Phía tây đối diện với Trung Quốc, Triều Tiên, Hàn Quốc và Nga qua Đông
Hải, Hoàng Hải, eo biến Triều Tiên, biến Nhật Bản. Diện tích đất liền là 377880 kí lô mét vuông, bao gồm 4 hòn đảo lớn là Hokkaido, Honshu,
Shikoku và Kyushu và hơn 6800 đảo nhỏ khác. Diện tích lãnh hải là 310000 kí lô mét vuông. Có tranh chấp lãnh thổ với Nga ở “Bốn quần đảo phía
bắc” (ở Nga gọi là “Quần đảo Kuril” và với Hàn Quốc ở đảo Takeshima (ở
Hàn Quốc gọi là “Dokdo”). Núi và đồi chiếm khoảng 71% diện tích. Cả nước có hơn 160 ngọn núi lửa, trong đó có 50 ngọn núi lửa vần còn hoạt động, là nơi có động đất nổi tiếng trên thế giới. Núi Phú Sĩ là đỉnh núi cao
nhất cả nước với độ cao 3776 mét so với mực nước biển.
Mặc dù Nhật Bản không có lịch sử lâu đời như Trung Quốc, nhưng trong quá trình lịch sử ấy cũng tràn đầy máu me và bạo lực. Vào giữa thế kỷ thứ 4 sau Công Nguyên, Nhật Bản xuất hiện quốc gia thống nhất – Yamato. Đầu
thế kỷ thứ 5, Yamato phát triển đến thời kỳ thịnh vượng, thế lực từng mờ rộng đến phía Nam bán đảo Triều Tiên. Vào năm 645 Công Nguyên đã xảy ra một cuộc cách tân, phỏng theo chế độ pháp lệnh của triều Đường, thiết
lập thể chế tập quyền trung ương lấy Thiên Hoàng là quân chủ tuyệt đối.
Cuối thế kỷ 12 sau Công Nguyên, đất nước bước vào thời kỳ phong kiến
quân phiệt, do tầng
lớp samurai nắm giữ thực quyền, được sử sách gọi là thời kỳ “Mạc Phủ”.
Giữa thế ký 19, các nước Anh, Mỹ, Nga buộc Nhật Bản ký rất nhiều hiệp
ước bất bình đầng, mâu thuẫn dân tộc và mâu thuẫn xã hội trở nên gay
gát, việc chế độ Mạc Phủ Tokugavva thực hiện chính sách phong kiến bế
quan toả cảng khiến đất nước bị lung lay, hai phe thuộc phái thực lực
được chủ nghĩa tư bản cải cách tư tưởng Satsuma và Trường Châu bị lật đổ dưới khấu hiệu “Kính vua trừ giặc” và “Nước giàu binh mạnh”. Vào năm
1868, phái cách tân thực hiện “Minh Trị Duy Tân”, xoá bỏ chế độ Mạc phủ
phong kiến cát cứ, thành lập một quốc gia tập quyền trung ương thống
nhất, khôi phục quyền thống trị cao nhất của Thiên Hoàng. Sau Minh Trị
Duy Tân, chủ nghĩa tư bản phát triển nhanh chóng ở Nhật Bản, đối ngoại
dần dần đi vào con đường xâm lược bành trướng. Năm 1894, Nhật Bản phát
động chiến tranh Giáp Ngọ, bắt đầu xâm lược Trung Quốc; năm 1904, vì
tranh giành tài nguyên mà dấy lên chiến tranh Nhật Nga; năm 1910, thôn
tính Triều Tiên. Năm 1926, Thiên Hoàng Hirohito lên ngôi, Nhật Bản bước
vào thời kỳ Chiêu Hoà. Năm 1937, Nhật Bản phát động xâm lược Trung Quốc, 8 năm sau thất bại trong chiến tranh Thế Giới thứ Hai. Vào ngày 15
tháng 8 năm 1945, Nhật Bản tuyên bố đầu hàng vô điều kiện. Trong thời kỳ đầu sau chiến tranh, quân đội Hoa Kỳ một mình chiến lĩnh Nhật Bản.
Nên nói rằng từ sau chiến tranh Thế giới thứ Hai, ấn tượng về Nhật Bản
trong lòng người Trung Quốc rất tệ hại, cộng thêm chính phủ Nhật Bản và
một số công dân nước này vẫn luôn ôm thái độ thù địch với Trung Quốc,
đôi bên thường xuyên xảy ra xung đột. Là sinh viên đại học Trung Quốc,
Tiêu Chấn Long cũng như vậy, trước đây lúc còn trong trường thường xuyên nhìn thấy sinh viên du học của Nhật Bản đến Trung Quốc, ngoại trừ một
số cực ít là có giáo dục, đám còn lại đều không ưa gì học sinh Trung
Quốc, trong mẳt những học sinh Trung Quốc như Tiêu Chấn Long đây, ai nấy cũng đều căm hận người Nhật Bản, có lẽ là do tình tiết trong lịch sử
lâu đời của quốc gia gây nên, trong lòng mổi người đều nghĩ, nếu như có
cơ hội
nhất định phải kiếm súng gài lưỡi lê liều một phen với đám người Nhật Bản nhỏ bé này.
Tiêu Chấn Long còn nhớ khi ở trường có lưu truyền một chuyện cười về
người Nhật Bản, nói về một quốc gia hiếu chiến nào đó. Thời xưa, hầu hết những chàng trai trẻ khỏe mạnh đều bị chiêu mộ vào quân đội đế ra trận
chiến đấu, hoàn toàn không có thời gian cưới vợ sinh con, cho nên người
trẻ tuổi càng ngày càng ít. Lúc ấy một vị quốc chủ đã ra một quốc sách,
cho phép tất cả đàn ông, dù ở bất kỳ nơi đâu, bất cử lúc nào, đều có thể tùy ý nảy sinh quan hệ với bất kỳ người phụ nữ nào, đế giữ tỷ lệ sinh
của dân số. Vì thế, trong khoảng thời gian không phải chiến đấu, phụ nữ
của quốc gia đó đều đã quen với cách thức “bất kể lúc nào, bất kỳ nơi
đâu”, dứt khoát ra ngoài với gối đâu và chăn đơn sau lưng, sau này trở
thành cái gọi là “kimono” hiện giờ. Rất nhiều phụ nữ sau khi bi người ta “bất kể lúc nào, bất kỳ nơi đâu”, đối phương còn chưa kịp nói tên họ đã phải đi đánh trận, cho nên con cái do bọn họ sinh ra đã xuất hiện
“Inoue”, “Tanaka”, “Matsushita”, “Watanabe”, “Yamaguchi”, “Takeshita”,
“Kondo”, vân vân.
Tiêu Chấn Long và ban học của anh đã nghe chuyện cười này rất nhiều lần ở quán bar, có vài lần thiếu chút nữa đã động tay động chân với sinh viên du học Nhật Bản. Nếu như thời còn đi học Tiêu Chấn Long biết về tình
hình Nhật Bản qua sách báo, truyền hình và các bản tin thời sự, thì hôm
nay, ngay thời khác đôi chân của Tiêu Chấn Long chạm đất, anh đã thật sự đặt chân đến mánh đất Nhật Bản này.
Buổi sáng, mặt trời chiếu rọi trên cao, những mảng tuyết tráng thỉnh
thoảng đọng lại trên mặt đất như đang báo cho mọi người biết rang đây là một mùa đông lạnh giá.
Khi Tiêu Chấn Long nắm tay Tiêu Lệ Ngọc xuống máy bay,
Tièu Lệ Ngọc phấn khởi như một chú thỏ nhìn trái ngó phải,
cảnh đẹp chốn đất khách quê người dường như có sức hấp dẫn lạ kỳ với cô
nhóc này. Người đi theo Tiêu Chấn Long lần này ngoại trừ Lý Thế Vinh và
Hoả Phượng thì chỉ có mười tám thiết vệ. Vì trong mười tám Thiết vệ lần
trước tổn thất một người, Tiêu Chấn Long tạm thời quyết định gọi Tiếu Vũ đang huấn luyện trong Quân Cờ Đen trờ về, tạm thời gia nhập vào mười
tám Thiết vệ của Nam Thiên, còn một điều nữa, chính là Tiểu Vũ biết lái
xe. Đến Nhật Bản cũng phải có một người biết lái xe chứ, vì trong tên
của mười tám Thiết vệ đều mớ đầu bằng chữ “Hắc”, nên bây giờ Tiếu Vũ đã
đối tên thành “Hâc Vũ”.
Quả nhiên Tiếu Vũ đã không phụ sự kỳ vọng của Tiêu Chấn Long, tuy rầng
thời gian huấn luyện không dài, nhưng Tiểu Vũ đã huấn luyện cực kỳ chăm
chỉ, hiện tại đã trưởng thành nhanh chóng, trở thành một Quân Cờ Đen đú
tiêu chuấn rồi, còn về phần có thế đứng trong thì phải xem biểu hiện của Tiểu Vũ rồi.
Mặc dù Tiêu Chấn Long đã cố tình học bù tiếng Nhật vài ngày ở Đài Nam,
nhưng vừa xuống máy bay, đối mặt với dân tộc tuy màu da giống mình nhưng không cùng ngôn ngữ thì vẫn hơi ngỡ ngàng. Ai ngờ vào lúc này, Hoả
Phượng bước ra khỏi đoàn người, dùng tiếng Nhật thuần thục hỏi nhân viên sân bay đi ngang qua vài câu, có thế là do Hoả Phượng trông xinh đẹp
trẻ trung, nhân viên kia tiếp đón cô ấy rất nhiệt tình.
Tièu Chấn Long trừng lớn mát nhìn Hỏa Phượng đang trở lại, nghẹn họng
nhìn trân trối mà nói: “Oh my god! Phượng Nhi biết nói tiếng Nhật kìa,
sao tôi không biết vậy?” Hoả Phượng trợn trắng mát nhìn Tiêu Chấn Long,
nói: “Chuyện của tôi, anh không biết còn nhiều lắm đó! Hừ!” Tiêu Chấn
Long nhìn biếu cảm đáng yêu của Hỏa Phượng, bất đác dĩ cười cười.
Khi hơn hai mươi người này cùng nhau xuất hiện ở sảnh chờ
của sân bay quốc tế Tokyo là cảnh tượng chói mắt đến thế. Tiêu Chấn Long và Lý Thế Vinh cùng với mười tám Thiết vệ đều mặc VGSt đen, áo khoác
len đen, mười tám Thiết vệ đều đeo găng tay da màu đen và vật dụng tuỳ
thân đơn giản. Hỏa Phượng vẫn nổi bật trong đám đông nhưthế, cô ấy mặc
một chiếc áo khoác da màu đỏ, áo khoác ôm sát thân hình kiêu sa khiến
cho người ta phải suy tưởng viẻn vông, còn có công chúa Tiêu Lệ Ngọc
đáng yêu mặc một chiếc áo lông trắng như tuyết, lộ rõ vẻ đáng yêu cực
kỳ. Đám đàn ông thân hình tiêu sái, oai phong lẫm liệt như mây đen cuồn
cuộn vây lấy một điếm đỏ và một điếm trắng vào trong, tựa như đoá hồng
đen nở rộ giữa muôn hoa tản ra hơi thờ thần bí ngập tràn, khiến cho khi
nhóm người này bước vào sảnh chờ đã lập tức thu hút ánh mât của mọi
người, ai nấy đều không nhịn được mà nhìn về phía nhóm người này.
Ra khỏi cửa vòng, Tiêu Lệ Ngọc ngẩng đầu hỏi Hoả Phượng đang nám tay cô ấy: “Chị ơi, chúng ta nên đi về phía vào?”