“Bây giờ tòa xin tuyên bố Tiêu Chấn Long, nam, 19 tuổi, sinh viên Đại
học Kinh tế Tài chính Đỏng Bắc, xác lập tội danh mưu sát người đàn ông
tên Lý An Thái mang quốc tịch Trung Quốc vào ngày 4 tháng 5 năm 1998,…
Kết án hai mươi năm tù, tước đoạt quyền lợi chính trị trong năm năm…”
Đứng ở chồ của bị cáo, Tiêu Chấn Long hờ hững nghe phán quyết của tòa
án, như thế tất cả mọi chuyện không liên quan gì với mình. Vóc người cao một mét bảy toát lên vẻ điềm đạm bình tĩnh không tương xứng với lứa
tuổi mười chín của anh.
Đổi với cái chết của Lý An Thái, cho đến bây giờ Tiêu Chấn Long chưa
từng hối hận, bởi vì anh cảm thấy rằng gã ta đáng chết. Cướp mất bạn gái của anh, bị Tiêu Chấn Long bắt gian ngay trên giường ở ký túc xá của
trường, anh tức giận bỏ qua lời van xin của Lý Minh Nguyệt bên cạnh,
nhặt bàn chải đánh răng trên bàn lên căm phẫn đâm vào ngực của Lý An
Thái, xuyên đến cổ…
Bỏ qua tiếng khóc tỉ tê của ba mẹ, sự thương tiếc của thầy cô và bạn bè, Tiêu Chấn Long bị đưa đến một nhà giam ở rìa thành phố.
Thứ chờ đợi anh là hai mươi năm cuộc đời sổng trong nhà giam. Tạm biệt
ba mẹ, thầy cỏ, bạn học và khuôn viên trường đại học, đánh rơi hai mươi
năm vàng son đế học tập và phát triển. Khoảnh khắc Tiêu Chấn Long lên xe rời đi, nước mầt không tự chủ rơi xuống, là hối hận, sợ hãi, hay là…
Dường như chỉ có bản thân Tô Chấn Long mới hiếu được.
Nhà giam Thành Bắc nằm ở ngoại ô phía bác thành phố, cách trung tâm
thành phố gần trăm cây số, tội phạm đều là những kẻ tội nặng cấp tỉnh.
Người thì phạm tội giết người, kẻ lại mang tội hiếp dâm, trộm cắp,… Tất
cả những người phạm tội ác cấp cao nhưng không đáng tội chết đều bị giam giữ ở đây.
Nhưng nếu tội danh của bạn không đạt đến một “mức độ” nhất định thì sẽ
không được vào, nếu như nói điều may mần duy nhất của Tiêu Chấn Long thì nhất định là nơi này.
Cho đến hiện tại chưa từng có ai kể về những chuyện đã xảy ra trong nhà
giam này, bao gồm cả quản ngục bên trong, thậm chí những tội phạm đã rời khỏi đây cũng như thế, mặc dù trong gần mười năm qua chỉ có hai mươi ba người sống sót ra ngoài trong tình trạng khá tốt. Nói tương đối nguyên
vẹn là bởi vì bọn họ ít nhiều gì cũng có những vết sẹo, không phải cụt
một ngón tay thì là thiếu mất một lổ tai…
Đến cùng là thế giới nào đang chờ đợi Tiêu Chấn Long đây?
Sau gần ba giờ lắc lư nghiêng ngả, tính cả Tiêu Chấn Long thì có tổng cộng mười ba người đã đến được địa điểm huyền thoại này.
Suốt quãng đường Tiêu Chấn Long không nói lời nào, lạnh nhạt đến mức
khiến cho tiết trời cuối thu cuối tháng chín trở nên giá rét lạnh lẽo
như mùa đông. Giết người là một chuyện mà từ trước đến nay Tiêu Chấn
Long chưa từng nghĩ đến, cái chết của Lý An Thái không chỉ mang đến cho
Tiêu Chấn Long thảm họa hai mươi năm ngục tù mà còn làm thay đổi cả tính cách của anh.
Trong lòng Tiêu Chấn Long giống như mùa đông sắp đến vậy, dần dần lạnh
cóng, đóng băng… Tiêu Chấn Long dần thay đối khí chất của mình từ trong
ra ngoài, thỉnh thoảng lộ ra một ánh mắt khó ai có thể liên tưởng đến
việc anh chỉ là một cậu sinh viên vừa trưởng thành, có lẽ Tiêu Chấn Long cũng biết rằng, nếu như anh không thay đổi bản thân thì đến lúc vào nhà giam cũng sẽ có người thay đối anh, chẳng qua là dùng cách khác mà
thôi.
Trong số mười hai người đi cùng anh, có hai ánh mắt chú ý đến Tiẽu Chấn
Long cả quãng đường im lặng đến mức không hề phù hợp với lứa tuối.
Một người là Lý Thế Vinh, hai mươi ba tuổi, từng là cảnh sát vũ trang,
trong một lần thi hành nhiệm vụ, bởi vì đồng đội của anh ấy bị phần tử
phạm tội giết hại, trong lúc tức giận đã bắn chết tất cả những người
xung quanh đồng đội của mình, trong đó bao gồm hai công dân vô tội, bị
kết án mười lăm năm tù.
Người còn lại là một thanh niên tên Trương Anh Tú, độ chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuối. Anh ấy có một vết sẹo đỏ như máu chạy dài trên trán, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng mang đến ấn tượng đầu tiên cho người khác
chính là: Lạnh lùng. Và điều thu hút sự chú ý nhất chính là đôi tay của
anh ấy, đôi bàn tay bình thường đến mức không thế bình thường hơn, nhưng khung xương lại mang đến cho người ta một cảm giác đầy sát khí, cứ như
thế đôi tay này mới chính là đôi mắt của anh ấy vậy.
Ánh nhìn lạnh lẽo, hai tay đầy sát khí, lộ rõ sự thờ ơ với cuộc sống, chuấn rồi, anh ấy là một sát thủ.
Trong một lần thất thủ rồi bị bắt, cảnh sát đã tra hồ sơ và phát hiện
anh ấy có liên quan đến năm mươi ba vụ án giết người trong năm năm qua,
nhưng do không có bằng chứng tại hiện trường vụ án nên tất cả đều trở
thành vụ án không đầu. Trương Anh Tú vào tù bởi vì giết người không
thành, sau đó cảnh sát lại quy hết những vụ án không đầu kia lên người
anh ấy, cuối cùng bị xử tù chung thản.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, bổng nhiên Tiêu Chấn Long cảm nhận được ánh mắt
của hai người quét qua mặt mình. Tiêu Chấn Long vốn là một người không
thích tranh đua với đời, sau khi giết người thì bắt đầu nhạy bén lạ
thường với ánh mắt của
người khác, có lẽ là do ánh nhìn thê thảm của Lý An Thái lúc chết đã tác động đến dây thần kỉnh xúc giác của Tiêu Chấn Long.
Anh vừa quay đầu lại đã bắt gặp ánh mắt sắc bén của Lý Thế Vinh trước,
kế đó là ánh mắt lạnh lùng của Trương Anh Tú, đỏi mắt của Tiêu Chấn Long chợt lóe lên rồi mờ mịt quay về vẻ thờ ơ ban đầu. Lý Thế Vinh và Trương Anh Tú không khỏi cảm thấy hứng thú với anh, bởi vì nghề nghiệp đặc
thù, đối với bọn họ một kiếp người chỉ có khái niệm sống hoặc chết,
không có loại lòng từ bi thánh thiện, người bình thường cũng không dám
nhìn thẳng vào mắt bọn họ. Không chỉ bởi vì khí thế của cả hai, mà còn
vì trong mắt của hai người thiếu đi lòng trắc ấn đối với cuộc sống, càng dề khơi gợi nỗi sợ hãi sâu trong nội tâm con người.
Tiêu Chấn Long không đế ý đến ánh mắt ngạc nhiên của hai người họ, tiếp
tục quay ra cửa số, cánh cống của nhà giam Thành Bắc tãm tối dằn hé mở,
đến lúc nhà giam Thành Bắc đón chào vị khách mới của mình, một tên tội
phạm giết người 19 tuổi – Tiêu Chấn Long.
Nhà giam Thành Bẳc được xảy dựng vào cuối những năm sáu mươi, ban đầu
nơi đây chỉ là một trại tạm giam của thành phố H, sau đó do sổ lượng tội phạm ngày càng nhiều nên mới dần được chuyến thành nhà giam. Đầu thập
niên tám mươi, nhà giam Thành Bắc chính thức “treo biến” thành lập. Nổi
tiếp cải cách và mở cửa, trong quá trình chỉnh lý “nghiêm ngặt” của
chính phủ trung ương, một nhóm tội phạm vi phạm luật hình sự nặng được
nhổt ở đây. Vê sau, nơi đây dần trở thành nhà giam duy nhất trong tỉnh
giam giữ những tội phạm phạm tội nặng, tất cả những người chấp hành án ở đây đều là những nhân vật từng gây ra gió tanh mưa máu trong xã hội.
Nhà giam Thành Bắc tọa lạc tại một vùng đất hoang ở ngoại ô, trong bán
kính mười mấy cây số không có người nào sinh sống, lại thêm đầm lầy khắp nơi, điều kiện bên ngoài vô cùng khắc nghiệt. Con đường duy nhất dẩn
đến nhà giam là một quốc lộ, nhân viên trong nhà giam mổi tháng sẽ về
thành phố một lần, có xe chuyên dụng đế đưa đón. Thế mà ở một nơi chim
không thèm ị thế này, mỗi dịp lề tết trước cửa nhà giam đều có đầy các
loại xe hàng hiệu dừng ở đó, có đàn em đến thăm đại ca, có người tặng
quà cho quản ngục, nhà giam trưởng đế bảo đảm an toàn cho người thân,
tóm lại mọi hình thức hối lộ đều được diễn ra vào lúc này.
Hối lộ ở đây là hợp pháp và phố biến, các cơ quan có thấm quyền phía
trên đều nhắm một mắt mở một mắt cho qua, huống chi quản lí của nhà giam Thành Bắc – nhà giam trưởng Lê Chí Nam là một kẻ rất biết làm người,
ngày lễ ngày tết đều biếu quà mừng cho bên trẽn sáu con số, các cơ quan
chủ quản phía trên cũng vui vẻ hưởng thụ.
Tóm lại, ở nhà giam Thành Bắc, nếu muốn sống tốt thì phải có tiền, ai
không có tiền thì phải có thực lực, bằng không thì chẳng khác gì ở nơi
ngọa hố tàng long.
“U… 11…” Tiếng còi chói tai của nhà giam thông báo có tội
phạm mới vào vang vọng khắp nhà giam Thành Bắc.
Quản ngục mở cửa xe, Tiêu Chấn Long sắp xếp lại mạch suy nghĩtrong đằu, theo chân mọi người xuống xe.
“Mẹ mày, nhanh lên đi! Cái đồ…” Một tên quản ngục duổi tay đẩy Trương Anh Tú.