Quay đầu nhìn sang Lý Thế Vinh, Trương Anh Tú và Vương Quang Khải,
gương mặt bọn họ đều không chút biếu cảm, dường như tất cả đều thờơ
chẳng thèm đếm xỉa tới bất cứ điều gì, xét cho cùng ngoại trừ
chẳng thèm đếm xỉa tới bất cứ điều gì, xét cho cùng ngoại trừ Tiêu Chấn
Long, mấy người này đều đã từng nhìn thấy cảnh này và cũng chẳng hề có
cảm giác sợ hãi với cái chết. Có vẻ Tiêu Chấn Long rất hài lòng với biếu hiện của các anh em, dù sao khí thế thi đấu của một người là quan trọng nhất, nếu như còn chưa bước lên võ đài mà khí thế đã bay hết, thì chầng cần thi thố gì nữa hay sao, bởi vì đã định sẵn là thất bại ê chề rồi.
Trạng thái của ba người do Nam mặt sẹo cử ra hiện tại chính là như vậy,
tuy rằng sắc mặt của cả ba không đế lộ sự căng thẳng, nhưng hai bẽn thái dương đã hơi đẫm mồ hỏi, nhưng dù sao bây giờ cũng đã là mùa đông giá
rét, nhiệt độ trong nhà kho vần rất lạnh. Tiêu Chấn Long lắc đầu thầm
nghĩ, thế này thì làm sao mà thắng được? Ngược lại, nét mặt của bên phía hòa thường rất tươi tỉnh và bình tĩnh như thường, rõ ràng đều là những
nhản vật dày dạn kinh nghiệm sa trường. Trong lòng Tiêu Chấn Long thầm
tính toán, xem ra mấu chốt thắng bại của trận lôi đài tối nay nằm ở bên
phía chúng ta.
Giữa lúc anh đang miên man suy nghĩ, một tên ở bên hòa thượng bước đến
trung tâm lôi đài trước tiên, giương cặp mắt sắc lạnh nhìn về phía người của Nam mặt sẹo ở Nam Viện, có thế nhìn thấy trong ánh mắt đó chứa đựng vẻ coi khinh miệt thị. Nam mặt sẹo liếc mắt ra hiệu, một trong ba đàn
em kia cũng nhảy lên lôi đài. Lúc đi ngang qua bên cạnh Tiêu Chấn Long,
dường như Tiêu Chấn Long đang tự lẩm bấm, mà cũng vừa giống như đang
khuyên nhủ chân thành: “Nếu đánh không lại thì hãy chạy về phía tôi,
nhảy xuống lôi đài.”
Trong lòng người đó chợt rùng mình một cái, ảm thầm ghi nhớ, dù sao bảo
toàn tính mạng mới là điều quan trọng nhất. Sự thật đã diễn ra đúng như
Tiêu Chấn Long dự liệu, người của Nam mặt sẹo chưa chống trả được mấy
hiệp đã bị người của Bắc Viện đánh ngã sóng soài. Hình như anh ta nhớ
rất kỹ lời dặn dò của Tiêu Chấn Long, nên sau khi đứng dậy đã chạy thắng về hướng của Tiêu Chấn Long và định nhảy xuống lôi
đài. Đàn em kia của Bắc Viện đã sớm dự đoán trước được điều này, gã đó
phóng lên trước và chặn kín đường đi của người kia, tung một chân đạp
thắng vào mặt của anh ta. Chỉ nhìn thấy một dòng máu tươi phụt ra từ
trong miệng, kế tiếp anh ta ngã lăn xuống dưới võ đài và không động đậy
nữa. Nhìn thấy lực ra đòn của người từ Bắc Viện, Tiêu Chấn Long suy đoán người kia vẫn chưa chết, nhưng có khả năng phải tịnh dưỡng ở trên
giường mất mấy tháng. Hai người còn lại lúc đi lên võ đài có bước ngang
qua Tiêu Chấn Long đều được anh thì thầm cảnh báo như vậy, nhưng chỉ có
một người thành công nhảy được xuống tới bên cạnh của Tiêu Chấn Long.
Đàn em của Bắc Viện nhìn thấy người kia bỏ chạy xuống dưới vẩn tiếp tục
đuối theo và hung hăng đánh đấm thêm mấy cái, thấy vậy, trong lòng Tiêu
Chấn Long rất giận, thầm nghĩ người ta đã nhận thua rồi mà vẫn còn đánh
nữa. Không đợi gã đó tiếp tục tung đòn, Lý Thế Vinh đã ra tay chặn gã đó lại, nhưng Lý Thế Vinh chỉ ngăn cản chứ không hề ra tay, bởi vì anh ấy
biết nếu mình đánh lại, chắc chắn ba giây trước người của Bắc Viện này
đã nằm đo ván ờ trên mặt đất rồi. Sở dĩ Lý Thế Vinh không ra tay là vì
Tiêu Chấn Long chưa có động tĩnh, cho nên anh ấy cũng không vội rục
rịch.
Nam mặt sẹo rất biết ơn vì Tiêu Chân Long đã có thế bảo vệ đàn em của
mình, anh ta cũng nghe thấy Tiêu Chấn Long thành tảm khuyên bảo đàn em
của mình trước khi ra trận, anh ta cũng tưởng tượng ra Tiêu Chấn Long
nói với đàn em của mình giống như vậy, nhưng đứng ở vị trí của anh ta,
nói ra những lời đó thật sự là khỏng thế. Tiêu Chấn Long có thế nhận
thức được chổ khó xử của Nam mặt sẹo, cho nên Nam mặt sẹo vỏ cùng biết
ơn anh. Tiêu Chấn Long chỉ hờ hững đáp lại một câu “Không cần cảm ơn”
rồi không nói thêm gì nữa.
Anh em chân chính, nếu là tri kỷ hiếu lòng nhau thì sẽ không cần nhiều lời, có những lúc chỉ cần nói vài chữ là đã đủ rồi.
Trong khi nói chuyện, Tiêu Chấn Long biết được Nam Viện đã không còn
người có thế cử lên thi đấu nữa, nên anh đưa mắt ra hiệu cho Lý Thế Vinh lên đài. Đối thủ của anh ấy vẫn là đàn em vừa nãy của Bắc Viện, gã đó
thấy anh ấy bước lên võ đài thì cũng lập tức quay lại chính giữa sàn
đấu, trông có vẻ vẫn còn ôm hận vì vừa rồi bị Lý Thế Vinh ngăn cản. Hai
người giằng co như vậy ở chính giữa lôi đài, không ai xuất chiêu trước.
Thời gian cứ thế trôi qua, bầu không khí bên trong và bên ngoài lôi đài
càng lúc càng căng thẳng. Đã trải qua mấy phút mà hai người vần khống ai ra tay. Lý Thế Vinh chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn người đối diện ở
trong sàn đấu, bây giờ đàn em Bắc Viện kia đã không còn vẻ ngạo nghề
hung tàn như lúc nãy nữa, nếu nhìn kĩ còn thấy mồ hỏi đã chảy ròng ròng
hai bên gò má của gã đó. Người ở bên ngoài quan sát trừ Tiêu Chấn Long
ra, đám người Trương Anh Tú đều không hiếu vì sao hai người trên võ đài
cứ mãi không chịu đánh đấm. Đúng rồi, vẫn còn một người biết rõ tường
tận, đó chính là đổi thủ Bẳc Viện đang ở trên lôi đài kia. Không phải gã đó không muốn động thủ, mà là vì nhìn thấy dáng vẻ ung dung thoải mái,
hoàn toàn kín kẽ và không hề có một chút sơ hở nào của Lý Thế Vinh,
dường như chỉ cần gã đó ra tay trước thì sẽ lọt vào chỉẽu đả kích hủy
diệt của Lý Thế Vinh. Toàn bộ khí thế của Lý Thế Vinh đã vững vàng tập
trung vào người trong sàn đấu, chi cần gã đó nhúc nhích, Lý Thế Vinh sẽ
ra tay trước và không chừa đường lui.
Đây là quy tắc sổng còn của cảnh sát vũ trang, một khi đã ra tay là sẽ muốn đưa đối phương vào chỗ chết.
Cuối cùng, đàn em kia của Bắc Viện cũng không thế chống đỡ nổi khí thế
khủng bố dọa người của Lý Thế Vinh, thốt lên một câu ‘Tôi thua rồi”, sau đó đi xuống dưới. Lúc đi khỏi lôi đài, người đó mới phát hiện sau lưng
của mình đã ướt sũng mồ hôi. Lý Thế Vinh cũng không đuối theo, mặc kệ gã đó đi xuống
lôi đài.
Những người bên ngoài sàn đấu nhìn thấy Lý Thế Vinh chẳng cần đố máu mà
vần có thế khiến người của Bắc Viện nhận thua thì ai nấy đều reo hò tán
thường. Hòa Thượng nhìn thấy Lý Thế Vinh vẫn đứng chắp tay sau lưng trên lôi đài như cũ, gương mặt không chút biếu cảm, lạnh nhạt thốt ra một từ “Vô dụng!” cũng không biết là gã ta đang mắng ai, chỉ biết anh ấy gặp
may rồi. Vung tay lên một cái, ba người đồng loạt phi thân bay thẳng lên lôi đài, lúc này các khán giả bên ngoài nhìn thấy họ chính là ba tên
trong mười tám vị la hán của Bắc Viện, bất kế đấu với bao nhiêu người,
ba bị này đều luôn kết hợp cùng nhau.
Ngay khi ba người bước ra sàn đấu, bọn họ lập tức vây quanh Lý Thế
Vinh thành hình tam giác. Lý Thế Vinh cảm thấy rõ ràng ba người này khác VỚI những người bước lên lôi đài lúc trước, trực giác nói cho Lý Thế
Vinh biết ba người này là cao thủ, vả lại còn là cao thủ liên hợp tấn
công. Quả nhiên ba người này phân thành ba đường trên, giữa, dưới đế tấn công Lý Thế Vinh. Lý Thế Vinh liên tục lách người đế né đòn, linh hoạt
tránh hết các đòn tấn công của ba người, dường như anh ấy đã tìm được
nhược điếm trong thế trận tấn công của ba người họ, nên từ thế phòng ngự đã tung ra một đấm. Đột nhiên, mắt của Lý Thế Vinh lóe lên, anh ấy đã
phát hiện ra điếm yếu của ba người họ, đó là sau khi ba người tấn công
một vòng thì đều phải sắp xếp trình tự công kích trước sau một lần nữa,
hai người trong số đó cần phải có thời điểm trùng khớp, điều này đã cho
Lý Thế Vinh cơ hội đế tấn công một người khác. Thời cơ này chỉ lướt qua
trong tích tắc, nhưng bấy nhiêu thời gian thôi cũng đã đủ với Lý Thế
Vinh rồi. Lý Thế Vinh chớp lấy thời cơ, đánh trả mấy hiệp thì đã khiến
ba người kia ngã rạp xuống sàn, hơn nữa vì Lý Thế Vinh xuống tay cực kỳ
tàn độc, nên xương tay chân của ba người đều gãy, xem ra cũng khó mà
lành được chỉ trong vài ba tháng.
Nhưng khi cả ba người bị Lý Thế Vinh đánh ngã xuống sàn, một tràng pháo
tay cổ vũ kéo dài của khán đài đã vang lên giòn giã. Mọi người đều hô
vang: “Chiến thần! Lý Thế Vinh! Chiến thần! Lý Thế Vinh!”.
Đặc biệt là anh em trong Nam Viện lại càng sung sướng và hét to hơn, dù
sao đi nữa bọn họ đã bị Bắc Viện chèn ép quá lâu, hõm nay Lý Thế Vinh có thể rửa hận cho bọn họ. Nhìn thấy ba tay đấm khác mà mình hài lòng nhất đều bị Lý Thế Vinh đánh bại, hơn nữa còn nghe thấy tiếng hò reo nhiệt
liệt của toàn bộ mọi người, Hòa Thượng như muốn phát điên, gã ta lại
hiếu thêm về thực lực của Tiêu Chấn Long.
Mấy trận tiếp theo gần như trở thành màn thi đấu biếu diễn cá nhân của
Lý Thế Vinh, sau đó những người lên võ đài cũng không trụ nổi với Lý Thế Vinh quá năm hiệp, mười tám vị la hán trong Bắc Viện đều bị Lý Thế Vinh đánh bại trong tám hiệp, chưa bao gồm lần chiến thắng đầu tiên của Lý
Thế Vinh trước ba tên kia. Lần đấu lỏi đài kỳ này, Bắc Viện đã bị tốn
thất nặng nề chưa từng có, mười một người trong mười tám vị la hán bị
phế, nguyên khí bị tốn thương nghiêm trọng. Hòa thượng không thế không
xin ngừng thi đấu giữa chừng, hẹn ngày mai sẽ đấu tiếp. Trong lòng hòa
Thượng thầm nghĩ phải cho tứ đại hộ pháp ra tay rồi, vừa nghĩ đến tứ đại hộ pháp, Hòa Thượng nở nụ cười gian ác, dường như tứ đại hộ pháp này
mới là át chủ bài của gã ta.
Cho đến hiện tại, Lý Thế Vinh đã tạo dựng danh hiệu “Chiến thằn” của hai viện Nam Bắc, xưng hào này cũng sẽ đồng hành cùng kiếp lang bạt giang
hồ sau này của anh ấy.
Sáng hôm sau, hoà thượng Bắc Viện gửi thư cho Nam mặt sẹo nói là trận lôi đài buổi tối hoãn lại.
Khi Nam mặt sẹo báo tin cho mấy người Tiêu Chấn Long, đám người Trương
Anh Tú đều không nhịn được mà nhìn nhau, không nhìn ra trong hồ lô của
hoà thượng đang bán thuốc gì. “Nếu đã không đoán thì chẳng cần đoán nữa, đúng lúc hôm nay có thể nghỉ ngơi.” Tiêu Chấn Long nói với đám người.
Đây chính là tính cách của Tiêu Chấn Long, khỏng vì những chuyện không
nghĩ ra mà lãng phí đầu óc, chính vì cái gọi là binh đến tướng chặn,
nước đến đất ngăn.
“Tôi đoán, nhất định là đám người hòa thượng sợ anh Vinh nên mới không dám đánh nữa.”
Tiêu Chấn Long quay đầu nhìn qua, là tên tội phạm trẻ tuối theo Nam mặt
sẹo đến, hơn hai mươi tuổi, người không cao, nhỏ bé nhanh nhẹn, đôi mắt
sáng ngời.
“Ồ? Anh Nam người anh em này là?” Tiêu Chấn Long thấy người này rất thú vị, quay đầu qua hỏi Nam mặt sẹo.
Nam mặt sẹo hung dữ trừng người đó nói: “Nó là một thằng em của tôi, tèn là Lưu Hoàng Tây, người của Nam Viện đều gọi là Hoàng Tây. Hai năm
trước vì cướp ngân hàng thương nghiệp trong thành phố không thành nên bị nhốt ở đây, lúc đầu thấy nó thông minh lanh lợi nên kéo nó từ bên Bắc
Viện qua, nếu không thì bây giờ ngón tay của nó đã đứt rồi. Đưa vào Nam
Viện rồi thì tỏi vẫn luôn dắt nó theo bên người. Ai biết được, bây giờ
càng ngày càng không có quy củ.” Người nọ nhìn Tiêu Chấn Long một cái
rồi thè lưỡi, vẻ mặt chẳng hề gì.
Tiêu Chấn Long nhìn thấy vẻ mặt này của Hoàng Tây, biết là ẳt hẳn Nam
mặt sẹo rất quan tâm cậu ấy, cho nẽn mặc dù là giọng điệu dạy bảo nhưng
lại không có ý trách móc. Nhìn Hoàng Tây nói: “Trên đời này chẳng có
chuyện gì vô duyên vô cớ, nhất định là có chuyện gì đó kéo đám người hòa thượng bên kia lại, hoặc là bọn họ lại ra cái bẫy mới. Dù sao thì sau
này mọi người cấn thận chút là được rồi.” Câu cuối cùng chính là nói cho đám người Lý Thế Vinh nghe, dù sao tối hôm qua Lý Thế Vinh đã dạy dỗ
người của Bắc Viện hung hăng một trận, Tiêu Chấn Long không sợ Bắc Viện
kiếm chuyện cỏng khai, chỉ sợ lén làm chuyện xấu, cho nên đặc biệt dặn
dò đám người Lý Thế Vinh.
Đương nhiên đám người Lý Thế Vinh hiếu rõ ý của Tiêu Chấn Long, gật đầu đồng ý.
“Đúng rồi, vừa nãy nghe anh Nam nói, nếu như Hoàng Tây muốn vào Bắc Viện thì phải chặt ngón tay là thế nào?” Tiẽu Chấn Long mang theo nghi ngờ
hỏi Nam mặt sẹo, nhìn ra được đám người Lý Thế Vinh đều muốn biết, cho
nên cũng trầm ngâm nhìn Nam mặt sẹo chờ anh ta trả lời.
“Ồ! Chuyện này hả? Chấn Long các cậu mới vào, không biết nhà giam còn có mấy quy tắc bất thành văn. Có mấy quy tắc không chỉ là nhà giam Thành
Bắc có, trong nhà giam khác cũng có, giống như một thông lệ, đến nỗi là
ai đặt ra quy định này, vì sao lại quy định như vậy? Bây giờ đã không
thế nào kiếm chứng được. Các cậu biết tội phạm trong nhà giam căm thù
nhất là loại tội phạm nào không?”
Mấy người Tiêu Chấn Long đều lắc đầu, bày tỏ không biết.