyện gì, người khác cơ bản
không biết đến sự tồn tại của chúng ta.” Hỏa Phượng trả lời.
“Đúng vậy, hai ngày nay trên phố có vài cuộc chiến nhỏ của hai xã hội
đen lớn lớn, nhưng hiện tại đã dần dần biến mất. Tôi nghi ngờ hai băng
xã hội đen lớn này đã âm thầm hiểu ngầm ở mức độ nào đó, chỉ là không
nói ra mà thôi.” Trương Anh Tú nói tiếp.
Có vẻ nhóm người tối hôm đó không phải là quân tiếp viện của
Yamaguchi-gumi, mà là người của Inagawa, trong lòng Tiêu Chấn Long suy
đoán.
“Khách sạn này có còn an toàn không?” Tiêu Chấn Long hỏi.