Điện chính của đền Yasukuni tọa lạc ở vị trí trung tâm của toàn bộ đền
Yasukuni, đại điện đã có lịch sửtrẻn trăm năm. Vì đế giữ lại hình dáng
nguyên thủy nhất, toàn bộ đại điện rất ít sửa đối, cùng lâm cũng chỉ sửa chữa có mấy lần.
Toàn bộ điện chính lớn hơn điện thờ rất nhiều, không gian bằng phầng hơn nghìn mét vuông, cột nhà sơn đỏ cao mười mét phân bố ờ các góc khiến
cho toàn bộ đại điện cực kỳ trống trải. Nơi đây cũng không bày bất kỳ
bài vị nào giống như ở điện thờ, bài trí vô cùng đơn giản. Xung quanh
đại điện có bức màn che trắng đen đan xen rủ xuống từ nóc điện, phía
trên viết rất nhiều thứ tương tự bùa chú khiến cho toàn bộ nơi đây tràn
ngập không khí tôn giáo nồng đậm.
Tiêu Chấn Long phát hiện ở phía trước đại điện có hai cái cửa,
một cánh cửa trong đó đi qua hành lang thông tới một vườn hoa ở hậu
viện, mà cánh cửa còn lại thì dẫn tới một căn phòng khá độc lập. Cũng
may trên vách tường trong phòng còn có ánh đèn, mặc dù hơi mờ tối nhưng
cũng đủ đế cho Tiêu Chấn Long thấy rõ được bài trí trong phòng.
Tiêu Chấn Long đoán hẳn căn phòng ở ngoài cùng này là nơi để cung cấp đồ vật đế dâng hương cho người cúng tế. Bởi vì dù căn phòng chỉ rộng
khoảng ba mươi đến bốn mươi mét vuông nhưng trên chiếc bàn ớ góc lại đặt rất nhiều giá đỡ nến và hương trâm dùng để cúng tế, dưới đất còn có dấu vết hương cháy sau khi dâng, cả căn phòng tràn ngập mùi đàn hương nhàn
nhạt.
Tiêu Chấn Long nhẹ nhàng đi vào bèn trong, mở cánh cửa ớ gian phòng
trong ra, anh lo lâng có thế bên trong sẽ có người. Nhưng mà khi anh đấy ra lại thất vọng, bài trí bên trong gần như giống y hệt bèn ngoài, đặt
mấy cái bàn và mấy cái ghế.
Ngay khi Tiêu Chấn Long định rời khỏi cãn phòng này, anh lại phát hiện
ra một nơi à căn phòng trong không giống với gian phòng bên ngoài. Đó
chính là ờ trong phòng trong có một bình hoa để ờ trên tường. Nếu như
cái bình hoa bày đặt ở những nơi khác, có lẽ Tiêu Chấn Long sẽ không chú ý gì cả.
Nhưng từ nhỏ Tiêu Chấn Long đã có thói quen đào bới những chi tiết mà
người khác không đế ý tới, lúc quan sát thường thấy được những đồ vật mà người bình thường không quan sát cấn thận.
Lần đầu tiên Tiêu Chấn Long nhìn thấy bình hoa này đã phát hiện nó có
hai điếm bất thường, hoặc phái nói nó không quá hài hòa với phong cách
cúa cá căn phòng này. Thứ nhất chính là bình hoa này không được đặt ở
trên các bàn khác hay là những vật thế hình bệ khác, mà là đặt ở một
khối gạch nhỏ ra
trên mặt tường. Vê phần cái bình hoa này, dù là người không am hiếu về
đồ cổ như Tiêu Chấn Long cũng có thế đưa ra kết luận châc chán giá của
chiếc bình hoa này không ré. Hơn nữa dựa trẻn ánh sáng khúc xạ lại cùng
với khí chất vô hình mà bình hoa tỏa ra, niên đại của chiếc bình này rất lâu đời.
Nếu như nói sự đặc thù của bình hoa vần chưa đủ để thu hút Tiêu Chấn
Long, vậy thì điểm khác biệt thứ hai tuyệt đổi sẽ hấp dẳnsự chú ý của
anh.
Tiêu Chấn Long chậm rãi bước tới bên cạnh bình hoa, quan sát cấn thận vị trí viên gạch trưng bày bình hoa bên trên. Anh phát hiện ra toàn bộ
viên gạch không lởn, có lẽ chỉ lớn khoảng bàn tay của một người trưởng
thành. Đế của bình hoa lại không lởn hơn lòng bàn tay của người trưởng
thành bao nhiêu. Điều khiến Tiêu chân Long thây lạ chính là vị trí của
viên gạch mà toàn bộ bình hoa được đặt lên trên. Bình hoa màu xanh này
không phải được bày ở trung tâm của viên gạch mà là được đặt ở phía hơi
chếch ra bên ngoài một chút so vởi viên gạch, khiến cho bình hoa cách
vách tường khoảng hai ngón tay.
Dựa theo suy nghĩ của người bình thường, để cho dề nhìn thì khi trưng
bày bất kỳ đồ vật gì, hẳn sẽ bày ngay chính giữa, như vậy thì tỷ lệ cân
đối mới có thể đạt được hiệu quả thị giác đẹp nhất. Nhưng bình hoa này
lại không được trưng bày như thế mà chừa lại khoảng cách chừng hai ngón
tay. Nếu như vách tường của cả căn phòng này đều bày đầy bình hoa, vậy
thì cho dù mát nhìn của Tiêu Chấn Long có khá hơn đi chăng nữa, có lẽ
cũng không chú ý tới nơi nhỏ bé này.
Nhưng trong cả căn phòng chỉ bày mổi một cái bình hoa như thế, hơn nữa
Tiêu Chấn Long vừa bước vào gian phòng này đã phát hiện nó ngay, nhận
thấy nó khác với những nơi khác. Có lẽ người làm việc lâu năm trong căn
phòng này cũng không chú ý tới nơi rất nhỏ bé này nhưng Tiêu Chấn Long
thì chú ý
tới.
Lúc này, đột nhiên một suy nghĩ thoáng qua trong đầu Tiêu Chấn Long. Anh giơ tay lên đấy một đầu viên gạch, thử đấy nó di chuyến vào bên trong
vách tường. Lúc này, Hỏa Phượng và Lý Thế Vinh cũng đẫ bước vào trong
phòng, cấn thận nhìn chằm chằm động tác của Tiêu Chấn Long, không ai lên tiếng.
Trong quá trinh đấy, Tièu Chấn Long bất ngờ phát hiện viên gạch này cũng không phái được cố định châc chăn ở trên tường mà hơi lỏng lẻo theo lực tay tăng dần của Tiêu Chấn Long. Trong thoáng chốc, vậy mà Tiêu Chấn
Long lại cám thây máu nóng sôi trào, da đầu tê dại. Anh không tin suy
nghĩ trong lòng mình sẽ biến thành sự thật ở xã hội hiện đại này. Chỉ
thấy toàn bộ viên gạch từ từ động đậy, Tiêu Chấn Long đoán đẫ nhiều năm
không có ai động đến viên gạch ở chỗ này nên chuyến động của nó mởi hơi
nặng nề. Thế nhưng quá thật nó đang di chuyến từng chút một vào trong
vách tường.
Hình ảnh này khiến Hỏa Phượng và Lý Thế Vinh trợn tròn hai mát. Lúc này
mấy Thiết Vệ cũng tràn vào trong phòng, có người đứng ở cửa ra vào, tất
cả đều căng thẳng nhìn chăm chú theo động tác của Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long chậm rãi phát hiện khi viên gạch đã đi vào trong khoảng
hai ngón tay, bụng bình hoa gần như cũng đụng đến vách tường, viên gạch
không thế đấy vào được nữa. Ngay khi Tiêu Chấn Long đang ngấn ra nhìn
bình hoa, đột nhiên một tiếng “âm ầm” vang lên bên người anh. Tiêu Chấn
Long giật mình lập tức né qua một bên, các Thiết Vệ cũng sợ hết hồn, vội vàng tránh qua bên khác.
Tiêu Chấn Long chú ý thấy theo âm thanh nặng nề vang lẻn, một tấm đá
xanh trên mặt đất trong phòng không biết bị thứ gì đấy qua một bên, một
địa đạo tối thui hiện lèn ớ phía dưới tấm đá xanh.