Cậu xoa xoa đôi mắt, nhổm người dậy nhìn về bốn phía, ngón tay không tự
giác sờ soạng trên giường, sau khi nhìn thấy thân ảnh Bùi Nặc, Nguyễn
Đường mới an lòng không ít, nhịn không được lộ ra một nụ cười ngoan
ngoãn mềm mại với Bùi Nặc.
"Bùi Nặc, sao ngài còn chưa đi ngủ vậy?"
Nguyễn Đường động thân thể nho nhỏ, duỗi tay muốn bắt ống tay áo Bùi Nặc,
thanh âm cậu còn mang theo một tia buồn ngủ, rõ ràng là còn chưa ngủ
tỉnh.
Bùi Nặc chống đỡ thân thể của mình, miễn cưỡng lộ ra nụ
cười tái nhợt, trên thái dương hắn toát mồ hôi lạnh, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, hắn không muốn làm Nguyễn Đường lo lắng, đơn giản giả bộ như không có việc gì, "Ta có hơi khát, muốn uống nước."
"Ngoan, em đi ngủ trước đi."
Nguyễn Đường cố chấp đến gần Bùi Nặc, trong phút lơ đãng thoáng nhìn thấy sắc
mặt tái nhợt cùng đôi môi trắng bệch của Bùi Nặc, một chút buồn ngủ lập
tức biến mất không thấy.
Cậu sờ sờ tay Bùi Nặc, lạnh lẽo như băng tuyết.
"Thân thể khó chịu hay là làm sao vậy?" Nguyễn Đường hoang mang rối loạn, gấp đến độ xoay quanh, cậu rót một ly nước ấm cho Bùi Nặc, dùng tay của
mình sưởi ấm tay Bùi Nặc, "Muốn gọi bác sĩ hay không?"
Bùi Nặc lắc lắc đầu, hắn cắn răng chống đỡ, gân xanh trên mu bàn tay nhảy nhảy, "Không cần."
Tin tức lực lượng hắn bị suy yếu chỉ có một số ít thân tín của hắn biết,
nếu làm những người khác cũng biết, những người đó sợ là sẽ giống như
ruồi bọ ngửi được mùi thịt thối, nhao lên như ong vỡ tổ, ý đồ thay thế
vị trí hắn, hoặc là giết hắn.
Rốt cuộc hắn chiếm cứ địa vị tối cao của Huyết Tộc, trong bóng tối luôn sẽ có người ngo ngoe rục rịch.
Nếu là trước kia hắn lẻ loi một mình, tự nhiên không sợ, nhưng hiện tại hắn đã có uy hiếp.
Bùi Nặc sợ chính mình không bảo hộ được Nguyễn Đường.
"Nhẫn nhịn một chút liền qua thôi, không cần lo lắng," Ngón tay thon dài của
Bùi Nặc vuốt ve gương mặt Nguyễn Đường, ánh mắt trầm tĩnh mà lại ôn nhu, hắn rõ ràng đã đau đến thanh âm cũng run nhè nhẹ, nhưng vẫn tận lực
trấn an Nguyễn Đường, "Em ngủ bên cạnh ta một giấc là tốt rồi."
Nguyễn Đường đương nhiên không tin, cậu cọ cọ gương mặt vào bàn tay Bùi Nặc,
tiếng hít khí nho nhỏ như là muốn khóc, nhưng vẫn nhịn nước mắt chảy
xuống, "Em, em ở cạnh ngài."
Bùi Nặc không có cách nào với cậu, tự nhiên là đồng ý.
Trong lúc đó quản gia đã vào một chuyến, dùng thuốc kích dục khi trước nhưng
hoàn toàn không có tác dụng, đại để là thân thể đã sinh ra kháng thuốc,
hoặc là nguyên nhân nào khác.
Bùi Nặc banh mặt, lại tiêm vào
thuốc giải, hắn khép nửa mắt, áp chế lực lượng trong thân thể, không để
cho mình bạo động, hắn sợ tổn thương đến Nguyễn Đường.
Nguyễn
Đường nhìn Bùi Nặc, ý thức được lực lượng trong thân thể Bùi Nặc mất
khống chế, cậu dừng một chút, nghĩ tới hệ thống, [hệ thống, hiện tại tôi đã có thể mua thuốc giải đặc cấp chưa?]
[đương nhiên có thể, ký chủ tích phân của cậu đã đủ rồi.]
Hệ thống đáp lại một câu, nó chỉ huy Nguyễn Đường mở giao diện cửa hàng hệ thống, mua sắm viên thuốc giải đặc cấp 500 tích phân kia.
Đến khi ấn xuống mua hàng, Nguyễn Đường đột nhiên nhận thấy lòng bàn tay mình nhiều hơn thứ gì, cứng cứng, như là một viên kẹo.
Cậu mở tay ra nhìn thoáng qua, trong lòng bàn tay nằm một viên kẹo cứng
tròn vo được bọc trong gói giấy màu hồng nhạt, thoạt nhìn thập phần đáng yêu.
[vì để thuận tiện cho ký chủ, cho nên đổi giấy gói thuốc
thành giấy gói kẹo, như vậy sẽ không khiến nhân vật mục tiêu hoài nghi.]
Nguyễn Đường khảy khảy viên kẹo tròn vo trong lòng bàn tay mình, ngồi xuống bên người Bùi Nặc.
Cậu nhấp nhấp môi, cuối cùng thử ngoéo ngón tay Bùi Nặc, đôi mắt tròn xoe,
mang theo một chút cẩn thận cùng khiếp đảm, như là một con vật nhỏ khiếp đảm muốn lực chú ý của Bùi Nặc hướng đến mình.
Bùi Nặc mở to
mắt, ánh mắt dừng lại trên mặt Nguyễn Đường, ánh mắt ôn nhu lại sâu
thẳm, như đáy biển sâu ngàn dặm, diện tích rộng lớn mà thâm thúy, làm
người không sờ tới cuối.
Thanh âm hắn hơi khàn, thời điểm kêu tên Nguyễn Đường lại như nhiễm một chút ý ngọt, "Đường Đường."
"Làm sao vậy?"
Nguyễn Đường mở lòng bàn tay ra, đưa thuốc tới trước mặt Bùi Nặc, cậu gãi gãi
ngón tay Bùi Nặc, đôi mắt ướt dầm dề, có một chút khẩn trương nho nhỏ,
cậu nói có chút lắp bắp, "Ăn, sẽ không đau."
"Ăn kẹo, được không?"
Bùi Nặc cười một tiếng, tuy rằng hắn không tin, nhưng hắn vẫn vui vẻ tiếp
nhận, cằm hắn nhọn nhọn cọ bả vai Nguyễn Đường, có chút mỏi mệt, lại như đang làm nũng, "Vậy em đút ta."
Hắn thích Nguyễn Đường dỗ hắn.
Nguyễn Đường lột giấy gói kẹo, đem thuốc đút cho Bùi Nặc ăn, chờ đến khi thấy
Bùi Nặc nhai nát nuốt xuống xong, lại nghiêm túc hôn hôn khóe môi Bùi
Nặc, dùng ngữ khí Bùi Nặc thường ngày dỗ dành cậu nói, "Ngài cũng
ngoan."
Bùi Nặc dở khóc dở cười.
Cũng không biết có phải
viên kẹo kia của Nguyễn Đường thực sự hữu hiệu hay không, hắn thế nhưng
cảm thấy thân thể mình thoải mái hơn rất nhiều, một trận buồn ngủ đánh
úp lại, hắn không tự chủ được nhắm mắt lại, đã ngủ.
Nguyễn Đường
giúp Bùi Nặc đắp cái chăn mỏng, canh giữ ở bên người Bùi Nặc, cậu nghĩ
nghĩ, [hệ thống, có thể rà quét một chút thân thể Bùi Nặc, khám tổng
quát thân thể được không?]
[không thành vấn đề.]
Hệ thống
lên tiếng, đối với việc trợ giúp Nguyễn Đường hoàn thành nhiệm vụ nó
luôn tận tâm tận lực, qua vài phút, nó mới bắt đầu báo cáo kết quả, ngữ
khí có chút ngưng trọng.
[Trong thân thể Bùi Nặc có lẫn vào một
loại độc mãn tính, đúng là bởi vì loại độc này, cho nên mới kích thích
lực lượng trong thân thể Bùi Nặc hỗn loạn, bất quá may mắn phát hiện
sớm, dùng thuốc giải đặc cấp là có thể trị tận gốc.]
[nhưng kiến
nghị ký chủ tốt nhất vẫn nên mau chóng tìm ra ngọn nguồn trúng độc, nếu
vẫn không tìm thấy, chờ đến khi trúng độc tới mức độ nghiêm trọng, thuốc giải cũng không có biện pháp.]
Nguyễn Đường đầu quả tim run rẩy, lập tức nắm chặt ngón tay, [kiểm tra thân thể tôi một chút, xem có vấn đề gì hay không?]
Bùi Nặc ngày thường luôn luôn cẩn thận, hơn nữa người khác cũng không cơ
hội hạ độc, nếu như lấy cậu làm môi giới để hạ độc, vậy cậu ít nhất cũng sẽ trúng độc. Truyện Đam Mỹ
Trong tuyến cốt truyện nguyên chủ chính là bị trúng độc.
[ký chủ, thân thể cậu thực khỏe mạnh.]
Hệ thống báo cáo tình huống, nhịn không được thở dài một hơi.
Chuyện này sao lại không quá giống như trong cốt truyện, rốt cuộc là nơi nào xuất hiện lệch lạc?
Một người một hệ thống lâm vào trầm tư, nếu chính cậu không có vấn đề,
thuốc uống phía trước cũng không có vấn đề, vậy còn đồ vật gì có thể hạ
độc đây?
[nói không chừng trên người ký chủ cậu mang theo thứ gì, nhưng cậu lại không nhìn thấy......]
Hệ thống lẩm bẩm một tiếng, nó mới nói một câu như vậy, Nguyễn Đường lại
đột nhiên đứng lên, như là nghĩ tới cái gì, sờ soạng trên đầu giường.
Cậu tìm được bộ quần áo mặc hôm nay.
Nguyễn Đường cúi đầu ngửi ngửi, để hồi lâu, mùi thuốc phảng phất trên đó đã phai nhạt đi.
Hắn lại tìm vài món quần áo khác, bởi vì trước đó vài lần Bùi Nặc đều ngửi
thấy được mùi thuốc, rất không thích, cho nên Nguyễn Đường đã đặt chúng ở một bên không giặt cũng không có mặc, tính toán vứt đi.
Bởi vì không có giặt, phía trên hoặc nhiều hoặc ít đều lưu lại một chút vị thuốc nhàn nhạt.
Là hương vị trên người Lâm Ải, thời điểm mỗi lần kiểm tra, bởi vì khoảng
cách rất gần, vị thuốc trên người hắn luôn sẽ lây dính một chút đến trên người cậu, Bùi Nặc đôi khi còn sẽ ghé mũi vào ngửi ngửi, rất là ghét
bỏ.
Thứ hương vị này, nhìn không thấy sờ không được, rất dễ dàng
bị người xem nhẹ, nếu không phải hệ thống nhắc nhở Nguyễn Đường, Nguyễn
Đường chỉ sợ cũng không thể nghĩ tới mặt này.