Nguyễn Đường đứng ở trên ban công tầng hai
nhìn xuống, bên ngoài biệt thự đã loạn thành một đoàn, người của Scott
đang hỗn chiến cùng Huyết Tộc Chấp Pháp Đội, thực rõ ràng thủ hạ Scott
không phải đối thủ của Chấp Pháp Đội, đã có không ít người bị thương,
trên mặt đất đã nằm vài cỗ thi thể.
Huyết Tộc Chấp Pháp Đội vừa
ra tay là sấm rền gió cuốn, nháy mắt đổ máu, bọn họ cũng không bởi vì
đồng loại mà hạ thủ lưu tình, thủ hạ Scott vốn dĩ bởi vì Huyết Tộc Chấp
Pháp Đội xuất hiện mà hoảng loạn lúc này càng sinh ra thoái ý, nhịn
không được muốn chạy trốn.
Nhân số bọn họ không ngừng giảm bớt,
chết đi, thương vong, người của Huyết Tộc Chấp Pháp Đội tựa như đao phủ, không ngừng tước đoạt sinh mệnh bọn họ, cuối cùng rốt cuộc có người
không chịu đựng được, hóa thành một con dơi điên cuồng chạy hướng bên
ngoài biệt thự.
Nhưng mà, hắn còn chưa kịp chạy xa, một tia sáng
đã xuyên thấu qua thân thể hắn, hắn trong nháy mắt biến thành một khối
tử thi, rơi xuống mặt đất.
Một người trong Huyết Tộc Chấp Pháp Đội thu tay, canh giữ ở cửa, trên mặt cười tủm tỉm, cũng không nói chuyện.
Đây chẳng qua chỉ là một động tác đơn giản, lại làm quỷ hút máu có mặt sợ
hãi tới cực điểm, bọn họ đồng loạt dừng lại động tác, không có sức chống cự bị Huyết Tộc Chấp Pháp Đội trói lại.
Tên quỷ hút máu dẫn đầu
sớm đã bị giết, bọn họ nhiều lắm chỉ xem như tòng phạm, nếu chạy trốn
không thoát, còn không bằng ngoan ngoãn đầu hàng, tranh thủ được khoan
nhượng.
Người của Huyết Tộc Chấp Pháp Đội trói hết những kẻ này
lại, chuẩn bị mang về tổng bộ Huyết Tộc xử lý, một người trong đó lại ở
phía sau bắt được một nhân loại, "Đại ca, có nhân loại."
Quỷ hút
máu được gọi là "Đại ca" nhíu chặt mày, ánh mắt ở dừng trên người nam
nhân trước mặt này, ngữ khí lạnh lùng, "Nhân loại, cũng tham dự vào
trong đó sao?"
Rốt cuộc Bùi Nặc cũng là thân vương của bọn họ,
lực lượng cường đại, bao nhiêu người mơ ước lực lượng hắn, hận không thể diệt trừ hắn cho sảng khoái, nếu nhân loại cũng tham dự vào thì đây
không chỉ là tranh đấu nội bộ, càng có thể là chiến tranh giữa hai chủng tộc.
Hắn đang định dẫn nhân loại này đi, Nguyễn Đường lại đi
xuống lầu, tới trước mặt hắn, cậu nhìn lướt qua Lâm Ải có chút chật vật, lúm đồng tiền hằn sâu, "Giao người này cho tôi đi."
"Tôi biết
hắn, hắn kêu Lâm Ải, là thủ hạ bên người Scott, phụ trách giúp Scott làm việc, cùng với nhân loại bên kia không có gì quan hệ gì."
Người
của Huyết Tộc Chấp Pháp Đội có chút do dự, rốt cuộc Lâm Ải này cũng tham dự vào trận phản loạn, hơn nữa còn là thủ hạ Scott, không qua thẩm vấn
mà trực tiếp giao người cho Nguyễn Đường, không phù hợp với quy định.
Nhưng là thân phận Nguyễn Đường lại là...... tiểu thê tử của thân vương.
(Tui định ghi thành vợ nhỏ nhưng thấy sai sai, rõ ràng là vợ cả mà)
Bọn họ còn nhớ rõ trước khi đi thân vương đã dặn dò bọn họ như thế nào,
"Thỏa mãn tất cả yêu cầu của em ấy, càng không thể để em ấy bị thương",
tuy rằng thân vương không có nói nếu bọn họ không làm được sẽ gặp phải
kết cục gì, nhưng đôi tròng mắt màu đỏ thẫm kia của thân vương lại thực
sự làm người sợ hãi.
Điều này đủ để cho thấy thân vương coi trọng Nguyễn Đường đến mức độ nào.
Những ngẫm lại cũng đúng, thân vương từ ngàn năm tới nay cũng chưa từng vừa ý người nào, chưa từng hưởng qua tư vị tình yêu khiến người nổi điên, lúc này thật vất vả mới tìm được một người thích hợp, tự nhiên là phải coi
như bảo bối, muốn gì được đó, tỉ mỉ dỗ dành.
Rốt cuộc làm hòa
thượng nhiều năm như vậy, nếu chàng dâu nhỏ không cẩn thận chạy mất,
thật sự muốn khóc cũng không biết chui vào đâu để khóc.
Tưởng
tượng nếu mình không có thỏa mãn yêu cầu Nguyễn Đường sẽ dẫn tới hậu quả nghiêm trọng như thế nào, người của Huyết Tộc Chấp Pháp Đội da đầu tê
dại một trận, vội vàng đáp, "Vâng."
"Nhưng Vương phi ngài nhất
định phải cẩn thận, đừng để bị thương, nếu không chờ đến khi thân vương
trở lại sẽ tìm chúng ta tính sổ."
Thiếu niên Huyết tộc bắt được
Lâm Ải lúc trước gãi gãi đầu, ném Lâm Ải tới trước mặt Nguyễn Đường, sau đó ngăn cách giữa hai người, sợ Nguyễn Đường xảy ra vấn đề gì.
Lâm Ải chỉ cảm thấy một trận đầu choáng mắt hoa, xương cốt cả người tựa hồ
đều đang kêu đau, khí huyết trong thân thể quay cuồng, da thịt phảng
phất đều muốn thoát ra, đau đến mi mắt của hắn không tự giác run rẩy.
Cánh tay của hắn còn đang chảy máu, là do bên trong trận chiến vừa rồi không cẩn thận bị thương, lúc này bị ném trên mặt đất, hắn không nhịn được
kêu lên một tiếng.
[ký chủ, hắn sắp chết.]
Hệ thống rà
quét Lâm Ải một lượt, ngữ khí bình tĩnh, [khi hắn tự mình hạ độc cậu
cùng Bùi Nặc, trên người cũng dính vào loại độc kia, loại độc kia độc
tính bá đạo, Bùi Nặc còn thống khổ như vậy, đối với nhân loại mà nói
càng gian nan.]
[hắn tổng cộng hạ độc năm lần, nếu kịp thời thu
tay còn có thể miễn cưỡng lưu lại một mạng, nhưng lúc này sợ đã là tình
thế không thể xoay chuyển.]
Nguyễn Đường nhìn chằm chằm Lâm Ải
trong chốc lát, cảm thấy hắn hiện tại có chút đáng thương, nhưng khi
nghĩ đến chuyện Lâm Ải lúc trước hạ độc Bùi Nặc, cậu có chút bực bội,
lúc này hai loại cảm xúc đan chéo vào nhau, làm cậu có chút không biết
làm sao.
[nhưng cũng là vì chủ mà thôi, ký chủ cậu đau lòng Bùi Nặc, hắn yêu Scott, đây là lựa chọn của các người, ai cũng không nợ ai.]
Hệ thống khuyên giải an ủi Nguyễn Đường, Nguyễn Đường tuy mềm lòng, nhưng
cũng không phải không có điểm mấu chốt, cậu nguyên bản đi vào thế giới
này là vì Bùi Nặc, cậu không có làm chuyện xấu, cũng không cần phải áy
náy.
Người của Huyết Tộc Chấp Pháp Đội mang theo tù binh rời đi,
trước khi đi thiếu niên Huyết Tộc kia còn có chút lo lắng Nguyễn Đường,
đành trói Lâm Ải lại, dặn dò Nguyễn Đường, "Đừng cởi trói."
Nguyễn Đường ngoan ngoãn đáp ứng, chờ đến khi những người đó đi rồi, lại lén
lút cởi dây thừng, rốt cuộc Lâm Ải cũng sắp chết, cậu không quá muốn cho hắn chật vật như vậy mà chết đi.
Cậu nhẹ nhàng thở dài một hơi, thanh âm mềm mại nói, "Anh đi đi."
Lâm Ải đau đến có chút mơ hồ, hơi hơi cuộn tròn thân thể, hắn có chút mê
mang nhìn thoáng qua Nguyễn Đường, lúc này mới xác định Nguyễn Đường
không giết hắn.
Hắn nháy mắt thanh tỉnh lại, Lâm Ải nhìn Nguyễn
Đường một cái thật sâu, lúc sau mới miễn cưỡng chống đỡ thân thể dậy,
cực lực nhịn xuống đau đớn nóng bỏng trên người, lung lay hướng ra bên
ngoài.
Nguyễn Đường không có ngăn trở, nhìn hắn đi ra cửa lớn.
Ở thế giới nguyên bản, Bùi Nặc là một vai ác, tuy rằng hắn cũng không có
làm ra chuyện gì khác người, nhưng bản thân hắn chính là tồn tại gây trở ngại Scott bước lên vương tọa quyền lực tối cao, cho nên Scott thiết kế giết hắn.
Nói đến cùng, vẫn do Scott dã tâm quá lớn.
Lâm
Ải cả người đau đớn, mỗi bước đi hắn đều có thể cảm giác được xương cốt
của mình tựa hồ đang kêu răng rắc, phảng phất ngay sau đó lập tức gãy
nát, hắn cong thân thể, lung lay bước ra vài bước.
Hắn rõ ràng
cảm giác được sinh mệnh của mình đang xói mòn dần, hắn chưa có một khắc
nào cảm nhân rõ ràng tư vị của cái chết như thế.
Hắn muốn đi gặp Scott.
Cho dù chỉ là nhìn mặt một lần cuối cùng cũng tốt.
Thân thể Lâm Ải hơi hơi đong đưa, xương ngón tay phát run, đau khiến hắn
chảy một chút nước mắt, lạnh nhạt trên mặt hắn đã không thấy, thoạt nhìn như một kẻ đáng thương.
Hắn lại miễn cưỡng đi tiếp một đoạn đường, nhưng mà, giây tiếp theo, ngón tay hắn đã rớt xuống dưới.
Mỗi bước đi, trên người hắn đều sẽ rớt xuống vài bộ "linh kiện."
Rất đau, đau đến làm người nổi điên, nhưng dựa vào ý chí kinh khủng chống đỡ, hắn không ngừng đi rồi lại đi.
Chờ đến khi hắn sắp đến biệt thự Scott, nhìn thấy đỉnh nhọn của biệt thự
kia, hai chân hắn, rốt cuộc đã không chịu nổi độc tính ăn mòn, đứt gãy.
Hắn biến thành một con búp bê vải rách nát, không có hai chân, cũng mất một cánh tay.
Lâm Ải dùng cánh tay còn lại kia dùng sức chống trên mặt đất, ý đồ muốn
nâng thân thể của mình dậy, hắn không cam lòng, hắn một chút cũng không
cam lòng.
Rõ ràng còn có vài bước cuối cùng, là có thể nhìn thấy Scott.
Nhìn thấy nam nhân hắn nguyện ý trả giá sinh mệnh, cam nguyện dâng lên hết thảy kia.
Nhưng mà, trời xanh tựa hồ cũng không nghe được hắn khẩn cầu, "Răng rắc" một
tiếng, cánh tay còn một hơi tàn kia của hắn cũng đứt gãy, thống khổ mãnh liệt ăn mòn tâm trí Lâm Ải, hắn cơ hồ bị tra tấn đến phát điên.
Hắn ngã trên mặt đất, bóng tối ập đến bủa vây lấy hắn, kéo hắn xuống vực
sâu, nhưng đôi mắt của hắn, lại vẫn cố chấp nhìn về phía biệt thự, không chịu khép lại.
Một trận gió đêm thổi qua, mang theo tiếng kêu vang u uất, phảng phất là tiếng nức nở của ai đó đang thống khổ đến cực điểm.