Không thể không nói, Lục Tú cho hắn một chút cảm giác nguy cơ.
Bánh Ngọt Nhỏ nhà mình đáng yêu như vậy, làm gì có người nào sẽ không thích chứ?
Thích Nguyên nhớ mang máng, khi Nguyễn Đường vừa mới bắt đầu chuyển tới lớp
bọn họ, hắn lúc ấy ngồi ở hàng phía sau, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng nhìn
lướt qua, đã thấy rất nhiều bạn học vây lấy Nguyễn Đường ở giữa, mồm năm miệng mười nói chuyện.
Được hoan nghênh đến vậy.
Thích
Nguyên rũ mắt xuống, mày nhíu nhíu, đốt ngón tay nắm chặt đến có chút
trắng bệch, thần sắc hắn nhàn nhạt, nhưng như cũ vẫn có thể nhìn thấy
vài phần tự ghét bỏ.
Hắn biết rõ tính cách mình không tốt lắm, âm trầm thô bạo, rất nhiều người đều không muốn tiếp cận hắn, Thích Nguyên ban đầu cũng không để ý chuyện này, rốt cuộc cái tính cách này cũng là
một bộ phận thuộc về hắn.
Hắn ở trong đau đớn cùng bạo lực nhận
được giáo huấn cùng kinh nghiệm, mấy thứ này đã sớm khắc sâu trong máu
thịt của hắn, không cách nào xóa bỏ.
Nhưng là giờ phút này, hắn
thế nhưng có chút lo sợ không yên, hắn lo lắng mình như vậy sẽ khiến
Nguyễn Đường không thích, càng lo lắng mình sẽ khiến cho Nguyễn Đường
chán ghét.
Hắn tựa hồ, trở nên có chút lo được lo mất.
Thích Nguyên nhấc lên mi mắt, nhìn về phía Nguyễn Đường, thanh âm thực nhẹ,
nhưng bên trong lại mang theo trọng lượng làm người vô pháp bỏ qua, hắn
kêu tên Nguyễn Đường, "Đường Đường?"
Nguyễn Đường trầm tư trong
chốc lát, đôi mắt tròn tròn dịu ngoan nhìn Thích Nguyên, trên mặt có vài phần ngoan ngoãn, cậu nghiêm túc trả lời Thích Nguyên, "Vậy cậu đem tôi giấu đi đi."
Cậu câu lấy ngón tay Thích Nguyên, nhẹ nhàng quơ
quơ, trong miệng của cậu như đang ngậm viên đường vậy, vừa ngọt vừa
dính, Nguyễn Đường mềm mại nói, "Như vậy, tôi chính là của một mình
cậu."
"Ai cũng không trộm đi được."
Nguyễn Đường đối với
đúng sai hay quy tắc của thế giới này một chút cũng không để ý, cậu chỉ
nhớ rõ, chính mình đi vào thế giới này, là vì Thích Nguyên.
Cậu tồn tại, là vì Thích Nguyên, nếu không, hết thảy đều sẽ không còn ý nghĩa.
Nếu Thích Nguyên vì cậu chế tạo một tòa lồng giam thật lớn, cho dù sẽ vây
khốn cậu cả đời, mất đi tự do, cậu cũng nguyện ý tự mình chui vào, sau
đó đem chìa khóa giao lại cho Thích Nguyên.
Thích Nguyên chớp
chớp mắt, tựa hồ là có chút kinh ngạc, biểu tình lãnh đạm trên mặt hắn
cũng tan vỡ trong nháy mắt, hắn chăm chú nhìn đôi mắt Nguyễn Đường, nơi
đó sạch sẽ, mang theo yêu thích thuần túy cùng với ỷ lại đối với hắn.
Những mặt trái cảm xúc trong đáy lòng hắn, tựa hồ cũng trong nháy mắt bị thanh trừ.
Thích Nguyên nhéo nhéo chóp mũi Nguyễn Đường, giọng nói tuy rằng thanh thanh
đạm đạm, động tác lại ẩn giấu một chút thân mật, "Em luôn biết làm như
thế nào để dỗ tôi."
Nguyễn Đường rất không cao hứng nhíu nhíu mày, hung dữ nói, "Mới không phải dỗ cậu đâu."
Cậu đá đá mũi chân, tức giận, "Đều là nói thật."
Thích Nguyên lột một viên kẹo nhét vào trong miệng Nguyễn Đường, "Là tôi nói sai rồi, tới, ăn viên kẹo."
Nguyễn Đường há mồm cắn khối kẹo, đầu lưỡi hồng nhạt lơ đãng liếm láp qua ngón tay Thích Nguyên, Thích Nguyên thân thể căng thẳng, hắn nắm chặt tay,
cả người nóng lên.
Hắn nhìn thoáng qua Nguyễn Đường phình phình quai hàm, ngoan ngoãn mút viên kẹo, không khỏi cười khổ một tiếng.
Nguyễn Đường vẫn còn cái gì cũng không hiểu đâu.
Thích Nguyên nhìn về phía sách giáo khoa của mình, quyết định làm thêm vài đề toán để thanh tỉnh lại một chút.
Những chuyện không tưởng đó, trước vẫn là không nên suy nghĩ nhiều.
Một buổi học rất nhanh liền trôi qua, cả người Nguyễn Đường đều có chút uể
oải, cậu ngáp một cái, vẫn lại nhét vào trong cặp sách mình quyển vở bài tập, cậu tính toán sẽ nhìn một chút.
Rốt cuộc hiện tại đã là năm ba, giáo viên mỗi một môn đều theo dõi thật sự sát sao, không qua bao
lâu lại kiểm tra một lần, những người giống như Nguyễn Đường không theo
kịp bài giảng của giáo viên, đều tỏ vẻ cực kỳ khổ sở.
"Không cần
vội vàng, từ từ sẽ tới, không biết làm thì gửi tin nhắn cho tôi, tôi sẽ
giảng cho em," Thích Nguyên lau lau khóe mắt Nguyễn Đường, rất nghiêm
túc dặn dò Nguyễn Đường, "Không được thức đêm, nhớ rõ đi ngủ sớm một
chút."
Hắn ngày thường là người ít nói, nhưng đối với Nguyễn
Đường lại luôn không yên tâm, hận không thể nhét Nguyễn Đường vào trong
lòng ngực, ôm về nhà.
Nguyễn Đường như gà con mổ thóc gật gật đầu, "Tôi biết rồi."
Hai người khi ra về đã quá muộn, cổng trường đã không còn nửa bóng người,
mấy ngày nay vì muốn đi cùng Thích Nguyên, cậu cũng không gọi tài xế tới đón nữa.
Buổi tối không tính quá an toàn, Thích Nguyên luôn muốn đưa Nguyễn Đường thêm một đoạn đường, nhìn Nguyễn Đường về tới nhà rồi
mới an tâm được.
Hai người đi được một đoạn thời gian, từ rất xa
đã có thể thấy cổng tiểu khu nhà Nguyễn Đường, Thích Nguyên dừng bước
chân, nhéo nhéo gương mặt Nguyễn Đường, "Đi lên đi, nhớ rõ đi ngủ sớm
một chút."
Nguyễn Đường đứng tại chỗ, không có động, cậu nhìn về
phía Thích Nguyên, lòng bàn tay ra mồ hôi, có chút dính nhớp, cậu lấy
hết can đảm, ý bảo Thích Nguyên cúi đầu, thanh âm cũng trở nên vừa mềm
vừa ngọt, "Tôi muốn nói với cậu một bí mật."
"Cậu có thể tới gần một chút không?"
Thích Nguyên nhướng mày, cúi đầu để sát vào Nguyễn Đường, muốn nghe một chút Nguyễn Đường rốt cuộc muốn nói cái gì.
Nhưng mà giây tiếp theo, Nguyễn Đường lại duỗi tay nắm lấy ngực áo Thích
Nguyên, cậu vụng về mà lại ngây ngô hôn lên môi Thích Nguyên.
Thời gian nụ hôn này thực ngắn ngủi, Thích Nguyên còn không có phản ứng lại, cũng đã kết thúc rồi.
Nguyễn Đường cùng Thích Nguyên trán chống trán, khóe mắt cậu phiếm một chút
hồng, hô hấp dồn dập, đáy mắt lại giấu một chút khẩn trương, cậu lắp bắp nói, "Tôi, tôi đóng dấu."
"Tôi là của cậu, cậu cũng là của tôi."
Tim Nguyễn Đường đập thật nhanh, cậu vẫn là lần đầu tiên làm loại chuyện
này, có chút không thuần thục cho lắm, nhưng sau khi hôn được Thích
Nguyên, cậu lại hết sức thỏa mãn.
Cậu buông lỏng Thích Nguyên ra, lui về phía sau vài bước, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi, "Thích Nguyên, không cần không vui."
"Chúng ta mai gặp lại."
Cậu vẫy vẫy tay với Thích Nguyên, cả người như một con thỏ, lập tức chạy xa.
Thích Nguyên ngây ngốc vươn tay, sờ sờ miệng mình.
Sau một lúc lâu, hắn mới rầu rĩ cười lên tiếng.
Hắn nhìn ánh đèn của tiểu khu xa xa, thanh âm lãnh đạm, ánh mắt lại dịu đi vài phần, "Ngu ngốc."
"Tốt xấu cũng phải cho tôi chủ động hôn một chút chứ."