Tiểu radar của hệ thống "Tích tích tích" vang
lên, nó hồ nghi quan sát Nguyễn Đường một lượt, lúc sau mới miệng lưỡi
thuần thục mà chắc chắn nói, [không nhất định.]
[Thích Nguyên từ
nhỏ sinh hoạt dưới bóng ma bạo lực gia đình, nội tâm tối tăm quái gở,
sau khi một nhà Hứa Diệu cho hắn ấm áp, hắn cảm kích một nhà Hứa Diệu,
nhưng lại càng muốn bắt lấy chặt chẽ phần ấm áp này, cho nên hắn đối với Hứa Diệu là một loại tình cảm tương đối đặc thù cùng phức tạp.]
[Hứa Diệu cùng người khác yêu đương, dẫn tới lực chú ý cùng sự quan tâm của
Hứa Diệu bị phân đi, Thích Nguyên tự nhiên không cao hứng.]
Hệ thống đĩnh đạc nói, trôi chảy như một chuyên gia tình yêu, nói được đạo lý rõ ràng.
Nguyễn Đường nghe xong đều nhịn không được cho hệ thống một tràng vỗ tay.
Nghe được hệ thống nói xong, chút cảm xúc dị thường dưới đáy lòng Nguyễn
Đường tan đi không ít, cậu cười cười, không bủn xỉn chút nào lớn tiếng
khen hệ thống một câu, "Hệ thống cậu hiểu biết thật nhiều."
[đó là đương nhiên, tôi mấy ngày này xem... Khụ khụ, tư liệu học tập cũng không phải vô ích.]
Số liệu hệ thống vặn vẹo liên tục, nghe thanh âm đều phiêu cả lên, [tóm
lại, thế giới này chúng ta vẫn phải đưa ấm áp cho vai ác, sưởi ấm nội
tâm vai ác, thay đổi kết cục vốn có của hắn ở thế giới này.]
Nguyễn Đường gật gật đầu thật mạnh, cậu lập tức nhớ tới Thích Nguyên, lại nhịn không được cúi đầu, có chút ảo não nhìn xem mũi chân đong đưa của mình, thính tai phiếm hồng.
Cậu vừa rồi biểu hiện quá kém.
Cũng không biết Thích Nguyên có tức giận hay không, sớm biết trước cậu sẽ không chạy nhanh như vậy.
Tài xế tận chức tận trách đưa Nguyễn Đường về nhà, trong nhà nguyên chủ
cũng không có người nào, chỉ có một dì thường qua đây nấu cơm.
Cha mẹ nguyên chủ thường xuyên không ở nhà, cả ngày bôn ba đi công tác, một năm cũng không gặp mặt được mấy lần, nguyên chủ từ nhỏ lớn lên cùng ông ngoại bà ngoại, hai cụ đều tương đối sủng đứa nhỏ, muốn cái gì cho cái
đó, điều này dẫn tới nguyên chủ tính cách tùy hứng mà lại nuông chiều,
có chút kiêu ngạo.
Trước đó không lâu nguyên chủ tại trường học
cũ làm ra chút chuyện, sau khi sự tình bị xé to ra phải gọi phụ huynh
tới, cha mẹ nguyên chủ vừa lúc có thời gian trở về, biết được chuyện này thì tức giận không thôi, bọn họ cùng với nguyên chủ cãi nhau một trận,
chờ đến khi bình tĩnh lại đơn giản cho nguyên chủ chuyển trường, cũng
đổi chỗ ở, tính toán rèn giũa lại tính nết nguyên chủ.
Nhưng bọn
họ lại không có cách nào trông chừng nguyên chủ, chỉ tìm một dì giúp
việc chăm sóc nguyên chủ, phụ trách một ngày ba bữa cơm của hắn, ngày
thường thỉnh thoảng chỉ gọi vài cuộc video call, định kỳ hỏi thăm giáo
viên trong trường tình huống học tập của nguyên chủ.
Tuy nhiên
như vậy lại cho Nguyễn Đường độ tự do rất lớn, rốt cuộc cậu vừa mới đến
thế giới này, cái gì cũng không quá quen thuộc, tính cách cậu nguyên bản mềm mại, nếu là làm cậu đối phó với lửa giận của cha mẹ nguyên chủ, cậu thật đúng là không làm được.
Nguyễn Đường đi về phòng của mình,
buông đồ vật xuống, cậu sờ sờ cặp sách của mình, nhìn thấy bên trong có
mấy quyển sách bài tập, có vài chỗ bị đánh dấu, có vẻ là bài tập giáo
viên giao cho.
Hai mắt cậu nhìn chăm chăm, đầu váng mắt hoa, trừ bỏ ngữ văn còn có thể xem hiểu, toán học cùng với tiếng Anh lại tựa như thiên thư.
Nguyễn Đường ủy khuất ba ba mở bài tập ra nhìn, tức giận đến có chút tự bế.
Cậu thế nhưng biến thành một con thỏ thất học!
[ký chủ cậu không nên gấp gáp, vị diện này cùng vị diện cậu phi thăng lúc
trước là không giống nhau, phương diện giáo dục tri thức cũng có khác
biệt rất lớn, cho nên cậu xem không hiểu là rất bình thường.]
Hệ thống không quá muốn đả kích lòng tự trọng của ký chủ nhà mình, đơn giản uyển chuyển khuyên nhủ hai câu.
Nguyễn Đường gấp lại sách bài tập thở dài một hơi, sầu đến không được.
Chờ thêm hai ngày tìm một gia sư là được.
Sáng sớm ngày hôm sau tiếng đồng hồ báo thức vang lên, Nguyễn Đường nhìn
thoáng qua thời gian, sắp 6 giờ, sắc trời bên ngoài vừa mới hửng sáng,
vầng trăng vẫn còn non nửa treo mình trên bầu trời, thời gian đặc biệt
sớm.
Nguyễn Đường còn chưa từng có dậy sớm như vậy, trong khoảng
thời gian ngắn buồn ngủ không chịu được, cậu đánh cái ngáp rửa mặt xong, lại đặt bình sữa bò nóng vào trong ba lô.
Vóc dáng cậu quá lùn, phải nhón mũi chân mới có thể hôn đến khóe môi Thích Nguyên.
Nguyễn Đường lập tức đem phát triển chiều cao thêm vào trong kế hoạch của mình.
[mời mang bữa sáng đến cho Thích Nguyên, hoàn thành nhiệm vụ có thể đạt được 3 tích phân.]
Âm thanh điện tử quen thuộc của hệ thống vang lên, Nguyễn Đường lập tức
liền đi mua sữa đậu nành cùng bánh bao nhỏ, nhét vào trong cặp sách.
Thời điểm cậu đến phòng học, Thích Nguyên đã sớm ngồi tại chỗ ngồi, tựa hồ
có chút mệt nhọc, hắn rũ xuống mí mắt mỏng, khép hờ đôi mắt chợp mắt.
Nguyễn Đường tay chân nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, sợ quấy rầy Thích Nguyên
nghỉ ngơi, cậu đem bữa sang trong ba lô ra, thật cẩn thận đẩy đến trước
mặt Thích Nguyên.
Động tác cậu làm thật nghiêm túc, không nghĩ
tới Thích Nguyên đã sớm nhận ra động tĩnh của Nguyễn Đường, mở mắt, ánh
mắt sâu thẳm nhìn cậu.
"Cậu đang làm cái gì?"
Thanh âm hắn có vài phần lãnh đạm bất cận nhân tình, Nguyễn Đường chợt nghe thấy,
như bị hoảng sợ, đôi mắt đào hoa mở to tròn xoe, ngón tay vô ý thức nắm
chặt, kinh hoảng thất thố, như một chú sóc con trộm quả hạch lại không
cẩn thận bị phát hiện.
Có điểm đáng yêu.
Thích Nguyên bị
cái ý niệm vừa toát ra tới này làm cho hoảng sợ, hắn nhíu mày, đem những ý tưởng không có giới hạn đó tản ra, như cũ giữ một khuôn mặt lãnh đạm
nhìn Nguyễn Đường, ngón tay nhẹ nhàng khấu khấu ở trên mặt bàn, tựa hồ
đang chờ Nguyễn Đường trả lời.
Nguyễn Đường lùi tay lại, trộm
liếc mắt nhìn Thích Nguyên một cái, lúc này mới nhỏ giọng hỏi, "Cậu hôm
nay, tâm tình có tốt không?"
Thích Nguyên nhướng mày, nghĩ tới
viên kẹo Nguyễn Đường đưa ngày hôm qua, lại nhìn thoáng qua bữa sáng
trên bàn, thanh âm vững vàng nói, "Còn tốt."
"Vậy, vậy để chúc mừng cậu hôm nay tâm tình tốt, phần bữa sáng này tặng cho cậu."
Nguyễn Đường không nhận được đáp án trong dự đoán, lại vắt hết óc nghĩ nghĩ, sau đó mới lắp bắp nói.
"Không cần."
Thích Nguyên nhìn lướt qua Nguyễn Đường, lạnh nhạt cự tuyệt.
"Cậu không thích ăn cái này sao, tôi ngày mai có thể đổi sang món khác."
Nguyễn Đường lại hỏi một câu, đôi mắt đào hoa mượt mà của cậu phát ra
ánh sáng, mang theo chờ đợi rõ ràng, "Cậu thích ăn cái gì?"
Thích Nguyên có điểm bực bội, nhưng khi đối diện với đôi mắt lấp lánh nước
của Nguyễn Đường, thế nhưng không nói được nửa lời nói nặng.
Hắn lạnh mặt, nửa câu cũng không nói, phần bữa sáng kia thẳng đến khi nguội cũng không động vào.
Nguyễn Đường có điểm thất vọng, cậu nhìn kia bữa sáng đã nguội, độ cong khóe môi rũ xuống, thoạt nhìn ủy khuất ba ba.
Cậu đã xếp hàng rất lâu.
[theo lý thuyết Thích Nguyên chưa có ăn sáng, hẳn là rất đói bụng mới đúng,
nhiệm vụ này hẳn phải thực hiện rất dễ dàng mới đúng, chẳng lẽ hắn không đói bụng sao?]
Hệ thống cũng rất khó hiểu.
Bất quá lực
chú ý của Nguyễn Đường lại rơi xuống việc Thích Nguyên không ăn cơm, cậu nhíu nhíu mày, lại nhìn về phía Thích Nguyên lạnh mặt ngồi một bên,
cuối cùng lấy hết can đảm, vươn tay bắt lấy ống tay áo Thích Nguyên, kéo kéo.
Ánh mắt Thích Nguyên quơ quơ, lại không để ý đến, như cũ cúi đầu nhìn sách trên mặt bàn.
Nguyễn Đường lấy ra một khối kẹo đường gạo nếp, nhét vào trong lòng bàn tay
Thích Nguyên, thanh âm mềm mềm mại mại, mang theo một chút làm nũng lơ
đãng, cả người thoạt nhìn ngoan đến không chịu được.
"Tôi mời cậu ăn kẹo, cậu đừng không để ý tới tôi được không?"