Yamaguchi-gumi vần đang ngăn cản Tiêu Chấn Long biết rầng sự đáng sợ khi đổi đầu với Tiêu Chấn Long, thấy hai mươi mốt người của Tiêu Chấn Long
xông lên đều rút về tứ phía, hội lnagawa đến trước mặt Tiêu Chấn Long.
Hội Inagavva chưa từng thấy qua sự hung tợn của binh đoàn giết địch dưới sự dẫn đầu của Tiêu Chấn Long, mặc dù vừa nãy rất nhiều tay chân của
hội Inagavva vừa thấy một màn Hỏa Phượng giết Chu Vinh Tài, nhưng vì
mệnh lệnh của hội Inagavva đưa ra là lệnh chết, nhất định phải bát những người
này, truy ra lô ma túy và tung tích của hơn ngàn vạn đô la Mỹ, còn là vì hội Inagavva không tin gần một nghìn hộ vệ của mình lại bát không được
hai mươi mốt người này, vì thế khi Tiêu Chấn Long lao đến trước mặt hộ
vệ của hội Inagavva, hội Inagavva cũng bắt đầu tấn công.
Tuy rầng Tiêu Chấn Long cõng Lệ Ngọc sau lưng, nhưng bước chân vẫn mạnh
mẽ. Một tên tay chân của hội Inagavva vung dao phay hô hoán lao về phía
Tiêu Chấn Long, tay phải Tiêu Chấn Long rút ra chiến đao Hồng Nhật,
không chút né tránh lưỡi đao này, hừ lạnh một tiếng, một đao đã đâm qua
đó.
Lưỡi đao của chiến đao Hồng Nhật vẽ một đường hẹp dài rõ ràng trên không trung, lao thắng vào bụng của tên tay chân. Chỉ nghe một tiếng “phập”,
một đao đâm vào bụng của tên đó, máu tươi phun ra theo rãnh máu của
chiến đao Hồng Nhật. Mà chiến đao của tên đó dừng lại cách mát Tiêu Chấn Long 3cm, cũng không tiến về trước thêm được 1 cm.
Ánh mát tuyệt vọng dường như đang kêu gào, làm sao có đao nào nhanh như vậy!
Tiêu Chấn Long vừa vung đao lên, chiến đao Hồng Nhật từ bụng người đó
mang theo máu tươi và ruột vụn phun ra ngoài, rơi trên tuyết dưới mặt
đất, tên tay chân đó như một con rối không còn sinh mệnh ngã trên đất,
trở thành xác chết đầu tiên của hội Inagavva.
Hai mươi mốt người của Tiêu Chấn Long bày thành hình tam giác xông tới
đội ngũ của hội Inagavva, chiến đao sắc bén trong tay của mỗi một người, tiếng va chạm của kim loại thỉnh thoảng vang vọng khắp rừng núi, tiếng
gầm thét của hơn ngàn người ở nửa đêm nơi rừng núi này càng được truyền
đi xa hơn.
Máu tươi theo thời gian rơi trên tóc cô bé và áo gió của Tiêu Chấn Long, Lệ Ngọc nầm trèn vai Tiêu Chấn Long vùi đầu vào cố Tiêu Chấn Long, tỏ
ra vô cùng sợ hãi, chỉ là đôi lúc tiếng kêu thảm thiết sẽ khiến cho Lệ
Ngọc cảm thấy chói tai.
Gần tám trăm người đội hộ vệ hội Inagavva truy sát như từng đợt từng đợt sóng đánh úp binh đoàn Tiêu Chấn Long đang trong trận chiến.
Thâm nhập vào trận chiến, thể lực đã hao một lượng lớn, thiết vệ bẳt đầu bị thương, trước là một vết thương nhẹ, sau dần dần biến thành những
vết thương nặng.
Nhìn thấy đội trưởng Hắc Long, Tiêu Chấn Long gầm lên giận dữ, vung đao
chém một tên tay chân muốn đánh lén Hắc Long. Tiêu Chấn Long lập tức
tiến về phía trước dìu đội trướng Hắc Long đang dùng chiến đao cắm xuống đất dậy, vội vàng lo láng hỏi: “Hâc Long, không sao chứ?”
“Chút vết thương này, không sao!” Tuy rằng đội trưởng Hắc Long nói vậy,
nhưng Tiêu Chấn Long đã quan sát sơ qua vết thương của Hác Long, phát
hiện anh ta đã chịu ít nhất bốn năm vết thương do đao gây ra, một đao
tương đối nặng thì nằm trên bắp đùi, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc
đi lại của anh ta.
Khi Tiêu Chấn Long muốn vươn tay dìu Hắc Long, tám người bày trận hình
chiếc nhẫn rình mò xung quanh Hầc Long đã lâu vây lại phía hai người.
Tay trái Tiêu Chấn Long dìu Hẳc Long dậy, tám người nhản lúc Tiêu Chấn
Long không thế phòng ngự đã cùng vung dao phay dài một thước lên lao
thẳng về phía đầu của hai người Tiêu Chấn Long mà tập kích.
Tiêu Chấn Long vừa đau lòng khôn nguôi cho người anh em
đã bị thương của mình vừa oán hận mấy tên quỷ Nhật Bản đã bị chế ngự không ít rồi còn muốn âm thầm đánh lén.
Lại là một tiếng gầm lớn, tay trái Tiêu Chấn Long ấn đầu của Hác Long
xuống, vứt đi bao kiếm bên tay trái, hai tay nám chặt chiến đao Hồng
Nhật, ngầm chuyến lực liên tiếp chém hai tháng rưỡi, tám người thậm chí
đến thời gian kêu cũng không có, chỉ thấy đầu của tám người gần như cùng lúc bay lên không trung, phân tán ra xung quanh. Tám thi thế không đầu
không còn sự sống lúc này từng cái từng cái đứng xung quanh Tièu Chấn
Long, thậm chĩ vẫn còn giữ được tư thế lúc bát đầu tấn công, máu tươi
nơi đầu bị chặt vọt ra tung tóe.
Hâc Long bị Tiêu Chấn Long cưỡng ép ấn đầu xuống đất vừa mới ngoi dậy đã thấy cảnh tượng này đột nhiên dọa một phen hú vía, không phải là chưa
thấy qua người chết, nhưng mà chết theo cách như vậy thì đây là lần đầu
tiên trong cuộc sống hiện thực thấy được cảnh tượng kì lạ như thế.
Tiêu Chấn Long không có thời gian thường thức cảnh tượng kì lạ trước
mắt, dìu Hắc Long dậy, giơ tay hét lớn gọi tất cả mọi người lùi về bên
cạnh xe con. Nghe thấy mệnh lệnh của Tiêu Chấn Long, Lý Thế Vinh và Hỏa
Phượng cùng thiết vệ vội vàng rút lại chiến tuyến vốn dĩ đã được mở ra,
bắt đầu áp sát xe con.
Tay chân Yamaguchi-gumi vốn dĩ định xem trò hay thì thấy mấy người Tiêu
Chấn Long bị thương năng, đều nghĩ đẽ đến lúc tóm gọn một mẻ, tên tên
vung vũ khí trong tay gia nhập vào đội ngũ truy sát của hội Inagawa.
Mấy người Tiêu Chấn Long hận tột độ đám Yamaguchi-gumi sợ mạnh hiếp yếu
này, nhưng vì số người quá đông, chỉ có thể đụng một tên giết một tên.
Mọi người dần dần đến bên cạnh xe con, dìu thiết vệ bị thương nặng lên
nóc xe con, vết thương nhẹ thì ở xung quanh xe liều mạng ngăn chặn tấn
công nhiều như nước lũ.