Nguyễn Đường chỉ cảm thấy đầu quả tim mình run run, e lệ cùng sung sướng hỗn tạp lại cùng nhau, làm cậu thẹn thùng đến cả người đều có chút
phiếm hồng, cậu rũ mắt, lông mi dài và dày run rẩy, như một con bướm
đang sung sướng vỗ cánh.
Nếu có thể biến thành nguyên hình thì
tốt rồi, ít nhất còn có lông mao chắn giúp cậu, như vậy Thích Nguyên sẽ
không biết cậu đỏ mặt.
Thích Nguyên vừa chuyển đầu, phát hiện
Nguyễn Đường đã dừng bước, cậu cúi đầu, lông mi run lên, thính tai còn
có cần cổ tinh tế lộ ra khi cúi đầu đều mang theo màu ửng đỏ, như đang
thẹn thùng cực kỳ, cả người đều nhịn không được muốn cuộn tròn lại.
Tựa hồ chú ý tới Thích Nguyên nhìn cậu, Nguyễn Đường lén lút ngẩng đầu,
khiếp đảm mà lại thấp thỏm nhìn Thích Nguyên, đôi mắt tròn xoe của cậu
phiếm một chút thủy quang, thoạt nhìn vừa ngoan vừa mềm, làm người nhịn
không được muốn sờ một phen.
Đáng yêu.
Đầu ngón tay Thích
Nguyên giật giật, đáy lòng nhũn ra, tuy nhiên hắn cũng không có duỗi tay đi xoa bóp gương mặt đầy thịt của Nguyễn Đường.
Hắn nhìn Nguyễn
Đường, không tự chủ được mềm giọng lại, bên trong sự thanh lãnh lại
nhiều một chút ôn hòa, "Đi thôi, đi lấy sách."
Nguyễn Đường gật gật đầu, đi theo bên người Thích Nguyên.
Cậu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lại thật cẩn thận nắm lại tay Thích Nguyên,
Nguyễn Đường thấy Thích Nguyên cũng chưa nói gì, nhịn không được nhấp
môi cười cười, lúm đồng tiền bên môi cũng ngọt ngào, như rót vào đường
mật.
Thích Nguyên làm bộ không có chú ý tới động tác nhỏ của
Nguyễn Đường, nhưng mà cảm xúc lòng bàn tay mềm mại cùng với hơi ấm quẩn quanh, lại hấp dẫn lực chú ý của hắn.
Hắn còn chưa từng thân cận cùng người khác như vậy.
Trước đó, hắn chán ghét tiếp xúc thân mật cùng người khác, điều này sẽ làm
hắn nghĩ đến người đàn ông trong nhà một khi say rượu sẽ như nổi điên mà đánh người kia, da thịt tiếp xúc, thường thường mang theo máu tanh cùng bạo lực.
Nhưng đổi lại là Nguyễn Đường, tựa hồ cũng không hoàn toàn chán ghét.
Thích Nguyên nhịn không được giật giật khóe môi, hiếm thấy lộ ra một nụ cười
nhạt nhẽo, thế nhưng thời gian cười cũng không quá dài, tựa như bông
tuyết gặp ánh mặt trời, chớp mắt đã tan rã.
Có lẽ, còn có chút thích.
Thời điểm trở về, Thích Nguyên giúp Nguyễn Đường mang hơn phân nửa đồ vật, chỉ để Nguyễn Đường cầm hai bộ đồng phục.
Cái hành động vô cùng đơn giản này lại làm không ít người sợ ngây người,
rốt cuộc Thích Nguyên ở trong trường học vẫn luôn rất quái gở, cổ quái
lại bạo lực, còn thích đánh nhau, sao có thể sẽ có bộ dáng bình thản như vậy, còn chủ động giúp bạn học bê sách.
Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc từ đằng tây?
Chuyện này thực mau truyền đi ra ngoài, cũng truyền tới tai Hứa Diệu.
Hứa Diệu ngây người một lúc lâu, mấy ngày nay cô đều nói chuyện cùng Chu Vũ Thâm, căn bản không có chú ý tới chuyện này, chờ tới bây giờ cô mới
hoảng hốt ý thức được, Thích Nguyên đã thật lâu chưa tìm mình nói
chuyện, ngay cả khi gặp mặt ở nhà, cũng chỉ là nhìn nhau một cái, gật
cái đầu, sau đó khép cửa lại.
Thật sự là quá lạ.
"Diệu Diệu, sao lại thế này?"
Bạn tốt của Hứa Diệu chọc chọc khuỷu tay Hứa Diệu, "Thích Nguyên trước kia
còn chưa từng mang sách giúp cậu đâu, hắn mấy ngày nay cũng không có đi
tìm cậu, có phải hay không......"
Không thích cậu nữa?
Hứa Diệu nghe hiểu lời chưa nói hết phía sau, nắm chặt ngón tay, trên mặt
giả vờ một bộ dạng nhẹ nhàng bâng quơ, hừ cười một tiếng, "Mình cũng
không thèm để ý hắn."
Cho dù cô nói như vậy, ngón tay lại dùng sức nắm chặt, có chút tâm phiền ý loạn.
Hứa Diệu vẫn luôn biết chính mình ở trong lòng Thích Nguyên chiếm một vị
trí đặc biệt, nhưng cô cũng không làm rõ, chỉ một mặt hưởng thụ phần đặc biệt này, một mặt lại đi tiếp xúc cùng Chu Vũ Thâm.
Tính cách
Thích Nguyên thực âm trầm, còn rất bạo lực, cô một chút cũng không
thích, lúc trước vẫn là bởi vì mặt mũi ba mẹ mới tiếp xúc cùng Thích
Nguyên, nhưng cô lại rất sợ Thích Nguyên, cũng không muốn cùng Thích
Nguyên tiếp xúc nhiều.
Nhưng Thích Nguyên lớn lên tuấn mỹ, trở
thành giáo bá trong trường học, được người như vậy đối đãi đặc biệt làm
cô nổi bật không ít, cũng có rất nhiều người hâm mộ cô.
Hiện tại, Hứa Diệu lại cảm thấy, vầng sáng kia của mình tựa hồ bị phân đi rồi.
Bạn tốt của cô hậm hực rũ rũ bả vai, chống cằm hoa si nói, "Nói chứ, Thích
Nguyên trừ bỏ tính cách không tốt, mình nhưng thật ra cảm thấy hắn rất
đẹp trai, chỉ là Diệu Diệu cậu nhìn trúng Chu Vũ Thâm, phỏng chừng cũng
sẽ không để ý đến Thích Nguyên nhỉ!"
Cô lấy ra di động trong ngăn kéo, thừa dịp thời gian sau khi học xong gửi
một tin nhắn thoại cho Thích Nguyên, hẹn hắn tan học gặp mặt ở tiệm trà
sữa cổng trường nói chuyện một lát.
Tin nhắn gửi đi một hồi lâu mới được phản hồi, Thích Nguyên ngắn gọn trả lời một chữ "Ừ".
Sắc mặt Hứa Diệu hơi hơi vặn vẹo, nhưng cô vẫn tận lực lộ ra một nụ cười ôn nhu mà lại điềm mỹ, dùng ngữ khí nhẹ nhàng vui sướng nói, "Vậy đến lúc
đó gặp nhau, tôi chờ cậu!"
Đầu kia Thích Nguyên thu di động, ánh
mắt trầm trầm, như là ý thức được cái gì, khóe môi hơi cong, nụ cười
thêm một chút ý trào phúng.
Sợ là tin tức hôm nay đã truyền tới lỗ tai Hứa Diệu.
Thích Nguyên có chút đạm mạc nghĩ, rõ ràng hắn đã hiểu rất rõ, nhưng hắn vẫn
cứ muốn nắm lấy một chút ấm áp Hứa Diệu cho hắn như vậy.
Vậy cứ gặp mặt một lần đi.
"Thích Nguyên, tối hôm nay tan học xong có muốn cùng đi ăn lẩu cay không?"
Nguyễn Đường ấp a ấp úng, sau một lúc lâu mới nói ra được lời muốn nói, lòng
bàn tay cậu khẩn trương đến đổ mồ hôi, đôi mắt lại không chớp nhìn Thích Nguyên, mang theo một chút nghiêm túc cùng chờ mong.
Thích Nguyên ngẩn ra, sau một lúc lâu mới lắc đầu, "Không được, tôi có chuyện."
Ngón tay Nguyễn Đường nhéo nhéo, rõ ràng có chút mất mát, cậu ngẩng đầu nhìn Thích Nguyên, "Vậy tôi có thể đi cùng cậu không?"
Nhiệm vụ của cậu chính là đưa ấm áp cho Thích Nguyên, toàn bộ ý nghĩa cậu đến thế giới này đều nằm ở chỗ Thích Nguyên.
Nhưng là Thích Nguyên vẫn luôn cự tuyệt cậu.
Nghe được Nguyễn Đường nói, Thích Nguyên không biết vì sao lại có chút chột dạ, "Cậu đi về trước đi."
Nguyễn Đường không tình nguyện đồng ý.
Chờ đến lúc tan học, Thích Nguyên đi trước, Nguyễn Đường còn ở trong phòng
học chầm chậm thu dọn sách vở, hệ thống lúc này mới thả xuống một quả
bom, [hắn đi gặp Hứa Diệu.]
Tay Nguyễn Đường dừng một chút, trong lòng có chút không thoải mái, như là bị cái gì đâm vào.
Cậu xoa xoa đôi mắt, đôi mắt có điểm đỏ lên, cả người ủ rũ cụp đuôi, cậu uể oải lên tiếng, "À."
Nguyễn Đường cảm thấy lòng mình có chút khó chịu, cậu ủy khuất ba ba lên án với hệ thống, "Hắn thật xấu."
Cái gì cũng không nói cho cậu, còn luôn cự tuyệt cậu.
Một tin nhắn của người khác đã có thể kêu hắn qua, chính mình nơi này vẫn luôn bị cự tuyệt.
Bên ngoài "Ầm" một tiếng, một tiếng sấm vang lên, cơn mưa to tầm tã cùng
lúc đó cũng "Rầm" một cái hạ xuống, trong không khí tràn ngập cảm giác
mát lạnh, Nguyễn Đường mở dù, hướng màn mưa bước vào.
Hệ thống yên lặng mà nhắc nhở cậu, [ký chủ, Thích Nguyên không mang dù.]
Nguyễn Đường bước chân dừng một chút, cậu như đang giận dỗi nói, "Mặc kệ hắn."
Cậu tuy rằng không phải người, nhưng cũng biết sĩ diện.
Thích Nguyên lúc này đang ngồi ở tiệm trà sữa, nghe giọng nói có vẻ quan tâm
của Hứa Diệu, không khỏi có chút nhạt nhẽo, trong thanh âm hắn cũng thêm vài phần qua loa.
"Thích Nguyên, cậu đang nghĩ gì vậy?"
Hứa Diệu nhìn Thích Nguyên, thần sắc có chút khẩn trương, cô tỏ vẻ bất mãn, lộ ra một chút giận dỗi, "Tôi vừa rồi nói chuyện cùng cậu cậu cũng
không nghe thấy."
"Không có gì."
Thích Nguyên nhàn nhạt lắc đầu, ánh mắt dừng lại ở cơn mưa bên ngoài.
Hắn không mang dù.
Hứa Diệu lại tìm đề tài cùng Thích Nguyên nói chuyện trong chốc lát, được
đến vẫn là phản ứng không mặn không nhạt của Thích Nguyên như cũ, cô rốt cuộc có chút không kiên nhẫn, "Hiện tại đã trễ thế này, tôi đi trước
đây, cậu cũng về nhà sớm một chút."
Cô nói xong bung dù của mình đi thẳng ra ngoài, lại căn bản không có phát hiện Thích Nguyên không mang dù.
Giữa mặt mày Thích Nguyên hiện ra một tia tối tăm, hắn trầm khuôn mặt nhìn
cơn mưa to bên ngoài, đang định lao ra, lại thấy một tán dù màu lam rơi
xuống đỉnh đầu mình.