Ngay khi đàn em vừa nghe thấy tiếng của hòa thượng, hơn hai mươi người
cùng nhau xông về phía của Tiêu Chấn Long, dường như phải xé toạc Tiêu
Chấn Long thì họ mới dừng lại.
Nhìn thấy tất cả đám người ở Bắc Viện đều lao về phía mình, Tiêu Chấn
Long siết chặt tay, hơi thở trên người thay đối, xương kêu răng rắc,
ngấng dẫu gào thét về phía trước, khí thế đột ngột tăng vọt. Anh rút ra
một con dao dài khoảng một thước từ phía sau rồi lao vào đám đông. Hòa
thượng đã nhìn thấy Tiêu Chấn Long rút dao từ phía sau, muốn ngăn lại
nhưng đã quá muộn. Người của gã ta đã chiến đấu với Tiêu Chấn Long.
Nghĩ đến cảnh ba người anh em nằm vũng máu trên giường, nhớ đến máu chảy không ngừng của ba người, nhớ đến hôm qua anh em sống sờ sờ lại bị
thương nặng nằm trên giường bệnh, sống chết không rõ đã khiến Tiêu Chấn
Long tức giận ngút trời. Cần con dao trên tay hung hăng đâm vào những kẻ đang lao đến. Vì vậy cho nên, bất kế là ai, anh cũng sẽ dùng dao đâm
một nhát, cho đến khi kẻ đó không còn sức phản kháng. Một tiếng hét vang lẽn ở võ đài, chỉ một lúc, mặt Tiêu Chấn Long đầy máu, lúc này Tiêu
Chấn Long đã không còn ấn tượng nào về máu, cũng không có cảm giác với
cái chết. Dựa vào sức mạnh vô song của mình mạnh mẽ đánh đám người kia.
Trên võ đài Tử Lôi, có người đứt Ra bàn tay và ngón tay, có người đứt
ruột, tóm lại những bộ phận trên cơ thế có thế dùng dao chặt đứt đều có
thế tìm thấy trên võ đài.
Bây giờ cảnh tượng trẽn võ đài chỉ có thể so sánh với máu chảy thành
sông. Tuy rằng cả người Tiêu Chấn Long chịu vô số cú đấm đá trẽn người
nhưng vẳn không chút sợ hãi, giống như một vị thằn không thế đánh chết.
Nhưng bất kỳ ai đến gằn Tiêu Chấn Long đều không thoát khỏi con dao trên tay anh, không chết cũng bị thương nặng. Tứ đại hộ pháp bên cạnh hòa
thượng đều là người nhìn thấy sóng to gió lớn cũng bị cảnh tượng máu
chảy thành sông trước mắt làm cho bàng hoàng, hơn nữa bên cạnh có những
kẻ chưa bao giờ đánh nhau nhìn cảnh đẫm máu này cũng bắt đầu nôn mửa.
Cuộc tàn sát đẫm máu này tạm thời kết thúc khi người cuôi cùng trong đám hòa thượng ngã xuống, Tiêu Chấn Long vần đang đứng một mình trên vũng
máu, lúc này khắp người anh toàn là máu, tay phải vẫn đang cầm con dao,
thở hon hến trên võ đài đều là máu tươi. Nhanh chóng điều chỉnh lại hơi
thở, bởi vì Tiêu Chấn Long biết bên cạnh hòa thượng vẫn còn tứ đại hộ
pháp chưa ra tay.
Máu trên võ đài từ từ rơi xuống đất, phát ra âm thanh nhỏ giọt. Xung
quanh Tiêu Chấn Long là người đã chết, nhiều xác chết đã bị phân mảnh,
bên ngoài cửa gió lạnh thối vào khiến mùi máu tanh bổc lên nồng nặc. Bẽn cạnh hòa thượng có không ít người nôn khan lần nữa, bởi vì trong bụng
khỏng còn gì đế nôn ra nữa. Còn có không ít người dứt khoát từ bỏ, chạy
khỏi võ đài. ở đây còn là nhà giam nữa sao? Đây rõ ràng là cảnh tượng
của mười tám tầng địa ngục mới đúng. Nhiều người sổng bước ra từ Tử Lôi, đèm nay sẽ trờ thành cơn ác mộng kéo dài trong cuộc đời họ. Xung quanh
hòa thượng ngoại trừ tứ đại hộ pháp chỉ còn mấy người, gã ta đưa năm sáu mươi người, chết trên võ đài hơn ba mươi người, những người còn lại
không bỏ chạy thì cũng hoảng sợ. Hòa thượng cảm thấy đêm nay đến đây là
một sai lầm, dính đến Tiêu Chấn Long là một sai lầm, khiến cho mấy người Lý Thế Vinh bị thương nặng cùng một sai lầm.
Tiêu Chấn Long chậm rãi ngấng đầu lên lần nữa trong vũng máu, đôi mắt
khát máu càng ngày càng sâu, cảm giác khiếp sợ lần nữa bao vảy mấy người hòa thượng trên võ đài. Thể lực Tiêu Chấn Long dần dần hồi phục, bắt
đầu di chuyến từng bước từng bước về phía òa thượng. Đôi chân Tiêu Chấn
Long phát ra tiếng ” tách tách” trong vũng máu khiến người ta cảm thấy
chính mình sắp chết đến nơi.
Giết chóc đầm máu thảm thiết không thể khiến Tiêu Chấn Long dừng lại
việc trả thù hòa thượng. Dường như lúc này Tiêu Chấn Long đã mất hết lý
trí, máu tươi và thù hận đã ngập tràn trong tâm trí anh, luồng khí ngang ngược trong phòng tối thức tỉnh, cũng thức tỉnh cả cổ máy máu lạnh đang ngủ say.
Một trận gió tanh mưa máu bi thảm hơn đang đến.
Máu tươi nhỏ từng giọt dọc theo con dao trên tay phải của Tiêu Chấn Long rơi xuống trên lôi đài, phát ra tiếng “tí tách tí tách”. Không ai lên
tiếng, thỉnh thoảng nghe tiếng thở dốc, nhà kho Im lặng không một tiếng
động, toàn thân Tiêu Chấn Long trên lôi đài đầm máu, một cảnh tượng
khiến người xem cảm thấy vô cùng kỳ dị. Tiêu Chấn Long đi đến trước năm
người hòa thượng chừng năm mét thì dùng lại, lạnh lùng nhìn mấy người
hòa thượng.
Bầu không khí chết chóc, im lặng đến khó thở.
Bây giờ chỉ còn Tiêu Chấn Long đứng trên lôi đài, hòa thượng và tứ đại
hộ pháp, tống cộng có sáu người, hơn chục người còn lại sợ hãi bỏ chạy
khỏi lỏi đài, chỉ vì sợ bản thân cũng sẽ bị nhuốm máu từ các anh em của
mình. Ai cũng không ngờ rằng đánh Tiêu Chấn Long lại khó khăn như vậy,
năm sáu mươi người đánh một người lẽ ra phải dễ hơn uống một ly nước
lạnh, bây giờ lại thành cuộc tàn sát của một mình Tiêu Chấn Long. Mánh
khỏe của Lý Thế Vinh so với anh xem ra chỉ là trò trẻ con, bây giờ Tiêu
Chấn Long giống như một chiếc máy xay thịt, một người vào thì ngay cả
xương cũng không còn, cực kỳ máu lạnh.
Vốn dĩ tính cách của Tiêu Chấn Long không như vậy. Kể từ khi bị nhốt vào phòng tối, cảm giác bị kìm nén tạo ra luồng khí ngang ngược luôn ấn nấp trong cơ thể anh. Kế từ khi Tiêu Chấn Long luyện tập khí công, luồng
khí ngang ngược ấy đã được khống chế bởi luồng khí thuẫn khiết bên trong cơ thế, cũng kể từ đó, trạng thái của Tiêu Chấn Long trở nên ổn định
hơn. Luồng khí ngang ngược này bùng phát qua cơn giận dữ trong cơ thể
của Tiêu Chấn Long. Vổn dĩ nếu như Tiêu Chấn Long vần duy trì trạng thái như thế thì nói không chừng luồng khí ngang ngược này sẽ có ngày thật
sự biến mất.
Nhưng kể từ lúc Tiêu Chấn Long nhìn thấy mấy người Lý Thế Vinh vì anh mà bị đánh đập đến tàn tật như thế, Tiêu Chấn Long vô cùng ân hận, đồng
thời càng tức giận hơn với đám người của hòa thượng, luồng khí ngang
ngược nối dậy tăng vọt như vũ bão trong cơ thế anh, khiến Tiêu Chấn Long dần dần mất đi lý trí. Dường như cả nhà kho này chính là phòng tối đã
cầm tù anh trước đó, còn tất cả những người ở trong phòng này đều là đối tượng đáng chết, vì vậy ra tay không cần nghĩ đến hậu quả, chỉ cần có
thế giết chết đối thủ không cần biết sử dụng thủ đoạn gì, cho nên ra tay cực kỳ tàn nhẫn, thậm chí hơi biến thái.
Đúng lúc này, một người trong nhóm hòa thượng xuất hiện, đứng đối diện
với Tiêu Chấn Long. Với thân mình một mét tám, cánh tay lớn như miệng
bát, cả người trông vô cùng vạm vỡ, ra tay cực kỳ hung ác, gã là Nghiêm
Thế Phan một trong tứ đại hộ pháp cỏ võ công giỏi nhất của hòa thượng,
bị bắt và bỏ tù vì tội cướp của giết người, sau khi bị bỏ tù, nhờ vào
bản lĩnh, đánh khắp nhà giam Thành Bắc không có đối thủ. Nhưng sau lại
được hòa thượng chiêu mộ, trở thành con át chủ bài của gã ta. Những năm
gần đảy gã không có cơ hội để ra tay vì không đáng đế gã ra tay, hôm nay tận mắt nhìn thấy bản ỉĩnh của Tiêu Chấn Long khiến gã cực kỳ chấn
động, nhưng vẫn muốn so tài với Tiêu Chấn Long. Nhìn thấy Nghiêm Thế
Phan chủ động nghênh chiến, khiến trong lòng mấy người hòa thượng thở
phào nhẹ nhõm. Nếu như Nghiêm Thế Phan cũng không đánh lại Tiêu Chấn
Long, vậy thì cả Bắc Viện không có ai là đối thủ của anh, bọn họ chỉ còn con đường chết. Bởi vì Tiêu Chấn Long sẽ không cho bọn họ con đường
sống rời khỏi lôi đài này.
“Người anh em, ra tay cũng thật ác! Từ lâu đã nghe nói về Tiêu Chấn Long cậu, cậu cũng thật kiêu ngạo. Nhiều người như vậy cũng không giết được
cậu, mạng cậu cũng lớn thật.” Nghiêm Thế Phan vừa nói lời khiêu khích
vừa làm ấm người, dù sao
cũng đã lâu rồi gã không có thời gian vận động, ngoại trừ việc hôm qua ra tay khiến Lý Thế Vinh và Trương Anh Tú bị thương nặng.
Tiẽu Chấn Long không nói gì, vẫn nhìn về phía hòa thượng, hoàn toàn không đế ý tới sự tồn tài của Nghiêm Thế Phan.
Điều này khiến sắc mặt của Nghiêm Thế Phan hơi khống chịu nối nói: “Hừ!
vẫn kiêu ngạo như thế, ngày hỏm qua lúc đầu hai người anh em của cậu
cũng kiêu ngạo như cậu, tôi vừa ra tay đã khiến bọn họ tàn phế. Còn có
một tên là Lý Thế Vinh dám mắng tôi, tôi đã cắt đầu lưỡi của cậu ta,
haha…”
Nghiêm Thế Phan lộ ra vẻ tự hào, mà không chú ý rằng ánh mắt của Tiêu
Chấn Phong từ từ rời khỏi hòa thượng, chuyến sang hướng của gã.
“Ồ? Hóa ra là anhlHaha… Haha…” Tiêu Chấn Long nghe xong lời của Nghiêm
Thế Phan nói, không nhịn được bật cười thật lớn, cười rất vui sướng
nhưng lại cảm thấy rất khủng bố. Rất nhiều người đều cảm thấy trong
tiếng cười của Tiêu Chấn Long chứa sự tức giận chưa từng có.
Đúng vậy! Tiêu Chấn Long đang tức giận! Ném con dao trong tay, siết chặt nắm đấm, ngửa mặt lên trời hét dài, Tiêu Chấn Long cảm nhận luồng khí
ngang ngược từ bàn chân xông thẳng lên não, ngay cả chân khí trong cơ
thế cũng không thế nào cản nối, còn tăng lên với tốc độ chóng mặt, điên
cuồng cỗ vũ luồng khí này.
Lúc này mọi người ở trong nhà kho đều nhận thấy Tiêu Chấn Long trên lôi đài từ từ thay đối kỳ dị. Tiêu Chấn Long gầm lên
một tiếng, mái tóc màu đen của anh dần dần biến thành màu trắng như
tuyết. Xương khớp của Tiêu Chấn Long vang lên dữ dội, cơ bắp giống như
một quả bóng càng thêm chắc nịch to lớn, gân xanh trên cánh tay nối lên, máu trong mạch máu dường như muốn phun ra, lúc này sức mạnh của anh
tăng lên dữ dội. Cơ bắp căng phồng của Tiêu Chấn Long lập tức làm rách
cả quần áo tội phạm, tiếng kêu “roẹt” của quần áo vang lên. Tất cả mọi
người ở trong nhà kho đều mở to mắt nhìn cảnh tượng vốn chỉ có trên phim ảnh tái hiện chân thực trong cuộc sống, luồng khí ngang ngược trong cơ
thể đạt đến cực điểm, Tiêu Chấn Long tỏa ra khí thế điên cuồng tăng lên. Nhiệt độ trong nhà kho đột ngột giảm xuống, cả người Tiêu Chấn Long
phát ra một luôn sát khi chưa từng có khiến nhiệt độ nhà kho nhanh chóng hạ xuống đến mức đóng băng. Trong mắt Tiêu Chấn Long giống như hàng
ngàn thanh kiếm đang hướng về phía Nghiêm Thế Phong – kẻ đã cắt lưỡi,
làm gãy tay các anh em của anh.
Tất cả mọi người bao gồm cả Nghiêm Thế Phan đều cảm nhận sâu sắc sự hung ác trong lòng Tiêu Chấn Long, đám người hòa thượng không chịu được khí
thế của Tiêu Chấn Long cũng tự tìm đường rút lui.
Nghiêm Thế Phan nhận thấy Tiêu Chấn Long đang dần lấy đà chuấn bị tấn
công, nếu như Tiêu Chấn Long chuấn bị xong chắc chắn sẽ tung ra một đòn
dữ dội, đòn này sẽ khiến đè bẹp tất cả mọi người. Cho nẽn Nghiêm Thế
Phan không còn do dự nữa, vung nắm đấm phải nhanh như chớp về phía Tiêu
Chấn Long. Nghiêm Thế Phan được mệnh danh là nắm đấm sắt, tất nhiên gã
sẽ dùng nám đấm mạnh nhất của mình. Chỉ thấy nắm đấm to lớn của gã xé
rách không khí, giống như đám mây đen lao tới Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long lạnh lùng nhìn nắm đấm sắt này, biết tay
người anh em của mình bị tay của gã làm tàn tật, Tiêu Chấn Long hét lên, siết chặt tay phải, chân khí toàn thân ngưng tụ ờ cánh tay phải, vung
nắm đấm đón lấy nắm đấm của Nghiêm Thế Phan. Hai quả nấm giông như hai
tia chớp trên trời, nhiều người không chịu nối mà nhẳm mắt lại, chỉ nghe thấy một tiếng hét “á” vang lên, những người nhắm mắt lại nghĩ rằng
người hét lên là Tiêu Chấn Long. Lúc mở mắt ra, phát hiện tiếng kêu từ
miệng của Nghiêm Thế Phan, thấy Nghiêm Thế Phan dùng tay trái che cánh
tay phải đầy máu, quỳ lên mặt đất kèu gào thảm thiết.
Năm ngón tay phải của Nghiêm Thế Phong đều bị gãy đứt, máu tươi chảy
ròng ròng, điều khiến người ta sợ hơn là phần xương ở cánh tay phải bị
sức mạnh của Tiêu Chấn Phong làm lộ ra khỏi phần cơ bắp lộ ra ngoài
không khí thông qua quần áo tội phạm, đằu xương trắng bệch đầu tơ máu,
máu nhỏ từng giọt từng giọt theo khớp xương xuống đất.
Rất nhiều người trong đó có cả đám người hòa thường nhìn thấy cảnh tượng này đều nôn mửa dữ dội, không ai có thế nghĩ rằng Nghiêm Thế Phan –
người từng ngang dọc ở Thành Bắc lại bị Tiêu Chấn Long hạ gục chỉ bằng
một cú đấm.
“Đây là trả cho Lý Thế Vinh, phía dưới trả cho Trương Anh Tú với Vương
Quang Khải.” Có vẻ như Tiêu Chấn Long vẫn không bỏ qua như cũ, nói xong
đã bay lên, vòng qua phía sau Nghiêm Thế Phan, lúc này Nghiêm Thế Phan
đã bị đau đớn dữ dội ép đến mức không còn sức lực đế phản kháng nữa. Tay trái của Tiêu Chấn Long đè lèn đầu Nghiêm Thế Phan, đám hòa thượng nhìn thấy tình cảnh này thì trong lòng hoảng hốt, đều mơ hồ đoán được Tiêu
Chấn Long muốn làm gì. Nhưng chuyện này hần là không thế nào, một người
dù có máu lạnh hơn nữa cũng sẽ không đi đến bước đường này.
Tiêu Chấn Long trái phải đè chặt Nghiêm Thế Phan, vươn tay phải ra nắm
lấy nửa mấu xương lộ ra ngoài không khí, ngay giây phút Tiêu Chấn Long
nắm lấy, Nghiêm Thế Phan gần như đau đến ngất đi. Tay trái của Tiêu Chấn Long dùng sức, cứ vậy mà rút khúc xương còn dính cả máu lần thịt sống
sờ sờ ra khỏi cánh tay của Nghiêm Thế Phan, có mấy người dưới lôi đài
nhìn thấy một màn khủng bổ vậy mà bị hù đến vỡ mật, nôn cả mật xanh ròi
ngã xuống đất chết. Tay trái Tiêu Chấn Long nẳm lấy một đầu khác của
khúc xương, hai tay nắm lấy khúc xương rồi gắt gao đè chặt cổ của Nghiêm Thế Phan, biết Nghiêm Thế Phan không động đậy được nữa.
Hòa thượng đã bị hù đến quỳ rạp xuống đất, tam đại hộ pháp bẽn cạnh cũng đều bị thủ pháp tàn sát đồng loại này của Tiêu Chấn Long hù sợ, động
cũng không dám động, ai nấy đều sợ mình sẽ là mục tiêu kế tiếp.
Muốn trốn ư? Bọn họ đã không có can đảm và sức lực kia nữa rồi. Bổn
người sợ hãi nhìn chằm chằm vào Tiêu Chấn Long, nhìn xem ai sẽ là đối
tượng bị tàn sát tiếp theo. Tiêu Chấn Long nhìn Nghiêm Thế Phan đã không thế nhúc nhích trên mặt đất, chậm rãi đứng dậy, từ từ quay đầu nhìn
sang hoà thượng đang run cầm cập trên đất.
“Hoà thượng, tôi đã nói rồi, hôm nay anh phải chết!” Tiêu Chấn Long nặng nề nói.