“Báo đại ca cúa cậu yên tâm đi, tiêu diệt tên Tiêu Chấn Long Long này
không chi thuận theo lợi ích của Yamaguchi-gum, cũng phù hợp vói lợi ích cúa cá chính phú Nhật Bán đối với Đài Loan, Bộ trưởng Ngoại giao của
chính phủ Nhật Bản đã gọi điện thoại cho tôi, lúc cần thiết có thế sứ
dụng đội tự vệ.”
Đội tự vệ?! Nghe dược vậy hai mát Chu Vinh Tài sáng rực, cái này tương
đương vơi quân đội vũ trang quốc gia đấy! Lần này nhất dịnh có thể khiến Tiêu Chấn Long Long tan xác à Nhật Bán, Chu Vinh Tài nghĩ thầm trong
lòng. Nhưng anh ta vẫn phải nịnh nọt Tân Chí Thành đúng lúc.
“Đội tự vệ? Vậy thi không cãn đâu, tin là dựa vào hội Cổ Xuyên dưới tay
hội trưởng có thế khiến Tiêu Chấn Long Long vĩnh viền ỏ lại trẽn đất
nước Nhật Bản chi lả vấn đề thời gian thỏi, hội Tam Hợp của chúng tôi
rất có lòng tin đối với thực lực hùng hậu của Yamaguchi-gum, đặc biệt là hội Cổ Xuyên mà hội trướng ngài đây đang lãnh đạo.” Chu Vinh Tài lập
tức tâng bốc thêm.
Rõ ràng nghe những lời này cúa Chu Vinh Tài khiến Tân Chí Thành rất hưởng thụ, không kiềm được gật đầu.
Chính váo lúc nảy một ngươi trong hội cổ Xuyên bước nhanh vào phòng quỳ
xuống bên cạnh Tân Chí Thành, thấp giọng báo cảo gi đõ vởi Tản Chi
Thảnh, Chu Vinh Tài không lẽn tiếng chi cúi đầu thưởng thức ly trà trong tay mình, nhưng tai lại một
mực cấn thận nghe nội dung nói chuyện.
“Cậu ra ngoài đi!” Tản chi Thảnh vầy tay, xua đuổi đản em của mình. “Những người bạn kia của cậu đã có tin tức rồi!”
“Ồ?” Nghe thấy đám người Tiêu Chấn Long sau khi mất tích hai ngày rồi
lại xuất hiện, gương mặt Chu Vinh Tài hưng phấn: “Họ đang ờ đâu?”
“Đang ở một công trường cách đền Yasukuni không xa, người của tôi dang
mời họ! Cậu yên tâm di!” Hiển nhiên Tân Chí Thảnh rất có tự tin với thủ
hạ cúa mình, chi mười mấy người thôi mà, hơn năm trăm người của mình còn không giải quyết họ được sao.
‘Tôi qua đó ngay! Cáo từ!” Chu Vinh Tài lập tức đứng dậy cúi người thấp
xuống với Tản Chí Thành, quay người dắt theo Chu Vinh Quang rời khói.
Không lâu sau, thủ hạ vừa báo cáo với Tân Chí Thành lại bước vào, cung
kinh nói với Tân Chi Thành: Theo nguồn tin đáng tin cậy, sau khi có được tin tức hơn sáu trâm người của hội Đạo Xuyên cũng đã đi về phía đền
Yasukuni rồi, nghe nói là đâm người Tiêu Chấn Long này cướp hàng của
họ.”
“Ồ? Trỏ chơi này càng ngày càng thú vị rồi! Nói vởi những người bên
dưới, làm cho có là được rồi. Đợi khi người của hội Đạo Xuyên vừa đến,
để lại cục diện rối râm nảy cho họ, chúng ta đợi xem kịch hay.” Tân Chí
Thành xảo quyệt lộ ra nụ cười nham hiếm, hoàn toàn không có bộ dạng
trang trọng lúc nói chuyện với Chu Vinh Tài vừa rồi.
“Vâng, hội trưởng!” Thủ hạ lớn tiếng trả lời.
Ngoại ô Tokyo, lối, gần Tinh Thần Quốc Xã.
Ra khỏi đen Yasukuni, đảm người Tiêu chấn Long mởi biết mình đã bị nhốt
trong hầm mộ ba ngày rồi, dựa theo thời gian nảy đế tinh thì ngây mai
chắc lả nãm hai ngàn, lúc đảm người Tiêu Chấn Long bước ra đền Yasukuni
đã ăn một ít trái cây đỡ đói, tên nhóc Hâc Báo nảy càng không biết tim
thấy một bình rượu gạo Nhật Bàn từ xó xỉnh nào.
Nhìn trăng sáng trên cao, Tiêu Chấn Long không biết minh và đám người
này còn có thế nhìn thấy ánh mặt trời đầu tiên của năm hai ngàn không,
bởi vì anh đâ phát hiện ra bên ngoài đền Yasukuni đã đứng đầy người. Đưa mât nhìn về phía rừng núi, trong đám người thỉnh thoảng lại phát ra
từng ánh sáng một, đoán chừng phái có mấy trăm người. Những người này là thành viên của hội cổ Xuyên Yamaguchi-gumi vân luôn canh giữ bẽn ngoài
kế từ khi đám người Tiẽu Chấn Long đi vào, từ sau khi bọn Tiẽu Chấn Long ra ngoài, họ dã nhận thêm với nhóm nhó người cúa hội Cố Xuyên đang mai
phục ớ đền Yasukuni, điều khiến Tiêu Chẩn Long không ngờ là cuộc giao
chiến này đã làm mình bị bại lộ, dẩn đến hàng trăm người tụ tập ở ngoài
rừng thông chờ dọi mình.
Xem ra lại lả một trận ác chiến! Trong lỏng Tiêu chấn Long cảm thán.
Nhưng khi Tiêu Chấn Long thấy những người anh em đang đứng trước mặt
mình, gưong mặt ai nấy cũng kiên nghị, ánh mât lạnh lùng. Trong đôi mắt
tự nhiên toát ra một loại sức mạnh bất khuất, tin là bất kỳ ai muốn giữ
họ lại đất nước xa lạ này đều phải trả giá bằng máu. Tuy râng không phải là lần đầu tiên Tiêu Chấn Long, Lý Thế Vinh và Hóa Phượng chiến đấu một minh, nhưng lần đối mặt với nhiêu kẻ địch như vậy cũng là lần đầu tiên
trong đời. Lúc giao chiến với Thanh bang ờ Thượng Hải ít nhất trong tay
còn có súng, nhưng bây giờ đều
là đối đãu với binh khỉ lạnh lẽo, loại thảm sảt dựa vào ưu thế sò lượng
này, trong lòng ai cũng biết rõ có bao nhiêu phần thâng bên mình.
Lý Thế Vinh và Hóa Phượng đứng phía sau Tiêu Chấn Long, mười thám thiết
vệ Nam Thiên đứng ngay ngắn thành một chữ nhất trước mặt ba người Tiêu
Chấn Long. Tiêu Chấn Long giống như tướng quân trẻ tuổi đang kiếm duyệt
lại binh lính cúa minh, ánh mât nhẹ nhàng lướt qua gương mặt mồi người,
cảm nhận dược quyết tâm tiến về phía trước và niềm tin coi nhẹ cãi chết
trong tim cúa mười tâm thiết vệ.
“Nói cho tôi biết, đối mặt với hơn ngàn kẻ địch, các cậu có sợ không?” Tiêu Chấn Long lởn tiếng hét lèn.
“Không sợ!” Các thiết vệ ai nấy đều thâng lưng lớn tiếng gào lên. Tiếng
gào này lập tức phá vỡ rào chân của rừng thông rậm rạp, truyền đến tai
của đám tay chân hội Cố Xuyên ớ bẽn ngoài, chấn động đến nổi lòng ai
cũng run rẩy.
“Tốt! Các cậu lả những người ưu tú nhất của Nam Thiên! Nhở kỹ, người của Nam Thiên rơi máu không rơi lệ, thà chết chứ không cúi người! Hỏm nay
chúng ta phải cho tất cá Nhật Bản kia thấy được phong thái của người
Trung Quốc, phài cho bọn chủng biết đao của chúng ta rất lạnh, máu của
chúng ta rất nóng, bất kỳ ai muốn đánh bại chúng ta đêu phải bước qua
xãc của chúng ta trước! Nói cho tỏi biết, các cậu lả tốt nhất!” Nói đến
cuối Tiêu Chấn Long cảm thấy máu của mình sôi lên, từng đợt trảo lẻn
những chân lỏng của anh.
“Chúng tôi là tốt nhất!” Các thiết vệ giận dữ hét lẽn một tiếng tận
trời, làm những con chim đang trú ngụ trong rừng thông sợ hãi bay đi xa.
“Có một điều nữa, tôi phải nói với mọi người. Trước mặt các cậu, không
phái là bạn bè, mà là ké địch. Họ không phái là người, chỉ là một đám
súc sinh! Đối xử vởi súc sinh, không cân thương hại, không cần từ bi!
Dùng đao cúa các cậu đế róc thịt của chúng, đâm xuyên vào ngực của bọn
chúng!”
“Vãng!” Nếu bay giở lã ban ngãy sẽ có người thấy được, sau lưng các
thiết vệ bao gôm Lý Thế Vinh và Hỏa Phượng, đều đang đeo một thanh chiến đao, tất cá chiến đao đều được những tên phạm nhân khét tiếng Nhật Bản ở nước ngoài dùng qua, thanh não cũng lả chiến đao cực phấm, vua trong
các chiến đao, mỗi thanh chiến đao đêu cát sát như bùn, làm ngọc Vỡ vãng vụn.
Bá chú trong các chiến đao – chiến đao Hồng Nhật, thanh đao chỉ có vương giả mới xứng sử dụng đang ngạo nghề đứng tháng sau lưng Tiêu Chấn Long.
“Uống bình rượu này, hãy để nó tạo khí thế cho chúng ta!”