Bùi Nặc nhéo nhéo gương mặt mềm mụp của Nguyễn Đường, thần sắc rõ ràng nhu hòa vài phần, "Chỉ biết làm nũng với ta."
Nguyễn Đường mềm mại cười cười, lúm đồng tiền trên má lúc ẩn lúc hiện, "Ngài nếu không thích, chúng ta liền không đi."
"Quan trọng nhất không phải em muốn làm những việc này, mà là muốn cùng ngài
cùng làm những việc này," cậu câu lấy ngón tay Bùi Nặc, ánh mắt nghiêm
túc mà chuyên chú, "Thiếu ngài không thể."
Ánh mắt Bùi Nặc đậm
dần, như là kích động cảm xúc phức tạp mà lại thâm sâu nào đó, tâm hắn
rõ ràng đã bị Bánh Ngọt Nhỏ làm ngọt hóa, nhưng hắn vẫn rất cao lãnh gật gật đầu, như là bình tĩnh vô cùng.
Chờ đến khi Nguyễn Đường đợi
nửa ngày cũng không thấy được phản ứng của Bùi Nặc, có chút mất mát, hắn lại nhanh chóng cúi đầu, hôn hôn khóe miệng Nguyễn Đường.
"Bánh Ngọt Nhỏ của ta, miệng thật ngọt."
Nguyễn Đường che miệng, thính tai hồng hồng nhìn Bùi Nặc, trong ánh mắt như
nhiều thêm một tầng nước mỏng, cậu có chút ngượng ngùng quay đầu, mũi
chân ma ma trên mặt đất.
Cậu suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn vươn tay, dắt lấy bàn tay hơi lạnh của Bùi Nặc, thử hỏi, "Chúng ta, đi thôi?"
Bùi Nặc nhéo nhéo bàn tay mềm mụp của Nguyễn Đường, khẽ cười một tiếng, "Đi thôi."
Bọn họ lên xe, làm quản gia đưa bọn họ đến thành phố.
Ánh nắng bên ngoài có chút gắt, Bùi Nặc không kiên nhẫn vươn tay chắn ánh
mặt trời, cho dù cấp bậc hắn đủ cao, đã có thể ngăn cản ánh mặt trời,
nhưng thân là chủng tộc có thiên tính chán ghét nhất ánh mặt trời, hắn
vẫn hoặc nhiều hoặc ít có chút không thoải mái.
Bùi Nặc đang muốn nắm tay Nguyễn Đường đi đến nơi râm mát, rốt cuộc làn da Nguyễn Đường
vừa trắng vừa mềm, như đậu hũ vậy, ngoài trời nắng như vậy thực dễ dàng
làm làn da bị thương.
Hắn còn chưa có hành động, bên người đã bật một chiếc dù, che khuất đỉnh đầu Bùi Nặc, Nguyễn Đường nhón mũi chân
giơ dù, lộ ra một nụ cười tươi với Bùi Nặc, trong giọng nói còn có chút
đắc ý nho nhỏ, "Không bị phơi chứ."
Rốt cuộc, những việc lớn cậu không giúp được gì, nhưng việc nhỏ như này cậu vẫn có thể chiếu cố Bùi Nặc một chút.
Tâm Bùi Nặc lập tức mềm, hắn nhịn xuống ý nghĩ muốn hôn hôn Nguyễn Đường, lấy đi dù trên tay Nguyễn Đường, "Ta cầm giúp em."
Hai người đi trên đường cái, hai người đều có nhan trị không thấp, tự nhiên đưa tới không ít người chú ý, Bùi Nặc nhăn mày lại, có chút không kiên
nhẫn nghiêng nghiêng người, chặn hết những tầm mắt nhìn về phía Nguyễn
Đường.
Ai biết hắn vừa hành động như vậy, lại dẫn tới một ít nữ
sinh ở xung quanh âm thầm thét chói tai, những nữ sinh đó hai mắt tỏa
sáng, nhỏ giọng nói với nhau cái gì, tựa hồ đang thảo luận về Nguyễn
Đường cùng hắn.
Thời điểm đi trên đường còn có nữ sinh đánh bạo
lại gần hỏi muốn số điện thoại cùng phương thức liên hệ với Bùi Nặc,
nhưng đều đã bị Bùi Nặc toàn bộ cự tuyệt.
Nguyễn Đường nhìn nhìn, quai hàm bạnh ra, nhìn hung ba ba như đang tức giận.
Bùi Nặc câu môi cười cười, dắt lấy tay Nguyễn Đường, mua cho Nguyễn Đường một cây kem vị dâu tây.
Chỉ là một cái động tác đơn giản như vậy, liền dỗ xong Nguyễn Đường.
Cái miệng nhỏ của Nguyễn Đường liếm kem, thỉnh thoảng giơ lên cho Bùi Nặc
ăn một ngụm, hai người ở trên đường cái không coi ai ra gì, trong khoảng thời gian ngắn nhưng thật ra không còn người dám tới gần.
Rốt cuộc, cơm tró đều ăn đến no căng, các cô nếu còn không biết hai người kia là một đôi, phỏng chừng đôi mắt đều bị mù.
Một ngày này, địa phương có thể chơi cũng không nhiều lắm, Nguyễn Đường
cùng Bùi Nặc đi giang than (?), đi công viên giải trí, còn đi chùa cổ.
Nguyễn Đường hướng phía hồ ước nguyện ném một đồng tiền xu, cho phép ước một nguyện vọng.
Kiếp sau, nhất định còn gặp được Bùi Nặc.
Bất quá nguyện vọng nói ra sẽ không linh, cậu mới không nói cho Bùi Nặc đâu.