“Bụp” “Bụp” vài tiếng súng vang lên, mặc dù đã lắp ống giảm thanh nhưng
âm thanh trầm thấp nặng nề vần truyền vào tai của Tiêu Chấn Long đang
ngồi trong phòng bệnh nhìn Tiêu Lệ Ngọc ngủ. Mấy tiếng súng lập tức khơi dậy sự cảnh giác của Tiêu Chấn Long, ngay khoảnh khắc Tiêu Chấn Long
quay đầu nhìn ra cửa số, có hai bóng người cao lớn lọt vào mẳt Tiêu Chấn Long, tuy rằng không thế thấy rõ khuôn mặt của hai người đang đeo kính
râm, nhưng có thể thấy được hai người nọ cầm khấu súng tiếu liên có gắn
ống giảm thanh.
Không ổn rồi, Tiêu Chấn Long phản xạ có điều kiện ôm lấy Tiêu Lệ Ngọc
đang ngủ say lên, vọt sang một bên, Tiêu Chân Long thuận tay đấy ngã
chiếc giường nhỏ xuống đê’ làm rào chắn tạm thời. Đúng lúc này, một họng súng tiểu liên cỡ nhỏ chĩa vào phòng bệnh không ngừng xả đạn. Thỉnh
thoảng làm nổ tung camera, ly nước, bình hoa, và tất nhiên, chủ yếu là
bắn về phía chiếc giường đang che chở Tiêu Chấn Long và Tiêu Lệ
Ngọc.
Tiêu Lệ Ngọc đang mơ ngủ thì bị sự thay đối đột ngột trong phòng dọa sợ, vừa định hét lớn lên thì ngay lập tức bị Tiêu Chấn Long dùng một tay
bịt miệng lại, Tiêu Chấn Long làm động tác im lặng với cô ấy. Tiêu Lệ
Ngọc áp chặt vào lòng Tièu Chấn Long, không lẻn tiếng, chỉ có cơ thế
không ngừng run rấy đã nói cho Tiêu Chấn Long biết rằng cô ấy đang rất
sợ hãi. Tiêu Chấn Long ôm Tiêu Lệ Ngọc trong lòng, hồi hộp cảm nhận tình hình bên ngoài căn phòng bằng nhiều cách thức. Đèn trong phòng đã bị
súng bắn vỡ, hai cây tiểu liên đang xả đạn không có mục đích, như thế
băng đạn của họ sẽ không bao giờ cạn kiệt. Mặt dưới giường của Tiêu Lệ
Ngọc có một phần được kết cấu từ các tấm sắt, nếu đối lại là những thứ
khác thì có lẽ đã bị bắn nát từ lâu rồi.
Những mảnh vụn đồ đạc trong phòng thỉnh thoảng bắn lên rơi trên người
Tiêu Chấn Long, Tiêu Chấn Long sợ mảnh vỡ rơi xuống sẽ làm Tiêu Lệ Ngọc
bị thương nên anh vội vàng dùng thân mình che chở cho cô ấy. Ngày thường Tiêu Chấn Long không mang theo súng, nhưng đối mặt với tình hình như
hiện tại, dù có súng thì anh cũng chẳng làm được gì. Tiêu Chấn Long nâ’p sau giường bệnh một lúc cuối cùng phát hiện tiếng súng đã ngưng lại,
bên ngoài vang lên tiếng nạp đạn. Tiêu Chấn Long chớp lấy cơ hội này,
cõng Tiêu Lệ Ngọc sau lưng, dặn dò Tiêu Lệ Ngọc ôm mình thật chặt.
Lúc bấy giờ Tiêu Chấn Long cũng không biết lấy sức lực từ đâu mà ra, anh hét lên một tiếng rồi nhấc cái giường bệnh nặng hơn trăm cân lên, ngăn ở trước ngực chạy thẳng tới cửa số phòng bệnh. Hai tên sát thủ bắt đầu
bắn vào giường bệnh theo phản xạ, tiếng vang leng keng theo hành lang
truyền đến tai Hỏa Phượng, Hỏa Phượng càng tăng tốc hơn. Khi chạy tới
phòng bệnh của Tiêu Lệ Ngọc, vừa khéo bắt gặp Tiêu Chấn
Long ném giường bệnh ra ngoài, chiếc giường văng ra làm vỡ cửa số buộc hai tên sát thủ phải nhanh chóng rút lui.
Đúng lúc này Hỏa Phượng giật lấy khấu súng của quân Cờ Đen bên cạnh bắn
về phía hai sát thủ. Kỹ năng của Hỏa Phượng rất tốt, tài thiện xạ cũng
xuất sắc không kém. Súng bắn trúng tim, chưa kế quân Cờ Đen cùng theo
tới cũng rút súng ra, sau một loạt tiếng súng nổ, hai tên sát thủ bị bắn thành cái rổ ngã lăn ra hành lang.
Lúc này cửa phòng bệnh của Tiêu Lệ Ngọc mở ra, sắc mặt Tiêu Chấn Long
tối sầm, đầy tàn nhẫn. Có lẽ là sợ cảnh tượng đầm máu trước mắt làm Tiêu Lệ Ngọc sợ hãi, lúc đi ra ngoài anh che mắt Tiêu Lệ Ngọc lại, Tiêu Lệ
Ngọc cũng ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Tiêu Chấn Long giao Tiêu Lệ Ngọc trong tay mình cho quân Cờ Đen bên
cạnh, ra lệnh nhanh chóng đưa Tiêu Lệ Ngọc đến một nơi an toàn, bảo vệ
nghiêm ngặt.
“Lập tức gọi cho Trương Anh Tú, Trương Bá Chính và quân đoàn PTU, trang
bị đầy đủ, tối nay sẽ có một trận chiến đẫm máu!” Tiêu Chấn Long trâm
giọng nói.
“Vâng!” Hỏa Phượng lên tiếng đồng ý.
Một quân Cờ Đen ôm Tiêu Lệ Ngọc trong lòng đi dọc theo hành lang ra
ngoài dưới sự dặn dò của Tiêu Chấn Long, Tiêu Lệ Ngọc vốn đang dựa trên
vai cậu ta lặng lẽ ngẩng đằu lên, mặc dù đã đi đến khúc quanh vòng qua
khỏi phòng bệnh, nhưng cô ấy vẫn có thể thấy được hai người nằm trên
hành lang, máu me thấm đỏ toàn bộ mặt đất, thế mà anh trai của cỏ ấy lại làm như không thấy, đang nói chuyện với chị gái áo đỏ
kia.
Lần dẫu tiên nhìn thấy cảnh tượng đầm máu như vậy, cô ấy liếc mắt nhìn
rồi lập tức nhắm mắt lại. Tiẽu Lệ Ngọc tựa trẽn vai quân Cờ Đen tự hỏi,
rốt cuộc là người anh trai này của mình làm cái gì vậy?…
Hành lang của bệnh viện Cao Hùng đầy rẩy máu tươi, bên ngoài bệnh viện Cao Hùng cũng không yên bình như vậy.
Dưới sự lãnh đạo của Trương Anh Tú và Trương Bá Chính, lực lượng chính
của quân đoàn PTU đang gấp rút chạy đến bệnh viện Cao Hùng, Trương Anh
Tú và Trương Bá Chính ở trong xe nhận được điện thoại của Hỏa Phượng thì lập tức chỉnh trang, khi nghe Hỏa Phượng nói Tiêu Chấn Long muốn quân
đoàn trang bị thêm cho các thành viên, Trương Anh Tú và Trương Bá Chính
không khỏi sửng sốt, trang bị thêm, người khác không biết việc trang bị
thêm người đối với quản đoàn PTU có ý nghĩa gì, nhưng thân là lãnh đạo
của quân đoàn PTU, Trương Anh Tú và Trương Bá Chính đều biết rõ ý nghĩa
của nó. Trang bị thêm đối với toàn bộ quân đoàn tức vũ trang của họ
không chỉ có súng lục và dao găm ba cạnh nữa, trang bị thêm nghĩa là
toàn bộ quân đoàn PTU sẽ được trang bị kỹ lưỡng đế trở thành một lực
lượng vũ trang đặc biệt có thế sánh ngang với bộ đội đặc chủng của một
quốc gia.
Mặc dù vần còn chút chênh lệch so với trang bị tiêu chuấn của quốc gia,
thế nhưng nếu lấy thực lực của toàn bộ quân đoàn sau khi vũ trang đi đối phó với lực lượng cảnh sát cũng không thành vấn đề. Cái gọi là trang bị bao gồm súng lục, dao găm ba cạnh, súng tiếu liên, lựu đạn, thậm chí là cả thiết bị nhìn đêm đặc biệt thích hợp cho các hoạt động tác chiến ban đêm, toàn quản đoàn cũng thành lập một đội bắn tỉa mười người dưới sự
trang bị của Lão Băng, tất cả các tay súng bắn tỉa đều
là do Lão Băng tự mình huấn luyện. Tất cả các trang thiết bị đều là hàng vừa lắp ráp được nhập khấu từ Israel thông qua quan hệ của anh em Xa từ mạng lưới xã đoàn Tam Liên trước đó, điều khiến cho Tiêu Chấn Long ngạc nhiên chính là nhân viên liên lạc trong nước đã hỏi liệu anh em Xa có
cần vũ khí hạng nặng như hỏa tiễn hay thậm chí là xe tăng không, anh em
Xa chỉ có thế cười khố lắc đầu từ chối.
Nhìn vẻ mặt phấn khích của quân đoàn PTU Cờ Đen khi cầm vũ khí mới tinh
trên tay, Trương Anh Tú thâm nghĩ để bang Hoa Thanh giúp các cậu thử
súng đi. Lúc này, nếu bất kỳ cảnh sát nào ở Cao Hùng chặn những chiếc xe đang lao vun vút trên đường cao tốc này lại, họ chắc chắn sẽ bị dọa cho ngu người, đây không phải là trận chiến giữa hai băng đảng, mà đây thật sự là một cuộc chiến giữa hai quôc gia!
Tập đoàn Nam Thiên của Tiêu Chấn Long đang chuẩn bị cho một cuộc chém
giết tàn khốc, mà phía bang Hoa Thanh lại cử ra nhị đại hộ pháp và tứ
đại hộ pháp dằn theo đội ngũ gần một nghìn người mạnh mẽ tiến đến bệnh
viện Cao Hùng…
La Sát vươn cánh tay phải to béo, chất chứa đầy nỗi căm hận lao về phía
anh em Xa, không ai ngờ tới cơ thế đồ sộ của La Sát lại có thế di chuyển linh hoạt đến như vậy, Đại Xa chỉ kịp thấy một cái bóng đen lao tới,
vội vàng đấy người anh em Tiếu Xa vổn đã kiệt sức của mình ra, cơ bắp
toàn thân căng chặt, siết nắm đấm vào tư thế phòng thủ, Đại Xa không
biết trạng thái hiện tại của mình có thế đỡ nối một đòn này của nữ La
Sát hay không.
“Anh, cấn thận!” Tiếu Xa bị đấy ra dùng chút sức lực cuối cùng của mình hét lên.
Lúc này trái tim của mọi người trong đội ngũ Lưu Minh Nghĩa đã vọt tới
cố họng, ai nấy đều chăm chú theo dõi tình huống trước mặt. Ngay khỉ tất cả đều cho rằng La Sát chạy về phía của Đại Xa thì nữ La Sát lại đối
hướng giữa chừng, nắm đấm tay phải hóa thành chưởng, lao thẳng đến cổ
họng của Tiểu Xa. Hướng tấn cỏng thay đối đột ngột nhưng tốc độ lại
chẳng suy giảm chút nào, đây là việc mà một người có cơ thế nhẹ nhàng
còn khó mà làm được chứ đừng nói đến nữ La Sát béo tròn kia, giờ phút
này không còn ai nghi ngờ về bản lĩnh của La Sát nữa.
Thấy vậy, sắc mặt Đại Xa thay đối, sửng sốt trong lòng, song bảy giờ dù
có muốn giúp đỡ đòn thì với thể trạng hiện tại của gã ta cũng không có
cách nào làm được, gã chỉ có thế trơ mát nhìn La Sát chạy về phía Tiếu
Xa. Tiểu Xa cũng không ngờ đến La Sát sẽ tấn công về phía mình, trong
lòng chấn động, hai cánh tay bắt chéo lại bảo vệ đầu, cơ thế cuộn lại,
hy vọng có thế tránh được đòn đánh này.
“Nộp mạng đi!” La Sát hét lớn, cả người như một ngọn núi trượt về phía
Tiểu Xa. Tuy rằng tất cả mọi người có mặt ở đây thầm cảm thấy may mắn,
nhưng khi đối mặt với biếu cảm
không đạt được mục đích sẽ không cam tâm của La Sát như sói như hố, ai
cũng biết rằng chiêu này của La Sát sẽ không dễ chống đỡ đến như vậy,
chưa kế đến việc giao tranh liên tục đã khiến Tiếu Xa gần như mất đi sức chống cự.
“Tiếu Xa, chạy mau!” Giọng nói tức giận của Đại Xa vang vọng khắp kho hàng.
Ngay khi lòng bàn tay phải của La Sát chỉ còn cách Tiếu Xa chưa đầy hai
mét, một bóng người từ bên cạnh Lưu Minh Nghĩa xông ra, không cần nhìn
Lưu Minh Nghĩa cũng biết đó là “chiến thần” Lý Thế Vinh, người có thể
lật ngược tình thế lúc này chỉ có Lý Thế Vinh, cả tính mạng của Tiếu Xa
cũng nằm trong tay Lý Thế Vinh.
Ngay khi La Sát nghĩ rằng bà ta có thể dùng một chưởng đế giết chết Tiếu Xa thì bỗng nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình giảm xuống đột
ngột, khóe mắt liếc thấy một bóng người đang tấn công về phía mình,
trong nháy mắt sẽ vọt đến trước mặt, đôi diện với La Sát là một khuôn
mặt cương nghị với sống mũi cao và đôi mắt đầy hơi thở giết chóc. La Sát còn chưa kịp tìm ra cách đối phó thì đã thấy cú đấm thép của người đó
đánh thẳng tới lòng bàn tay phải của mình.
Không có thời gian đế trốn tránh, cũng không có thời gian nghĩ về việc trốn tránh.
Lòng bàn tay phải của La Sát và nắm đấm của Lý Thế Vinh va mạnh vào
nhau, bị cú đấm thép của Lý Thế Vinh cản trở, cơ thế của La Sát hơi chấn động một chút, sau đó cơ thể to lớn của bà ta giổng như lò xo bị bắn ra ngoài, cơ thế béo tròn, tất nhiên quán tính cũng lớn, La Sát phải lùi
bốn năm bước mới có thể đứng im lại.
Mà lúc này Lý Thế Vinh đang bày ra tư thế dùng cú đấm thép vẫn không hề
sứt mẻ gì, thấy La Sát đã đứng vững vàng Lý Thế Vinh mới thu nắm đấm
thép lại, lạnh lùng nhìn La Sát đứng cách đó không xa. Đại Xa lập tức
chạy tới, đỡ Tiểu Xa còn chưa hết hoảng hồn trên đất dậy, nói với Lý Thế Vinh một câu: “Cảm ơn anh Vinh!”, sau đó dìu Tiếu Xa quay về bên cạnh
Lưu Minh Nghĩa. Lưu Minh Nghĩa vỗ vỗ vai Đại Xa, ý nói làm khá lắm, Đại
Xa chỉ mỉm cười thẹn thùng xem như đáp lại.
La Sát nhìn chằm chằm Lý Thế Vinh trước mặt, đồng thời xoa xoa cánh tay phải có hơi tẽ liệt của mình, hỏi: “Cậu là ai?”
Lý Thế Vinh vô cảm nhìn La Sát, khởi động bàn tay, sau đó còn cởi áo ra, đế lộ cơ bẳp rắn chắc cường tráng.
“Rốt cuộc cậu là ai? Mau trả lời tôi!” Dường như La Sát rất không hài
lòng với thái độ của Lý Thế Vinh, nhất là sự khinh miệt trong mẳt anh
ấy.