Cố Đàm Dữ nhíu mày, sắc mặt lạnh đi một chút, "Cố Nguyệt, giáo dưỡng của em đâu, hô to gọi nhỏ còn ra thể thống gì!"
Cả người Cố Nguyệt lạnh lẽo, nhận ra sắc mặt Cố Đàm Dữ không vui thì
ngượng ngùng dừng miệng. Cô ta cúi đầu, ngập ngừng nói, "Xin lỗi anh, em chỉ là quá lo lắng cho anh."
Cô ta vốn đang bị Hoàng Thái Tử
nhốt trong hoàng cung, sau khi nghe được tin tức tinh thần lực của Cố
Đàm Dữ bị hao tổn thì ngay lập tức chạy vội về đây.
Cố Nguyệt làm sao cũng không tin được, anh trai thân là nguyên soái tối cao của Đế
Quốc, đệ nhất chỉ huy của quân đoàn, vĩnh viễn luôn phong quang vô hạn
của mình, vậy mà lại bị tổn thương tinh thần lực trong trận chiến.
Đây không khác nào thần minh cao cao tại thượng ngã xuống từ đám mây.
Ánh mắt Cố Đàm Dữ khẽ nhúc nhích, hắn chinh chiến bên ngoài bao nhiêu năm,
so với nhà, hắn càng dành nhiều thời gian ở bên trong quân doanh hơn.
Đối với Cố Nguyệt, hắn kỳ thật không có quá nhiều cảm tình, gần như chỉ
là một phần ý thức trách nhiệm của người anh cả mà thôi.
Hắn cũng cho rằng Cố Nguyệt đối với người anh trai này không có tình cảm gì,
không nghĩ tới Cố Nguyệt vậy mà lo lắng cho hắn như thế.
Đuôi mắt thon dài của Cố Đàm Dữ rũ xuống, trên mặt không có biểu tình gì, hắn
nhàn nhạt nói, "Không cần lo lắng, không bao lâu sau sẽ tốt."
Cố
Nguyệt lúc này mới bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Đường, đáy mắt mang theo một chút địch ý, "Anh, anh thật sự muốn cưới hắn sao?"
Cô ta nắm chặt ngón tay, áp xuống ghen ghét cùng phẫn nộ dưới đáy lòng.
Cố Nguyệt có chút không cam lòng, rõ ràng cô mới là người thích Cố Đàm Dữ
trước, chính cô cũng là người làm bạn bên cạnh Cố Đàm Dữ suốt ngần ấy
năm. Cô không thể chịu đựng được việc Cố Đàm Dữ sẽ kết hôn cùng người
khác.
Cố Đàm Dữ nhàn nhạt liếc nhìn Cố Nguyệt một cái, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng xoa xoa lỗ tai nhân ngư nhỏ, động tác mềm nhẹ, ngữ khí
vẫn luôn là xa cách cùng lãnh đạm bất biến, "Tinh thần lực của anh bị
tổn thương, cần nhân ngư nhỏ trợ giúp."
Những lời này của hắn thật ra là lời cam chịu.
"Nhưng mà, anh"
Cố Nguyệt còn muốn nói gì nữa, nhưng lại bị Cố Đàm Dữ ngắt lời. Đôi mắt
màu lục đậm lãnh đạm của Cố Đàm Dữ nhìn chăm chú vào Cố Nguyệt, ngũ quan hắn sắc bén lại thâm thúy, cho người ta một loại cảm giác áp bách cực
lớn, "Được rồi, đừng nói nữa."
"Cố Nguyệt, em vừa rồi không phải
còn đang lo lắng về vấn đề tinh thần lực của anh sao, hiện tại có nhân
ngư nhỏ giúp anh, tinh thần lực của anh nói không chừng không bao lâu
sau sẽ khôi phục, em không phải nên cảm ơn cậu ấy sao?"
Âm thanh
Cố Đàm Dữ lãnh đạm lại cứng nhắc, giống như không có quá nhiều cảm xúc.
Nhưng khi hắn nheo lại đuôi mắt thon dài của mình, Cố Nguyệt lại cảm
thấy có một lực áp bách vô cùng lớn.
Cố Nguyệt cho dù không tình nguyện, nhưng hiện tại cũng bị một câu vô cùng đơn giản này của Cố Đàm Dữ đẩy vào ngõ cụt.
Nếu như cô không cảm kích nhân ngư kia, vậy những câu lo lắng cho Cố Đàm Dữ vừa rồi chẳng phải sẽ biến thành làm bộ làm tịch sao?
Cố Nguyệt
hít sâu một hơi, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười. Cô ta nói với Nguyễn
Đường, "Cảm ơn cậu, cậu nhất định phải giúp anh tôi chữa khỏi tinh thần
lực đấy." Nguyễn Đường nắm góc áo Cố Đàm Dữ, hướng sau lưng Cố Đàm Dữ
rụt rụt, chỉ lộ ra non nửa khuôn mặt nhìn Cố Nguyệt.
Cậu không thích nữ chính.
Cố Đàm Dữ cho rằng Cố Nguyệt vừa rồi dọa đến Nguyễn Đường, lại trầm mặt
xuống, hắn cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng cọ lên gương mặt Nguyễn Đường,
trấn an vài câu, "Ngoan, đừng sợ."
"Ta ở ngay chỗ này, ai cũng không tổn thương được đến em."
Nguyễn Đường bắt lấy ngón tay Cố Đàm Dữ, nghiêng đầu qua hôn một cái. Âm thanh cậu vừa mềm vừa ngọt, thời điểm cười tươi còn lộ ra hàm răng trắng
tinh, "Không sợ."
Cố Nguyệt cơ hồ hận muốn nghiến răng nghiến lợi, tên bạch liên hoa này, mình còn chưa có làm gì đâu, hắn làm sao mà bị dọa được?
Cô ta tức không chịu nổi, nhưng mà còn chưa kịp nói câu nào, Cố Đàm Dữ đã
nhìn về phía cô ta, hỏi, "Chuyện giữa em cùng Hoàng Thái Tử là như thế
nào?"
Đáy lòng Cố Nguyệt "Lộp bộp" một tiếng, nghĩ đến khuôn mặt
bá đạo của người nọ, đáy lòng có chút nóng lên, nhưng rồi ngay sau đó
lại có chút rối rắm.
"Anh nghe nói, Hoàng Thái Tử đưa em vào
trong hoàng cung," Cố Đàm Dữ thoáng nhắc nhở Cố Nguyệt một câu, "Nếu hắn cưỡng bách em, Cố gia sẽ không ngồi yên không nhìn."
"Em tốt nhất nên quyết đoán một chút."
Cố Nguyệt cúi đầu thật thấp, lúng ta lúng túng trả lời một câu, không dám nói gì.
Về Cố Đàm Dữ, cô không chiếm được. Hoàng Thái Tử mặc dù bá đạo chuyên chế, còn nhốt cô ở trong hoàng cung, nhưng mà đối xử với cô lại rất tốt,
trong khoảng thời gian ngắn cô có chút mê mang, không biết nên làm thế
nào mới phải.
"Đưa nhị tiểu thư trở về," Cố Đàm Dữ phân phó người hầu đứng một bên, hắn nhìn về phía Cố Nguyệt, "Về Cố gia hay là về
hoàng cung, tự em quyết định."
Chỉ cần hắn còn ngồi trên chiếc
ghế nguyên soái Đế Quốc này một ngày, Hoàng Thái Tử ắt sẽ có điều kiêng
kỵ với hắn. Bảo vệ Cố Nguyệt, hắn vẫn có thể làm được.
Cố Nguyệt nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cố Đàm Dữ, "Em đã biết, anh, anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé."
Chờ đến khi Cố Nguyệt rời đi, bốn phía lại khôi phục trạng thái yên tĩnh.
Cố Đàm Dữ một lần nữa ngồi xuống bên người Nguyễn Đường, ánh mắt dừng lại
trên đuôi cá. Hắn nhíu mày, nhẹ giọng nói, "Nhổ vảy ở chỗ nào, ta xem
một chút."
Ánh mắt Nguyễn Đường lóe lóe, nhỏ giọng nói, "Không, không cần."
Miệng vết thương tuy đã khép lại, không còn đổ máu, nhưng bởi vì thiếu một miếng vảy nên có chút xấu xí.
Cậu rất không muốn Cố Đàm Dữ nhìn thấy bộ dạng xấu xí của mình.
Hàng mi dài của Cố Đàm Dữ khẽ rũ xuống, ánh mắt thâm trầm. Hắn hít sâu một hơi, trong giọng nói cất giấu khí lạnh, "Nghe lời."
"Nếu không nghe lời, ta sẽ tức giận."
Hắn đã vô cùng rõ ràng uy hiếp của nhân ngư nhỏ nằm ở chỗ nào, không có gì bất ngờ cả.
Nghe thấy câu nói như vậy, nhân ngư nhỏ đáng thương cúi đầu, nâng đuôi cá lên, "Em, em cho anh xem."
"Anh đừng tức giận mà."
Cố Đàm Dữ nửa ôm lấy cái đuôi của nhân ngư nhỏ, sau đó đặt lên đùi mình.
Nơi bị thiếu một khối vảy rất dễ thấy, Cố Đàm Dữ liếc mắt một cái là
nhìn ra.
Nơi bị thiếu mất một miếng vảy hiện giờ đã mọc ra một
tầng màng mỏng trong suốt, không bao lâu sau tấm màng này sẽ trở nên
cứng hơn, sau đó biến thành một chiếc vảy mới.
Cố Đàm Dữ cảm thấy tim mình như bị kim đâm một chút, đau đớn kia không phải rất rõ ràng,
nhưng cũng đủ để cho hắn không thể phớt lờ.
Hắn yêu cầu người máy giúp việc đứng ở một bên cầm bình phun sương phục hồi lại đây. Cố Đàm
Dữ cầm bình phun sương xịt vài cái lên miệng vết thương Nguyễn Đường,
sau đó mới mở miệng, ngữ điệu nặng nề, "Lần sau, đừng có làm chuyện ngốc như vậy."
Nguyễn Đường không cao hứng mím môi, nhỏ giọng phản bác, "Mới không phải chuyện ngốc đâu."
Cố Đàm Dữ nghe thấy, nhìn về phía Nguyễn Đường.
Nguyễn Đường lại như một đứa trẻ không chịu thua, tuy rằng che miệng, nhưng
đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Đàm Dữ, thoạt nhìn rất hung dữ.
Cố Đàm Dữ nhịn không được vươn tay, không thể hiểu được mà gõ gõ lên cái
trán của Nguyễn Đường. Hắn thả bình phun sương xuống, đang chuẩn bị đứng lên, Nguyễn Đường lại nắm lấy tay hắn, ngón tay nắm chặt lại, âm thanh
tinh tế của cậu đang run rẩy, "Cố Đàm Dữ."