Bởi vi Tièu Chấn Long đi tuốt dâng trước, địa đạo lại là hình xoay tròn, cho nên ở vị trí mọi người đứng thỉ không nhìn được nơi mà Tiêu Chấn
Long nhìn chăm chú. Nhưng Lý Thế Vinh và Hỏa Phượng theo sát phía sau
lại nhìn rỏ một màn xảy ra trước mât bọn họ, hai người gần như có biếu
cảm giống hệt Tiêu Chấn Long, sâc mặt hiện rõ vẻ ngạc hiện ngoài ý muốn.
Ngay khi tới gần cái chỏ rẽ, Tiêu Chấn Long ngờ phát hiện cầu
thang của địa đạo đã kết thúc, thay vào đó là một mảnh đất bằng phẳng,
anh biết cuối cùng cũng đi tới khúc cuối địa đạo rồi. Ngay khi Tiêu chấn Long muốn tiếp tục tiến về phía trước, anh lại phát hiện từ chỗ ngoặt
phát ra một tia sáng le lói. Tiêu Chấn Long rất chắc chắn rằng luồng
sáng kia không phải đến từ cây đuốc của anh hoặc là ánh sáng mà cây đuốc tỏa ra, luồng sáng kia vẫn luôn tồn tại.
Cháng lẽ có người? Đây là ý nghĩ đầu tiẻn nảy ra trong lòng Tiêu Chấn
Long. Tuy nhiên anh nhanh chóng phủ định cái suy nghĩ hoang đường này.
Từ đủ loại dấu hiệu kế từ khi bât đầu tiến vào địa đạo cho thấy, cái địa đạo này đã không có người đi vào ít nhất mưcri mấy năm, sao có thế có
người sinh sống ở chỗ này được?
Nơi này cách mặt đất đến mấy chục mét, ánh sáng không thể truyền xuống từ trên mặt đất.
Như vậy nếu không có người, không có ánh sáng từ bên ngoài, rốt cuộc ánh sáng ở cuối địa đạo phát ra từ nơi nào?
Sẽ không có quỷ đấy chứ? Mấy Thiết Vệ liếc mắt nhìn nhau, nuốt một ngụm
nước miếng, hiểu ngầm trong lòng. Xem ra danh tiếng của quỷ Nhật Bản này khá có cơ sở, mấy Thiết Vệ phỏng đoán trong lòng.
Thỉnh thoảng vẻ sợ hãi lại xuất hiện trên mặt đám Thiết Vệẳ ngược lại Lý Thế Vinh và Hỏa Phượng dù ngạc nhiên nhưng không nghĩ nhiều như những
Thiết Vệ kia, chỉ cảm thấy kỳ lạ mà thôi. Cho nên người tài thường lớn
mật, Lý Thê’ Vinh và Hỏa Phượng tin tưởng trên thê’ giới này không có
quỷ thần. Nếu đã không có quỷ thần, đến cả cái chết bọn họ còn không sợ
thì còn sợ cái gì nữa?
Tiêu Chấn Long là người theo thuyết vô thần tiêu biếu, anh
cũng không tin trên thế giới này có quỷ thần. Sau khi liếc qua biếu cảm
của mọi người thì kiên định đi về phía trước, mọi người cấn thận đi theo phía sau.
Cùng với tiếng bước chân của Tiêu Chấn Long và mọi người, luồng ánh sáng kia cũng càng ngày càng sáng ngời, cuối cùng bọn họ đi ra khỏi địa đạo, tiến vào bên trong một không gian rộng lớn.
Không gian có độ rộng bằng một nửa sân bóng giống như một tòa nhà đá
thật lớn. chất liệu cũng giống như những nơi khác của địa đạo, đều được
lát kín bằng đá xanh. Trên mảnh đất trống lơn ở giữa nhà đá, có một đài
vuông được xây dựng băng đá cấm thạch theo hình giống như kim tự tháp.
Đài vuông có tống cộng sáu tầng, mỗi tầng câm từng thanh chiến đao Nhật
Bản, nơi cao nhất đài vuông câm một thanh chiến đao Nhật Bản màu đỏ.
Phía trên đài vuông là một chiếc đèn treo hình tròn rất lớn, cùng loại
với đèn hiện đại, chiếm cứ toàn bộ nóc nhà đá. Chiếc đèn tròn này tỏa ra ánh sáng màu trắng nhẹ nhàng, ánh sáng được nhìn thấy từ địa đạo tỏa ra từ nơi này.
Chẳng qua Tiêu Chấn Long không tin ánh sáng mà chiếc đèn tròn này tỏa ra được cung ứng bằng nguồn điện. Căn nhà xây bằng đá này ở nơi sâu dưới
mặt đất mấy chục mét, nếu bên trong đèn tròn có bóng đèn thì phải giải
quyết nguồn cung ứng điện nhiều năm qua như thế nào? Chẳng lẽ mượn dây
cáp trên điện mặt đất? Nếu mượn cáp điện mặt đất thì rõ ràng nơi này
không còn là một bí mật. Thế nhưng từ cảm giác mà toàn bộ nhà đá mang
đến, nơi này không giống như thường xuyên có người tới, hơn nữa còn
không h’ê có ai đến đây trong một khoảng thời gian rất dài.
Nếu thật là bóng đèn thì chất lượng của cái bỏng đèn này
không khỏi tốt quá rồi, sáng liên tục mười mấy năm không hề hỏng. Nghĩ
đi nghĩ lại, Tiêu Chấn Long rất tin tường chỉ số thông minh của mình
cũng không đoán ra được câu đố này.
Ngoại trừ đài vuông ở chính giữa, toàn bộ căn nhà đá không có thử gi.
Một điều khác khiến cho Tiêu Chân Long chú ý chính là trên bốn phía vách tường của nhà đá treo rất nhiều thứ cùng loại với mặt nạ kinh kịch
Trung Quốc. Nhờ ánh đèn tỏa ra từ chiếc đèn tròn, Tiêu Chấn Long đi vào
nhà đá cấn thận nhin thứ giống như mặt nạ trên vách tường. Mỗi cái mặt
nạ đều được vẽ bâng màu sơn dầu, chắng qua màu sâc khá đơn điệu, không
phải màu đỏ thì là màu đen. Hơn nữa mặt nạ màu đen chiếm phần lớn, chỉ
cỏ một cái màu đỏ.
Càng khiến Tiêu Chấn Long cảm thấy kỳ lạ chính là mổi cái mặt nạ đều
được may một cái khăn trùm đầu màu đen ờ trên mà không phải buộc bầng
một sợi dây nhỏ như trong ấn tượng của anh.
Tiêu Chấn Long cảm thấy những mặt nạ này có hơi giống với quỷ quái
giương nanh múa vuốt dưới địa ngục trong thân thoại cố đại Trung Quốc.
Thật ra Tiêu Chấn Long không biết những mặt nạ này đều được vẽ dựa theo
đối tượng hiến tế cố đại Nhật Bản là “Hòa Thần”, ở cô’ đại, lúc hiến tế, mỗi người đều đeo loại này mặt nạ này rồi khiêu vũ đế cầu xin Hòa Thân
phù hộ bình an.
Tiêu Chấn Long cám thấy toàn bộ nhà đá tràn ngập sự kỳ bí, dặn dò mổi
người tuyệt đối không được đụng vào bất cứ thứ gì bên trong nhà đá,
phòng ngừa xáy ra chuyện không thế đoán trước.
Khiên Tiêu Chấn Long không ngừng cười gượng chính là cũng có một cái
bình hoa giống nhau như đúc đặt ở trên một viên gạch vuông lồi ra bên
ngoài trên vách tường. Không phải lại có
một cái địa đạo nữa đấy chứ? Tiêu Chấn Long kiềm chế lòng tò mò, không
dịch chuyển cái bình hoa kia. Anh nghĩ thầm, chờ anh hiểu rõ cái nhà đá
này đã rồi nói tiếp.
Đi xong một vòng ở bên trong nhà đá, Tiêu chấn Long đã quen thuộc với
tình trạng của toàn bộ nhà đá. Cuối cùng anh đi đến đài vuông lớn nằm
ngay chính giữa.
Còn chưa đi đến phía trước đài vuông, Tièu Chấn Long đã cảm giác được
một luồng sát khí mãnh liệt vọt về phía chính mình. Trải qua thời gian
dài chém giết sống còn đến nay, Tiêu Chấn Long gần như đã bồi dưỡng được phản xạ bằng trực giác đối với sát khí. Anh không thế tin nối, người có thể có sát khí, vậy mà chiến đao không có sức sống cũng có sát khí hả?
Hơn nữa lại còn mãnh liệt đến như thế, trong sát khí tràn ngập mùi máu
tươi nhè nhẹ.
“Anh Long, anh cũng cảm thấy được à?” Hỏa Phượng đứng ở bên cạnh hỏi.