Người dân Nam Kinh chết dưới thanh chiến đao Hồng Nhật này lên tới hơn
vạn người, lưỡi đao nhuốm đầy máu tươi của người dân trong nước. Nghe
nói vì chứng tỏ thanh chiến đao Hồng Nhật này thật sự là vua của chiến
đao, Matsui đã ra lệnh cho cấp dưới cùng thi giết người với mình, xem ai giết được nhiều người nhất trong thòi gian quy định. Kết quả chiến đao
Hồng Nhật chiến thắng với thành tích giết năm trăm hai mươi ba người
trong cùng một ngày.
Rồi sau đó, Nhật Bản thất bại trong chiến tranh Thế giới thứ hai, tội
phạm chiến tranh hạng A bị lân lượt treo cổ, thanh chiến đao nhuốm máu
này cũng bị chôn vùi mấy chục năm. Theo thời gian trôi qua, sát khí của
nó càng ngày càng mạnh, giây phút ra khỏi vỏ kia chấn động trời đất
khiến tâm trí Tiêu Chấn Long bị mất phương hướng.
Tiêu Chấn Long sa vào trạng thái điên cuồng, dường như trước mẳt đã quay lại mấy chục năm về trước, tường thành cũ nát, phòng ốc đốt cháy. Dõi
mầt nhìn quanh, ngoại trừ người chết, vẫn là người chết. Trong tầm nhìn
của anh, xác chết xếp cao như núi, máu tươi chảy xuôi nhuộm đỏ nền đất,
trong đống xác chết kia có ông già mấy chục tuối, cũng có đứa nhỏ mới
vài tuối. Ngay lúc này, Tiêu chấn Long phát hiện vậy mà anh lại đang
vung chiến đao Hồng Nhật về phía một ông lão tóc hoa râm. õng cụ bị trói trên cọc gỗ không thế nhúc nhích, nhìn biếu cảm hoảng sợ tuyệt vọng của ông cụ, Tiêu chấn Long không nhịn được tức giận kêu lên.
“Không… muốn!”
Ngay sau đó Tiêu Chấn Long dùng hết sức lực toàn thân cắm chiến đao Hồng Nhật vào trong vách tường đá xanh. Chỉ thấy chiến đao Hồng Nhật cầm vào tường như cầm vào trong bùn đất, chuôi đao nhẹ nhàng lún sâu trong vách đá thẳng tắp. Khi khí thế mạnh mẽ của chiến đao Hồng Nhật từ từ yếu đi, các thanh chiến đao khác trên đài vuông bằng đá cẩm thạch bỗng cùng
nhau ra khỏi vỏ, phát ra tiếng vang chói tai. Đến khi thanh chiến đao
Hồng Nhật cầm sâu vào trong vách tường, bọn chúng mới quay lại bên trong vỏ đao.
Sát khí biến mất, chỉ còn lại Tiêu Chân Long đang nắm chuôi của chiến
đao Hồng Nhật thở hốn hến, hai mât trống rỗng trừng lởn nhìn xuống mặt
đất.
Thấy một màn này, đám người Lý Thế Vinh và Hỏa Phượng âm thầm thở phào
nhẹ nhõm. Quả thật bọn họ sợ hãi Tiêu Chấn Long lạc mất phương hướng, sa vào trạng thái điên cuồng không ngừng nghỉ.
Hỏa Phượng đi đến bên cạnh đài vuông nhặt vỏ của chiến đao Hồng Nhật lên đưa cho Tiêu Chấn Long. Nghe tiếng bước
chân, Tiêu Chấn Long nhận ra là Hỏa Phượng thì thờ ra một hơi, dùng sức rút chiến đao Hồng Nhật khỏi vách tường ra.
Mới vừa rút ra, trên đài vuông lại phát ra tiếng cộng hường, Tiêu Chấn
Long lập tức nhận lấy vỏ đao, cho chiến đao vào vỏ. Chiến đao vừa vào
vỏ, tiếng cộng hưởng biến mất.
“Thanh chiến đao này thật sự quá bá đạo! Muốn thu phục nó rất không dề
dàng!” Tiêu Chấn Long nhìn chiến đao Hồng Nhật, thở phào nói.
“Là một thanh đao tốt, chầng qua phía trèn tích lũy quá nhiều oán khí và sát khí!” Hỏa Phượng nói.
Tiêu Chấn Long gật đầu, nhìn bình hoa bạch ngọc trên vách tường, cười
nói: ‘Tôi càng ngày càng muốn biết trong cái bình hoa kia còn cất giấu
bí mật gì rồi đấy!”
Nói xong Tiêu Chấn Long bước nhanh tởi cơ quan bình hoa, có chiến đao
Hồng Nhật, anh cảm nhận được sự tự tin chưa từng có từ trước đến nay,
cũng càng quyết tâm tìm hiếu rõ ngôi mộ này.
Khi gạch vuông chui vào tường, một vách đá bên cạnh chậm rãi nhô ra.
Hiện lên trước mắt Tiêu chấn Long không còn là địa đạo đen như mực như
khi vừa mới xuống, mà là một đường hầm rộng năm mét tỏa ra ánh sáng
trâng âm u. Từ khi tiến vào ngôi mộ đao này, Tiêu chấn Long rất hứng thú với hệ thống chiếu sáng ở nơi này, rốt cuộc là cái gì khiến cho nơi
không có ánh mặt trời này giữ một chút ánh sáng nhỉ?
Tiêu Chấn Long dùng một mảnh vải màu đen giát chiến đao Hồng Nhật sau
lưng. Áo choàng màu đen và chiến đao Hồng Nhật trong tầm tay khiến anh
có cảm giác phóng khoáng khác lạ, cả người tràn đầy ý chí chiến đấu mạnh mẽ. Rõ ràng sau khi trải qua trận chiến với chiến đao Hồng Nhật vừa
rồi, trải nghiệm đối với sống chết của Tiêu Chấn Long đã tăng lên một độ cao mới, ý chí của bản thản lại trải qua một cuộc rèn luyện.
“Chúng ta đi vào thôi!” Tiêu Chấn Long dẫn đâu đi vào đường hâm, Lý Thê’ Vinh, Hỏa Phượng và các Thiết Vệ theo sát phía sau.
Đường hầm này còn được xây dựng tinh xảo hơn cả mộ đao, bốn phía đường
hầm đều được xảy bằng đá cấm thạch màu trâng. Trải qua nhiều năm, đả cấm thạch vẫn sáng loáng như mới, tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ. Tiêu Chấn Long
phát hiện toàn bộ nguồn sáng trong đường hầm đến từ từ cục đá to bâng
bàn tay được khảm vào vách đá cách nhau vài mét.
Sau khi quan sát, Tiêu Chấn Long có thể chác chán đây không phải bóng
đèn bình thường bởi cảm giác bóng loáng và lạnh lẽo dưới làn da khi dùng tay sờ lên. Mỗi cục đá đều tản ra ánh sáng màu tráng đẹp đẽ, toàn bộ
ánh sáng trong đường hầm đều do đá cấm thạch tráng phản xạ lại ánh sáng
của cục đá kia.
‘Không phải cái này là Dạ Minh Châu đó chứ?” Tiêu Chấn Long
cấn thận quan sát cục đá màu trâng tựa như ngọc này, cảm thán. Anh không dám tin vào mẳt của mình, nếu như đây thật sự là Dạ Minh Châu trong
truyền thuyết thì chỉ một viên thôi đã có vô giá. Bất kế một viên nào
truyền lên mặt đất ếêu khiến thế giới rung động, chứ đừng nói toàn bộ
đường hầm này phải có ít nhất mười viên giống như thế.
“Không chừng đáy thật sự là Dạ Minh Châu!” Hỏa Phượng cấn thận quan sát cục đá hình tròn trên vách tường, hùa theo.
Dạ Minh Châu? Các Thiết Vệ vừa nghe thấy là Dạ Minh Châu thì trước mát
sáng ngời, rối rít gào lên chuyến này phát tài rồi, tùy tiện cạy một cái đem về bán đã đủ đề bản thân tiêu xài cả đời.
Tiêu Chấn Long xua tay ngăn lại tiếng kêu la của các Thiết Vệ. Tuy rằng
trong lòng anh cũng có ý tưởng muốn gỡ những viên Dạ Minh châu này
xuống, nhưng chính anh vần chưa biết bên dưới cỏn có thứ gì, đợi khi trở về lấy những viên Dạ Minh châu này cũng không muộn. Vì thế dưới sự dẫn
dât của Tiêu chấn Long, mọi người lại tiếp tục đi xuống phía dưới địa
đạo.
Thật ra sự thật cũng giống như tưởng tượng của đám người Tiêu Chấn Long
tường tượng, những cục đá hình tròn trên vách tường kia đúng là Dạ Minh
Châu. Lúc trước khi chính phủ Nhật Bản đồng ý xây dựng cái mộ ngầm này,
rất nhiều người suy nghĩ nát óc về hệ thống chiếu sáng bên trong khắp
ngôi mộ. Sau đó đột nhiên người thiết kế nghĩ ra, để làm nối bật sự cao
quý của hầm mộ và thân phận không giống người thường của những người
được chôn cất ở đây, chính phủ Nhật Bản không tiếc giá cao mà mua sám
hơn trăm viên Dạ Minh Châu từ nước ngoài để trang bị trong cái mộ này.
Mặc dù nói là mua Dạ Minh Châu, nhưng ai cũng biết lúc ấy Nhật Bản đang liên tục xâm lược các quốc gia ớ Châu Á.