Lúc này Tiêu Chấn Long mới chân chính cảm thấy sợ hãi, một loại sợ hãi
xưa nay chưa từng có. Đột nhiên anh cám thấy dường như bản thân đã chết, hiện tại thán thế cúa anh chí là linh hồn.
Tiêu Chấn Long gào thét, cười lớn trên sân trường, hy vọng có thể thu
hút sự chú ý của những bạn học khác. Nhưng mà tất cả đều là phí công,
Tiêu Chấn Long không ngừng gào thét trước mặt các bạn học đang qua lại,
nhưng dường như tất cả mọi người đều là người mù kẻ điếc. Chẳng có ai
nhìn thấy anh, cũng không ai nghe được giọng anh.
Tiêu Chấn Long cảm giác bản thân quá mệt mỏi, anh chưa từng mệt mỏi như
hôm nay. Cho dù chém giết một đường từ thế giới ngầm của Trung Quốc sang Đài Loan, anh cũng chưa từng cảm thấy mỏi mệt như hôm nay. Anh đứng bất lực trên sân trường đại học, mặc kệ người ta đi qua đi lại bên cạnh
mình.
Đúng lúc đó, có hai bạn nữ cười nói đi về phía Tiêu Chấn Long. Lúc này
anh đang cúi đầu, vẫn còn đâm chìm ớ trong suy nghĩ của chính mình. Chí
trong nháy mát, hai bạn học nữ kia đã đến trước mặt Tiêu Chấn Long, anh
đột nhiên ngấng đầu lên thì phát hiện đã không tránh kịp. Ngay trong
khoảnh khâc ba người va chạm vào nhau, Tiêu Chấn Long bị dọa sợ, anh
phát hiện thế mà hai bạn học nữ kia lại đi xuyẻn qua thân thế của anh.
Nhìn bóng lưng đi xa của hai người, lòng của Tiêu Chấn Long không kiềm
được chấn động.
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là tôi bị sao vậy? Tiêu Chấn Long đứng trên sân trường đại học, lớn tiếng kêu lên.
Vừa lúc đó, một bạn học nam dáng người cao gầy và một cô gái xinh đẹp có mái tóc dài đi qua bên cạnh Tiêu chấn Long.
Nhìn thấy hai người bọn họ, Tiêu Chấn Long ngừng hét lớn, không nhịn được kêu thành tiếng.
Anh bất ngờ phát hiện thế mà lại là bản thân và bạn gái thời đại học Lý
Minh Nguyệt, chỉ thấy hai người vừa nói vừa cười đi về phía phòng tự học của trường học. Tiêu Chấn Long đờ đẫn đi theo hai người vào phòng tự
học ở tầng một. Đột nhiên anh phát hiện mình quá buồn cười, vậy mà bản
thân lại đi theo chính mình và bạn gái cũ Lý Minh Nguyệt.
Chầng lẽ mình đã trở lại quá khứ ư? Tiêu Chấn Long cười khổ trong lòng.
Phòng tự học có rất nhiều người, nhưng lại khá yên tĩnh. Dường như hai
người đâ chiêm trước chồ trong phòng tự học, Lý Minh Nguyệt lấy ra một
bình nước nhỏ từ trong cặp đặt lên trên bàn, sau đó lại lấy ra sách vở
của hai người, bắt đâu nghiêm túc học tập. Thỉnh thoảng hai người bất
giác ngẩng đâu lên liếc mẩt nhìn nhau một cái, sau đó hiểu ý mỉm cười.
Nhìn nụ cười ngọt ngào của hai người trong phòng tự học, Tiêu Chấn Long
cũng không nhịn được bật CƯỜI. Lúc đi học, Tiêu Chấn Long và Lý Minh
Nguyệt thường đến phòng tự học ở trường đế học tập. Từ trước đến nay
Tiêu Chấn Long đều không tự chuấn bị sách vở, đều là Lý Minh Nguyệt quản lý hộ anh. Mỗi lần Lý Minh Nguyệt đều sẽ chuấn bị một binh nước nhỏ đế
tiện uống khi khát nước. Nhìn thấy hình ảnh này, Tiêu Chấn Long cám thấy dường như anh đã trớ về thời đại học, ôn lại tình yêu đã biến mất từ
láu kia.
Ngay khi Tiêu Chấn Long đang đám chìm trong hồi ức tốt đẹp này, đột
nhiên hình ảnh trước mầt Tiêu Chấn Long biến đổi mạnh mẽ. Từng khoảng ký ức hiện lẽn ờ trước mát anh giống như những thước phim điện ảnh tua
nhanh. Có hình ảnh hai người học tập, có hình ảnh khi hai người hẹn hò ờ công viên
của trường học, cũng có hình ảnh khi hai người ôm nhau. Xem xong tất cả, đột nhiên Tiêu chấn Long phát hiện trên mặt mình ướt đầm nước mầt. Hóa
ra sâu thắm trong lòng, anh lại hoài niệm khoảng thời gian không lo vui
buồn kia đến như thế.
Hình ảnh CUỐI cùng dừng lại trước mát anh là một gian phòng ngủ ờ
trường, Tiêu Chấn Long bất ngờ phát hiện đây lại là phòng ngủ của Lý
Minh Nguyệt. Thỉnh thoảng CÓ bạn học nữ qua lại trên hành lang của
trường học, có người đi thầng về phía Tiêu Chấn Long. Anh không né không tránh, để bọn họ tự do đi xuyên qua thân thể của mình.
Tiêu Chấn Long luôn có cảm giác một màn này đã từng xảy ra. Chỉ chốc lát sau, anh nhìn thấy bản thân đi tới từ một chồ khác trên hành lang, tay
ôm một bó hoa hồng, vẻ mặt phấn khởi mà đi v’ê phía phòng ngủ của Lý
Minh Nguyệt. Tiêu Chấn Long đang cố gắng mà nghĩ một màn này là chuyện
xảy ra khi nào, đúng rồi! Đột nhiên anh nghĩ tới, bởi vì hôm nay là ngày kỷ niệm một năm quen nhau của anh và Lý Minh Nguyệt, anh đã đặc biệt
chạy lên phố mua một bó hoa tươi, chuẩn bị cho cô ấy một bất ngờ vui vẻ.
Tiêu Chấn Long mỉm cười nhln chinh mình sâp đi đến cửa phòng ngủ của Lý
Minh Nguyệt, đột nhiên nhớ tới một chuyện. Một chuyện xáy ra trong ngày
hôm đó mà anh vĩnh viễn không thê’ nào quên được, một hình ảnh mà anh
không muốn nhìn thấy ngay tại giây phút này. Tiêu Chấn Long cười gượng
nhâm mât lại, cùng lúc đó Tiêu Chấn Long cầm hoa hồng cũng đấy cửa phòng ngủ cúa Lý Minh Nguyệt ra.
Chỉ chốc lát sau, Tiêu Chấn Long đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng gầm lèn
giận dữ. Ngay sau đó một tiếng hét thảm vang lên, chỉ thấy Lý Minh
Nguyệt quần áo xốc xếch, mặt đầy máu tươi mà chạy từ trong phòng ngủ.
Tiêu Chấn Long đứng ở cửa nhìn bóng lưng dần rời xa của Lý Minh Nguyệt,
quay đầu lại
nhìn phòng ngủ của cô ấy. Chỉ thấy bản thân đang cầm bàn chải đánh răng
đầy máu trên tay, ngơ ngác đứng trước giường. Máu tươi màu đỏ không
ngừng trào ra từ phía trên giường, nhỏ từng giọt trên mặt đất mà người
trần truồng nằm trên giường chính là Lý An Nam…
Vật tố, là một vật thần bí hơn nữa còn có lịch sử sáu xa. ở các nơi trên thế giới đều cỏ thế nhìn thấy dâu hiệu của các loại vật tố giống nhau,
hơn nữa phần lởn là thấy ở trong cuộc sống của dân tộc thiếu số. Từ xưa
vật tố đã được cho rầng là thần hóa thân, rất nhiều người tin tưởng vật
tố có thê’ phù hộ cho họ binh an, mang đến hạnh phúc ấm no cho họ. Người Anh-điẻng ấn núp trong rừng rậm nguyên thúy ở lục địa Nam Mĩ thì càng
coi vật tố giống như vũ khí bảo vệ người trong bộ tộc khỏi sự xâm nhập
từ bèn ngoài, trên một đám vật tố cao hơn nửa người, dùng các loại ký
hiệu thần chú bày thành thế trận theo phương hướng cố định, dùng nó đế
chống lại tất cả các sự tấn công có thế gây nguy hiếm đến cuộc sống của
người trong tộc. Hẵng năm mỗi khi một bộ tộc có hoạt động cúng tế quan
trọng, tộc trưởng lão sẽ mời vị thần bảo vệ của tộc này ra, bât đầu cung phụng, nhảy múa cúng tế, cầu mong may mân cho năm tởi.
Nhật Bản đã có một nền văn hóa vật tổ cổ đại kể từ khi đất nước này ra
đời, và rất nhiều tín ngưỡng tâm linh của Nhật Bản có thể tìm được dấu
vết trong văn hóa vật tổ này. Hầu hết các vật tổ của Nhật Bản đều lấy
mặt nạ làm vật trung gian. Họ sử dụng màu đỏ để đại diện cho sự xâm
lược, chiếm đóng và nô dịch, dùng màu đen đế đại diện cho quyền lực, sức mạnh và sự hòa hợp. Vi thế, màu đỏ và đen là những màu chính tạo nên
văn hóa vật tổ Nhật Bản, vậy nên, quốc kỳ của Nhật Bản là nhiều màu
tráng bao quanh bên ngoài màu đỏ, và vải nhuộm đen được dùng như một
biểu tượng sức mạnh của bản thân, thế nên hầu hết mã tấu và quần áo mà
người Nhật Bản sử dụng đều là màu đen, chỉ có rất ít thành viên của gia
đình hoàng gia hoặc những người có địa vị rất đặc biệt mới được dùng màu sác tươi sáng.
Vật tổ tà ác nhất trong tất cả các vật tổ của Nhật Bản được gọi là vật
tổ vong linh, tương truyền loại vật tổ này đã bị các quỷ SƯ Nhật Bản hạ
thần chú, có thê’ hút linh hồn của con người, từ đó tách nó ra khỏi sự
sống của một người, rồi giết chết nó
trong một không gian khác.
Vật tố mà Tiêu Chấn Long gặp được ớ trong đền Yasukuni hiện tại chính là vật tố vong linh, tương truyền hai mât trẽn mặt nạ vật tố này được khám từ những viên đá quý màu đỏ ngâm trong máu tươi của hàng ngàn người mà
thành, bán thân đá quý đã có sẵn rất nhiều oán hận. ở bèn trong đá quý
thì còn chứa nhiều oan hồn và linh hồn cúa người chết, những linh hồn
này có thiện và cũng có ác. Linh hồn thiện sẽ tạo những cái bầy đế cho
người ta đâm chìm ớ trong đó, còn linh hồn ác thi sẽ tạo ra những tai
nạn đế phá húy ý chí của một người, khiến cho tất cá những người bị đá
quý lấy đi tâm trí sẽ biến thành một cái xác sống đã mất đi ý chí.
Dĩ nhiên những điều này đều là những lời đồn thổi được ghi lại ở Nhật
Bản, trong đó cũng khống có ai đã thật sự trài qua hay đã gặp phải, cho
dù có gặp phải thì cũng không thể tự kể lại những trải nghiệm của mình
được, bởi vì những người này hoặc là đã qua đời, hoặc là cũng đã chết
hết.
Chỉ là có một điều có thế khẳng định, đó chính là lực lượng tinh thân ấn chứa trong vật tố vong linh là cực kỳ lớn, một khi ai đã mê muội trong
đó mà muốn thoát ra thì gần như là không thế.
Mà lúc này Tiêu Chấn Long đã bị lạc ở vật tố vong linh đang từng bước một mà đi về phía cái bảy chết người…