“Đã gặp nhau nghĩa là có duyên, ta tiếc gì một bông hoa kia chứ.”
Võ Thần nghe theo lời Thập Cửu, hắn chọn một bông hoa ngắt xuống đến trước mặt Thập Cửu: “Nhưng nó có ích gì không?”
“Huynh đừng xem thường nó, hoa này nó có tên là Hoa Yêu, đêm nay huynh đến
phòng tỷ ấy nói những lời mật ngọt rồi thì hỏi tỷ ấy có tình cảm với
huynh không, sau đó thì tặng hoa này cho tỷ ấy.”
“Vậy tiếp theo thì sao? Chỉ là bông hoa thôi mà.”
“Huynh cứ hấp tấp, nghe ta nói hết đã, nếu bông hoa đổi sang màu hồng nghĩ là
trong lòng tỷ ấy có huynh, còn nó không chuyển màu là không có.”
Đôi mắt Võ Thần sáng rực lên: “Thật có bông hoa kỳ lạ như vậy sao?”
“Còn nhiều điều kỳ lạ mà huynh chưa biết đâu. Được rồi không nói chuyện với huynh nữa, huynh về đi ta cũng về nghỉ ngơi.”
Võ Thần nhìn Thập Cửu nở nụ cười hiền từ vui tươi: “Cảm ơn muội nhé Thập
Cửu, muội là cô nương xinh đẹp tốt bụng, ta biết con thỏ kia không phải
bị muội đập gãy chân.”
Thập cửu cười tươi: “Huynh còn không đi nữa ta đập gãy chân huynh.”
“Được … được ta đi.” Võ Thần vừa quay đi bị Thập Cửu gọi lại: “Xém tí ta
quên, huynh nhớ là đừng để người khác chạm vào nó trước nhé, chỉ là
huynh chạm vào và đến tỷ ấy thôi đấy, nó chỉ có tác dụng một lần thôi.”
“Ta biết rồi.” Võ Thần vừa nói vừa chạy đi, Thập Cửu nhìn theo cười vui vẻ.
Hắn vô cùng hớn hở, cầm theo bông hoa về phòng mình: “Đêm nay nhất định nàng không thể nào chối cãi được nữa.”
Vừa vào phòng hắn không thấy Võ Phong đâu, định quay ra tìm thì Võ Phong
vừa về: “Ca, bông hoa ở đâu ra mà đẹp thế, cho đệ xem tí.”
“Không được, cấm đệ, tuyệt đối không được đụng đấy. Mà đệ đi đâu về đấy? Tuyết Lam nàng ấy về phòng chưa?”
“Về rồi, tỷ ấy ở căn phòng cách đây hai căn ấy, huynh đi xem thử đi.” Võ
Thần lại chỗ cửa quan sát, Võ Phong lướt qua chỗ cây hoa, dùng tay cậu
hất nhẹ vào bông hoa, miệng lẩm bẩm: “Có gì ghê gớm chứ, chỉ là một bông hoa.”
Lẩm bẩm rồi cậu bước ra cửa, bị Võ Thần chặn lại: “Đệ đi đâu đấy?”
“Đệ đi tè, được không?” Mặt Võ Phong có chút cáu.
— QUẢNG CÁO —
Võ Thần hạ tay xuống: “Ừ, đi đi, đừng có tè chết hoa người ta đấy.” Võ
Phong không nói nữa bỏ đi luôn. Võ Thần quay vào trong phòng ngồi ngắm
bông hoa, ánh mắt hạnh phúc.
Hắn ngồi một lát thì một cô nương
xinh đẹp đem đồ ăn vào: “Công tử, đây là đồ ăn chuẩn bị cho huynh, chỉ
là món thanh đạm, mong huynh sẽ không chê.”
Đôi mắt Võ Thần không rời khỏi khuôn mặt xinh dẹp của vị cô nương kia, miệng bất giác nói
thành lời: “Đẹp như này sao ta nỡ chê.”
“Công tử nói sao?” Mặc cô nương tỏ ra khó hiểu.
“Ta không nói gì, chẳng qua là nàng tại sao lại đẹp thế này?”
“Huynh hỏi câu dư thừa, ta sinh ra đã đẹp rồi, có không muốn cũng không được,
nhưng ta có cái kỳ lạ là chỉ thích kết bạn với người tàn phế thôi.”
Võ Thần khựng người, tụt cảm xúc, hắn cười gượng gạo: “Nàng cũng tàn nhẫn quá đấy, được rồi cảm ơn cơm của nàng.”
Cô nương kia không nói gì thêm quay đầu ra khỏi cửa, Võ Thần nhìn theo: “Tiếc quá, toàn mỹ nhân thôi mà chẳng làm ăn được gì.”
Vũ Tuyết Lam vừa ăn vừa nói chẳng quan tâm tới ánh mắt chân thành của hắn: “Bình thường thôi, nếu không phải là huynh ta cũng sẽ làm thế.”
“Ta không tin.”
“Huynh không tin ta cũng chịu. Huynh đừng nhìn ta nữa, ăn cơm đi kẻo nguội.”
Hắn đột nhiên cầm tay Vũ Tuyết Lam: “Nàng có thích ta không?” Vũ Tuyết Lam
khựng người, ánh mắt nàng chăm chăm nhìn hắn như có ý hỏi rằng nàng có
phải là vừa nghe nhầm hay không.
“Nàng không nghe nhầm đâu, ta đang hỏi thật lòng là nàng có thích ta không?”
Vũ Tuyết Lam bình tĩnh lại: “Có, ta không thích huynh sao có thể chung đường cùng huynh.”
“Nàng nói đơn giản vậy thôi à, ta chả nhìn thấy sự chân thành trong mắt
nàng.” Hắn đưa bông hoa màu lam kia lên trước mặt nàng: “Tặng nàng, màu
của nó rất đẹp phải không?”
Vũ Tuyết Lam đưa tay cầm bông hoa:
“Huynh kiếm đâu ra vậy? Nó đẹp quá. Đừng nói là huynh ăn trộm nha, cẩn
thận chúng ta không ra khỏi đây được đấy.”
Ánh mắt hắn dán chặt
vào bông hoa, đang chờ đợi sự đổi màu, hắn trừng lên không chớp, cũng
không trả lời Vũ Tuyết Lam, nhìn mãi chẳng thấy bông hoa kia đổi màu, có một chút thất vọng trong mắt hắn: “Ông trời ơi, con vừa thông minh, vừa đẹp trai thế này tại sao nàng ấy không thích con, có nhầm lẫn gì ở đây
không, hay bông hoa kia là hàng dởm. Chắc chắn là đồ dởm, bị con nhỏ tàn độc kia nó lừa rồi.” Võ Thần nghĩ.
Thấy vẻ mặt bần thần của hắn Vũ Tuyết Lam đưa tay quơ qua lại: “Võ Thần, huynh sao thế?”
Tiếng gọi của nàng làm hắn tỉnh lại: “Ờ, ta không sao, chỉ là tự nhiên thấy
nàng thật đẹp thôi, thôi nàng ăn đi, ta no rồi.” Hắn đứng dậy bỏ về
phòng.
“Huynh ấy sao thế nhỉ? Thôi kệ huynh ấy, sao lại có bông
hoa đẹp thế nhỉ mình chưa thấy bao giờ.” Vũ Tuyết Lam lẩm bẩm sau khi Võ Thần rời đi.
Về đến phòng, hắn lại chỗ bàn Võ Phong vẫn còn đang ăn cơm, mặt hắn thể hiện rõ sự không vui.
“Còn cơm cho huynh đây, làm gì mặt huynh bí xị vậy, mới bị tỷ ấy hất hủi à?” Võ Thần không trả lời hắn cầm chén cơm ăn lấy ăn để, Võ Phong không
hiểu cũng không hỏi thêm, cậu chỉ lắc đầu rồi lo ăn cơm.
Ăn xong
hắn cảm thấy bức rức, bí bách nên ra ngoài đi dạo, hôm nay có trăng đẹp, hắn đi loanh quanh, phát hiện ra Thập Cửu đang đào đào gì gần đó, hắn
xông tới: “Con nhỏ kia dám lừa mình, hoa vớ chả cỏ, phải ra hỏi tội mới
được.”
“Thập Cửu, muội lừa ta có phải không? Bông hoa kia ta chẳng thấy đổi màu gì cả.”
Thập Cửu không nói gì, vẫn bình tĩnh đào tiếp.
— QUẢNG CÁO —
“Thập Cửu muội có nghe ta nói không, trả lời ta đi.”
“Huynh im đi, ồn quá đi mất, nói huynh ngốc quả không sai mà, nếu bông hoa
không đổi màu thì chứng tỏ tỷ ấy chẳng có tình cảm với huynh, nếu huynh
đã nghĩ nó nhất định phải đổi màu thì có cần dùng nó để thăm dò nữa
không, huynh tự mình khẳng định là tỷ ấy thích huynh, giờ kết quả không
như muốn lại quay sang trách ta.”
Thập Cửa đang đối diện nói
chuyện với hắn thì thấy phía xa Vũ Tuyết Lam đang nhìn qua hướng này
nàng đang tiến lại gần, Thập Cửu dứt khoát ôm eo Võ Thần kéo lại sát bên mình.
“Muội làm gì vậy? Đừng nghĩ dụ dỗ được ta nha, rõ thích ta mà cứ làm bộ, phải để ta ôm muội mới đúng chứ.” Hắn định đưa tay lên ôm thì bị Thập Cửu chặn lại: “Dừng, huynh đừng có tưởng bở, Vũ Tuyết Lam
đang ở phía sau, tỷ ấy nhìn thấy cảnh này nếu như thích huynh sẽ ghen
rồi sẽ hành xử kỳ lạ thôi, huynh để yên đi.”
“Muội chắc không?”
“Ta chắc chắn.”
Vũ Tuyết Lam khựng bước chân, nàng không đến gần, chỉ đứng đó nhìn một lát rồi nàng quay đi.
“Xong đời huynh rồi, nàng ta quay đi rồi.”
“Cái gì? Muội là hại ta rồi chứ giúp con khỉ gì, đừng có tưởng mình hiểu nữ nhân nữa. Muội đào đất tiếp đi, ta đi đây.”
Thập Cửu nhìn theo bóng Võ Thần cười vui vẻ.
Vũ Tuyết Lam không về phòng, nhìn thấy cảnh tượng khi nãy trong lòng nàng
mang tâm sự, nàng đi loanh quanh, đứng dưới tán cây to, nàng ngước mặt
lên nhìn ánh trăng, ánh sáng mờ ảo chiếu rọi gương mặt nàng khiến nàng
trở nên xinh đẹp hơn, kết hợp với đôi mắt buồn đầy tâm sự nàng có cái gì đó bí hiểm.
Nàng trầm tư suy nghĩ: “Huynh ấy có tự do của huynh
ấy, ta chẳng có tư cách trói buộc huynh ấy. Ta cũng tự mình đa tình rồi, ta và huynh ấy cuối cùng cũng chỉ là quan hệ làm ăn. Thôi không nghĩ
nữa, số ta định sẵn đời này là cô độc, nhưng sao ta lại cảm thấy trong
lòng cứ khó chịu.” Không nghĩ nữa nàng chỉ đứng đó nhìn lên ánh trăng,
có lẽ nàng đang muốn trút bầu tâm sự cùng ánh trăng kia.
Võ Thần
đứng từ xa nhìn nàng, hắn không muốn phá vỡ không gian tĩnh lặng của
nàng: “Nàng thật sự là không thích ta sao?” Hắn đứng đó nhìn mãi đợi cho đến khi Vũ Tuyết Lam về phòng hắn mới chịu về.
Về đến phòng hắn
trằn trọc khó ngủ, cảm giác bản thân thất bại: “Mình đúng là thằng thất
bại, chỉ một cô nương nhỏ nhoi cũng không thích mày huống chi là đại
nghiệp chinh phục biển mỹ nữ của mày, chẳng qua mày cũng là thằng vô
dụng chỉ được cái mõm. Mình lại nghĩ lung tung, chẳng có gì làm khó được một thằng đẹp trai tài năng như mình, một ngày không được thì hai ngày, một lần không được thì nhiều lần.” Hắn từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trời sáng cả ba người chuẩn bị xong hành lý đi gặp Cốc chủ để cảm tạ và từ
biệt lên đường, bạch y cô nương và Thập Cửu ra tiễn hai người.