Trong nháy mắt Lý Thế Vinh đã tiến đến gần La Sát, La Sát thấy Lý Thế
Vinh xông tới ào ào, không dám chậm trề, một chiêu song long thăm hải,
động thân vung quyền lên. Lý Thế Vinh chạy giổng như lốc xoáy, dựa vào
thế công sắc bén cùng với tốc độ khó ai bì kịp của mình mà di chuyến qua lại xung quanh người La Sát, tìm cơ hội. Trong lúc chiến đấu La Sát mơ
hồ cảm thấy lần công kích này của Lý Thế Vinh không giống như trong quá
khứ, lần đánh hồi trước La Sát không thấy được loại tự tin như vậy trong quyền phong của Lý Thế Vinh, nhưng lần đánh này La Sát lại cảm nhận
được rất rõ loại tự tin từ trong quyền phong của Lý Thế Vinh, loại sức
mạnh thế như chẻ tre.
Mà loại tự tin này của Lý Thế Vinh khiến cho La Sát cực kỳ cảm thấy
không yên, bà ta không biết loại cảm giác không yên này đến từ đâu, bây
giờ bà ta có thế làm duy nhất đó chính là phòng thủ quanh người càng
thêm cấn thận tỉ mỉ, đế cho Lý Thế Vinh không tìm thấy được một cơ hội
nào. Lý Thế Vinh âm thầm bội phục La Sát sau khi bị tiêu hao một thế lực lớn như thế mà vần giữ vững được phong độ, vững vàng ứng chiến, không
chút cấu thả, cuối cùng vẫn đế cho Lý Thế Vinh tìm thấy được một cơ hội.
La Sát vung một quyền về phía Lý Thế Vinh, Lý Thế Vinh né một cái, khiến cho La Sát đánh hụt. Lý Thế Vinh xoay người từ cánh tay trái của La Sát qua, lúc này toàn bộ phằn lưng để hở của La Sát đã hoàn toàn bại lộ ở
trong phạm vi công kích của Lý Thế Vinh, La Sát thầm kêu lên một tiếng
không tốt, vội vàng vận khí lên phằn lưng, bảo vệ phần quan trọng của cơ thế. Lý Thế Vinh cười lạnh một tiếng, ngưng kết kình lực của toàn thân
lên nẳm tay phải, sau đó nắm tay phải hóa chưởng, tay phải như ngòi bút
máy đâm thắng vào gốc cánh tay trái của La Sát. Đầu ngón tay dưới sự đấy mạnh cực nhanh của Lý Thế Vinh giống như mũi tên nhọn bắn vào trong
thịt của La Sát, lập tức khiến cho La Sát đau đớn xuyên tim. Sau đó đầu
ngón
tay của Lý Thế Vinh uốn lượn, bốn khớp xương ngón tay dưới sự thúc đấy
của kình lực lại lần nữa bắn vào trong cơ thể của La Sát, cuối cùng Lý
Thế Vinh chưởng hóa quyền hét lớn một tiếng đánh thật mạnh về phía khớp
xương ờ gốc cánh tay trái của La Sát, lúc này Lý Thế Vinh đã dùng nắm
tay tinh tường cảm nhận được xương cốt ở gổc cánh tay trái của La Sát,
lập tức nghe thấy một tiếng “Răng rắc”, La Sát tức thì hét thảm một
tiếng.
La Sát bị cỗ kình lực này của Lý Thế Vinh đánh cho lảo đảo, suýt chút
nữa thì té ngã, cánh tay trái yếu ớt mà buông thõng xuống dưới. Tay phải của La Sát ôm lấy cánh tay trái đau đến mức mồ hỏi lạnh chảy ròng, bà
ta biết cánh tay này của mình đã bị phế rồi, bởi vì bà ta đã cảm nhận
được khớp xương ở gốc cánh tay của mình đã bị một chiêu này của Lý Thế
Vinh đánh đến dập nát. Bây giờ chỉ dựa hết vào da thịt ở bên ngoài xương cổt nổi lấy, cánh tay trái cũng đã không còn khả năng trờ lại được như
cũ.
“Cậu đây là chiêu thuật gì?” Lúc này La Sát bị phế cánh tay trái mà đau đến mức mặt mày biến dạng, cắn răng hỏi.
Chiêu này của Lý Thế Vinh có tên là “Thiết chỉ tiến thêm”, thời trẻ
luyện tập Thiết Sa Chưởng trong doanh trại quân đội, từ Thiết Sa Chưởng
phát triến mà thành. Mặc dù trên đời có loại công phu gọi là “Thiết chỉ
tiến thêm” này, hơn nữa chiêu này đúng là có tồn tại ở xã hội hiện đại,
nhưng mà Lý Thế Vinh và ở trong thực chiến cũng rất ít khi dùng đến
chiêu này. Một mặt là do chiêu số đối với thực chiến hiện tại không quá
hữu dụng, mặt khác đối với Lý Thế Vinh mà nói thì vốn không dùng được,
đối phó với kẻ địch chỉ cần một đôi thiết quyền như vậy là đủ rồi. Nhưng mà trên thực tế chiêu này lại râ’t có tiếng trong võ thuật truyền thống Trung Quốc, nó nối danh đơn giản là bởi vì anh có thể kéo dài sức lực
của một người từng chút một, đạt
tới mục đích đánh người bị thương.
Nhưng mà ở trong thực chiến loại kéo dài sức lực này cho dù là một chút
cũng vô cùng khó khăn, lúc tiến công nhất định phải cỏ đủ sức lực đế một chiêu chết luôn, đồng thời cũng phải tính chuẩn điếm đế phát lực. Tuy
chỉ là một điếm, nhưng trong lúc hai phe giao chiến cũng rất khó để có
thế nắm chẳc. Sau khi Lý Thế Vinh và La Sát giao thủ mấy hiệp, phát hiện cũng chỉ có chiêu này mới có thể tiêu diệt được tầng tầng “Công sự
phòng ngự” kia của La Sát, trước tiên dùng kình lực đế thúc đấy đầu ngón tay tiêu diệt từng lớp mỡ, sau đó dùng khớp xương ngón tay tìm ra điểm
đế công kích, cuối cùng khiến cho La Sát trọng thương ở dưới thiết
quyền.
“A…” La Sát có chút bị đánh mất lý trí, không màng tới cánh tay trái đã tàn phế của mình, vung nắm tay phải về phía Lý Thế Vinh.
Lý Thế Vinh đã tìm được cách thức đánh bại địch đế giành chiến thắng lúc này có vẻ càng thêm vững vàng, trong lòng thầm nói bà tìm chết. Nhìn
chính xác phương hướng La Sát chạy tới, Lý Thế Vinh dùng một chiêu cầm
nã thủ đẹp mắt bắt lấy cố tay phải La Sát. Trong lòng La Sát hoảng sợ,
vội vàng muốn rút tay phải của mình về, nhưng tay trái của Lý Thế Vinh
đã giữ chặt mạch môn của bà ta, khiến cho bà ta không thể nhúc nhích. Lý Thế Vinh lại hữu quyền hỏa chưởng một lần nữa, liên tục ba chiêu thiết
chỉ tiến thêm, chọc thẳng vào dưới nách cánh tay phải của La Sát. Dưới
nách người vốn dĩ có ít thịt thừa hơn, cho dù thân thế La Sát có mập mạp thì cũng như vậy, chồ yếu ớt nhất của cơ thể người làm sao có thể ngăn
cản được ba chiêu thiết chỉ tiến thêm này của Lý Thế Vinh.
Phát thiết chỉ tiến thêm cuối cùng, Lý Thế Vinh cảm nhận được rõ ràng khớp xương ở gốc cánh tay phải của La Sát đã
vỡ nát như hồ dán, lúc này tiếng kêu thảm thiết của La Sát liên tục
quanh quấn ở trong kho hàng trống trải, khiến cho mọi người ở đây nghe
thấy mà lông tơ toàn thân dựng đứng, mọi người giống như đều cảm nhận
được đau đớn tê tâm liệt phế kia của La Sát.
Tay trái tay phải của Lý Thế Vinh lần lượt giữ chặt mạch mỏn của La Sát, dùng sức bẻ ra ngoài, “A…” La Sát ngửa mặt lên trời kẽu thảm thiết. Lúc này hai tay La Sát giống như cành cây bị bẻ gãy, hai bàn tay ngoặt ra
một góc không thế tưởng tượng được, co rúm lại. Nghĩ tới cái chết của
những người vô tội kia vào đêm hôm trước, trong lòng Lý Thế Vinh lại nối lên tức giận. Nhắm chuẩn mặt La Sát, dùng chính đầu của mình mà đột
ngột đập về phía nó.
Một cái, hai cái, ba cái…
Đập cho tới khi mặt của La Sát đã máu thịt lần lộn, thở gấp hấp hối. Lý
Thế Vinh buông hai tay ra, nhấc một chân lên, một cước đá trúng đầu La
Sát, đá La Sát bay ra xa bốn năm mét. Thân hình mập mạp của La Sát giống như lợn sẳp bị giết mà rơi “Bịch” trên mặt đất, mãi không dậy nối, chỉ
có thỉnh thoảng lại giật một cái chứng minh La Sát vẫn còn một hơi thở,
nhưng mà bà ta chết chỉ là vấn đề thời gian.
Trận đánh tàn khốc Tân này không chỉ làm chấn động đàn em bang Hoa
Thanh, mà còn làm chấn động cả chỗ của Lưu Minh Nghĩa. Lưu Minh Nghĩa,
anh em Nam Bắc, anh em Xa nhìn Lý Thế Vinh đứng thẳng cách đó không xa
trên mặt dính máu, thầm nghĩtrong lòng đây mới là chiến thần của Nam
Thiên chúng ta, chiến thần bách chiến bách thắng.
Hai anh em Xa nhìn Lý Thế Vinh và La Sát sau trận đấu này,
quyết tảm muốn tìm Lý Thế Vinh tỷ thí lúc này đã không còn sót lại chút
gì, trong lòng chỉ còn toàn là lòng cảm kích và kính nế đối với chiến
thần Lý Thế Vinh.
Nhìn La Sát không ngừng giật giật ở xa, khóe miệng Lý Thế Vinh lại lộ ra một nụ cười, lấy từ trong túi quần ra một chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau
sạch vết máu ở trên mặt, nhặt quần áo của mình từ trên mặt đất lên. Lúc
đi qua bên cạnh La Sát,
Lý Thế Vinh ném khăn tay màu trắng dính đằy vết máu ở trong tay xuống,
khăn tay mang theo máu này từ từ bay xuống, cuối cùng dừng ờ trên đầu La Sát.
Theo khãn tay bay xuống, ác nữ La Sát đứng hàng số hai trong ‘Tứ đại hộ
pháp” của bang Hoa Thanh cuối cùng đã chết thảm ở trong tay Lý Thế Vinh.
“Chiến thần!”
“Chiến thần!”
“Chiến thần!”
Trong Quân Cờ Đen lại bùng lên một trận tiếng hô ủng hộ: “Các anh em, đi theo tôi!” Anh em Nam Bắc rút dao găm ra xông lên trước dẫn đầu, sau đó sáu trăm người quân Cờ Đen đều xông về trước giống như sói hoang chạy
ra từ rừng rậm mà đánh về phía bang Hoa Thanh. Tay trái của Lý Thế Vinh
cắm ở trong túi, tay phải cầm theo quẫn áo của mình, không biết Lý Thế
Vinh đã châm cho mình một điếu thuốc lá khi nào, ngậm ở bên miệng, đi về phía trước. Nhìn quân Cờ Đen thỉnh thoảng xông qua từ bên người mình,
khóe miệng Lý Thế Vinh
dảng lên nụ cười thắng lợi…
Bang Hoa Thanh đã sớm bị bản lĩnh của Lý Thế Vinh và anh em Xa dọa sợ
tới mức trong lòng nguội lạnh, lại nhìn thấy vẻ mặt tàn nhằn độc ác của
mọi người trong quân Cờ Đen, đã sớm sợ tới mức lòng tin biến mất, ý chí
mạnh mẽ lúc ban đầu cũng đã sớm bị ba cái xác ở trên mặt đất dọa cho bay mất sạch. Nhìn thấy Cờ Đen giống như hung thần ác sát, bang Hoa Thanh
đã bát đầu có người nhanh chân chạy ra bên ngoài, nhưng mà lúc này Lưu
Minh Nghĩa đã sớm sai người đóng chặt cửa lớn của kho hàng, không tha
cho dù chỉ một người.
Bang Hoa Thanh thấy đã không còn đường lùi, liều chết ngăn cản, nhưng mà thực lực lại kém xa quân Cờ Đen đã được huấn luyện có tố chất, mổi
người đều giống dê con đợi làm thịt, mặc người chém giết. Lưu Minh Ngôn
nắm quyền chỉ huy dưới sự bảo vệ của thiết vệ, mắt lạnh nhìn bang Hoa
Thanh không nói một lời, đột nhiên nói mở cửa kho hàng ra, đồng thời ra
lệnh quản Cờ Đen ở bên ngoài canh giữ xung quanh nhà xưởng, không được
tha cho kẻ nào.
Vâng, thiết vệ đáp. Chỉ trong chốc lát, cửa lớn của kho hàng được mở ra, người của bang Hoa Thanh thấy cửa mở, lập tức giống như phát điên chạy
ào ra bẽn ngoài. Ai cũng đều thầm hận ba mẹ sinh cho mình một đôi chân
là quá ít, ai cũng đều sợ mình sẽ là người cuối cùng, bởi vì ai là người cuối cùng thì người ấy sẽ phải nằm lạnh băng ở trẽn mặt đất giống như
La Sát. Theo cửa lớn mở ra, toàn bộ kho hàng giống như thùng lớn rỉ
nước, mồi người của bang Hoa Thanh chạy ra đều giống như bị huyết tương
nhuộm đỏ.
Chỉ huy Lưu, vì sao phải thả bọn họ ra ngoài vậy, một thiết vệ thắc mắc hỏi.
Lưu Minh Nghĩa cười nói, đóng cửa lớn kho hàng lại cũng đồng nghĩa với
việc chặt đứt đường sống của bọn họ, nói như vậy bọn họ chắc chắn sẽ nảy sinh suy nghĩ liều chết. Mặc dù tôi tin tường vào thực lực của quân Cờ
Đen, nhưng mà vẫn không cần phải hy sinh vô nghĩa là thượng sách. Thả
cho những người này một con đường sống, quyết tâm của bọn họ cũng sẽ
biến mất, đến lúc đó chúng ta bày mai phục ở bên ngoài nhà xưởng, như
vậy thì xử lý những người này cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Đám thiết vệ đều kiên nhẫn mà nghe Lưu Minh Nghĩa giải thích, không khỏi gật đầu, trong lòng càng thêm âm thầm bội phục quản sư số một Nam Thiên Lưu Minh Nghĩa này.