Sau khi kết hôn với nhân vật phản diện tàn tật - Lộc Thập.
Chương 46:
Edit: Linh.
Beta: Mều.
Thẩm Từ thôi không nhìn nữa, thầm nghĩ cậu bạn này thế mà nghiêm túc thật
luôn đấy? Cá cược gì đó chẳng qua là cậu tùy tiện nói thôi, không lẽ Lưu Siêu vì chuyện này mà nỗ lực chăm chỉ một tháng sao?
Nếu ngay từ đầu đã có lòng cố gắng như vậy, cớ sao vẫn luôn bết bát kém cỏi đến tận bây giờ?
Thầy toán ho khan một tiếng, cắt ngang đám học sinh đang châu đầu ghé tai nói chuyện: “Vào học!”
Nội dung tiết này không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là sửa bài thi tháng,
có thể thấy các thầy cô giáo đối với lần thi tháng này rất coi trọng,
bài thi giảng rất chi tiết, bởi vậy nên một tiết cũng chưa nói xong hết
được.
Hôm nay chỉ có một tiết toán, còn lại một nửa chỉ có thể
đành để ngày mai giảng tiếp, Thẩm Từ nghiêm túc sửa lại phần bị mất mười ba điểm kia, thấy thầy đã đi rồi, cậu chuẩn bị đi lấy chút nước uống.
Ai ngờ cậu vừa muốn đứng dậy, khóe mắt quét đến tên học sinh giỏi ngồi ở
phía bên trái cậu đột nhiên đứng lên, động tác mạnh đến mức đụng vào
bàn, tạo ra tiếng động lớn.
Thẩm Từ giật mình, vội nhìn cậu ta, thấy sắc mặt đối phương hình như không tốt lắm, đang đứng ở chỗ ngồi không nói một lời nào.
Trong lớp, các bạn học khác cũng bị tiếng động thu hút, vài lời bàn luận truyền đến tai Thẩm Từ:
“Này là sao đấy?”
“Chim nhỏ hình như tức giận á?”
“Ê, các cậu xem điểm thi của Mạnh Sư lần này là bao nhiêu nhỉ?”
“Hình như 134 thì phải.”
“Toang rồi, ngày trước cậu ta vẫn luôn đứng nhất, lần này chắc không vì bị Thẩm Từ vượt qua mà không vui đấy chứ?”
“Chắc chắn là không vui rồi, Thẩm Từ cũng thật là, lần đầu tiên thi mà lại
vượt qua cả chim nhỏ của chúng ta, không chừa cho người ta chút mặt mũi
nào.”
“Cậu nói lời này, người ta lại không biết trình độ của lớp chúng ta chắc?”
Mạnh Thư chính là học sinh giỏi bên cạnh Thẩm Từ, quan quan thư cưu* - chữ
Thư được lấy từ đây, bởi vì chữ Thư này đứng đơn độc nên không ai nhận
ra được, hơn nữa Mạnh Sư là người nhỏ nhất trong lớp, thế là có biệt
danh “Chim nhỏ” này.
Thẩm Từ biết chuyện này từ lớp phó, từ lúc
khai giảng đến bây giờ, cậu chưa nói một câu nào với vị “Mạnh chim nhỏ”
kia, người này thật sự là quá yên tĩnh luôn á, mỗi ngày ngồi ở chỗ đó
làm bài, lúc Thẩm Từ đến, cậu ta đã ngồi trong lớp rồi, lúc tan học mà
cậu ta còn chưa đi, thế nên cậu không khỏi nghĩ người này có phải mọc
lên từ chỗ ngồi đó không, 24 tiếng toàn cắm cọc ở đây.
Về chuyện
tính tình người này thế nào, một xíu cũng không biết gì cả, cậu ta không chủ động nói chuyện, Thẩm Từ cũng không dám đi làm phiền.
Giờ
phút này, không hiểu sao Thẩm Từ có hơi căng thẳng, đối phương sẽ không
lập tức xông tới muốn đấm cậu đâu nhỉ, cho dù trong khoảng thời gian này bọn họ không nói chuyện với nhau, kiểu nước sông không phạm nước giếng
ấy, không có mâu thuẫn gì mà?
Cũng không thể vì bản thân thi không tốt bằng cậu mà……
Ngay lúc tâm trạng cậu bất an, thì thấy Mạnh Thư đột nhiên cầm bài thi của
mình lên, quay đầu qua, hỏi: “Câu cuối cùng ấy, có thể giảng cho tôi
chút được không?”
Thẩm Từ: “……”
Đám người đang hóng hớt: “……”
Màu mè một trận bự bự, xôn xao nửa ngày hóa ra là muốn giảng bài cho cậu ta?!
Thẩm Từ nhất thời bị sự ham học này của cậu ta làm cho bị sốc, thầm nhủ đây
mới là học sinh giỏi chân chính chứ, trong đầu ngoại trừ học thì không
có chuyện thứ hai, bỗng nhiên thấy có chút xấu hổ không bằng: “Đương
nhiên có thể rồi.”
Mạnh Thư nhanh tay kéo ghế của mình qua, ngồi
xuống trước mặt Thẩm Từ, đặt bài thi của mình để trước mặt cậu: “Tại sao cách làm của tôi lại sai nhỉ? Tôi nghĩ suốt một tiết rồi mà cũng chưa
ra.”
Thẩm Từ nhìn chữ màu đỏ trên bài thi của cậu ta —— Mạnh Thư
chỉ được 2 điểm cho câu 12 điểm này, chắc là vấp phải một số điểm kiến
thức nhỏ rồi, giáo viên xem xét rồi mới cho điểm.
Có điều là câu
này cậu nhiều hơn Mạnh Thư 10 điểm, cuối cùng tổng điểm lại chỉ nhiều
hơn 3 điểm, điều này chứng tỏ là mấy câu đề trước, Mạnh Sư làm tốt hơn
cậu.
Thẩm Từ không khỏi khâm phục cậu em trai chưa đến mười sáu
tuổi này, nhanh chóng giải thích rõ ràng chính xác câu này cho cậu ta,
mới giảng được một nửa, Mạnh Thư đã lộ ra vẻ đột nhiên hiểu rõ: “Tôi
hiểu rồi, cảm ơn.”
Thẩm Từ tức thì cảm thấy áp lực gấp bội, nghĩ
thầm năng lực lĩnh ngộ này quá mạnh rồi, đợt thi sau, cậu thật không thể thi hơn cậu ta được.
“Cậu gọi là Thẩm Từ nhỉ?” Mạnh Sư mang ghế
về, “Sau này tôi lại gặp phải câu không biết làm, có thể đến tìm cậu
thảo luận không?”
Thẩm Từ được thương mà toát mồ hôi: “Được chứ, vậy nếu gặp câu tôi không biết……”
“Cũng có thể tìm tôi.”
Thẩm Từ nhẹ nhàng thở ra.
Người này cũng không khó kết giao như cậu tưởng tượng, ngược lại còn rất đơn
thuần thẳng thắn, chẳng qua bình thường một lòng một dạ lao vào học tập, yên tĩnh đến mức không có cảm giác tồn tại.
Tình bạn giữa các
học sinh giỏi cứ theo phương thức đơn giản như vậy mà thúc đẩy, không
biết đám người đang hóng hớt kia nghĩ thế nào, dù sao Thẩm Từ thoải mái
lắm luôn.
Có thể kết giao với bạn cùng chung chí hướng, đương nhiên là cậu đồng ý rồi.
Mấy ngày sau, kết quả các môn lần lượt ra, Lưu Siêu không thể tự mãn được
nữa, ba môn chính chỉ có toán là đạt tiêu chuẩn, ngữ văn với tiếng Anh
vẫn quanh quẩn ở dưới mức tiêu chuẩn.
Tổng điểm môn văn hóa tuy
rằng không tái diễn lại lịch sử 100 điểm vinh quang, nhưng cũng không
cao đến đâu, cuối cùng tổng thành tích thất bại với 405, không có nổi
450, còn bị bạn học trêu chọc kém không nhiều lắm, có điều là 5 với 0
đổi chỗ cho nhau mà thôi.
Mà Thẩm Từ ngoại trừ môn ngữ văn khó đạt điểm cao, mấy môn học khác thì tương đối ngang nhau, tổng điểm 637 đứng đầu khối.
Tổng cộng hơn Lưu Siêu 232 điểm, cá cược 200 mà còn nhiều hơn 30 điểm.
Đợt này Lưu Siêu không phục cũng chỉ có thể chấp nhận, điểm cao như vậy,
điểm thi này ở lớp bình thường không dễ thấy, lần này còn trực tiếp bỏ
xa người đứng thứ hai 20 điểm, lớp sáu giành được vị trí nhất khối với
lợi thế lớn, thầy Thường chủ nhiệm lớp vui đến mức mặt mày nở hoa.
Trước đây hạng nhất lớp 6 do Mạnh Sư đảm nhận, ở trong khối cũng không rớt ra ngoài hạng 5, lần này là thứ 3 toàn khối, thành tích cũng không tồi
rồi, nhưng so sánh với Thẩm Từ thì vẫn còn kém hơn chút.
Thẩm Từ
còn vì vậy mà lo lắng vài ngày, sợ em trai chim nhỏ vì lần thi này bị đả kích, ngay cả nói chuyện cũng nói thật cẩn thận, kết quả phát hiện
trạng thái người ta rất tốt, không những không bị đả kích mà còn nhiệt
tình hơn trước kia, giống như cuối cùng cũng tìm được đối thủ rồi.
Đợt thi tháng này, Thẩm Từ được toàn bộ học sinh biết đến, cũng như toàn bộ giáo viên nhớ kỹ, cậu vừa đi đến văn phòng giáo viên thì sẽ bị người
khác nhận ra, xong rồi lại nói một câu “Đây không phải là Thẩm Từ mới
chuyển đến lớp 6 kia sao”, “Em nếu mà chuyển đến lớp chúng tôi thì tốt
quá”, “Thế mà bị lão Thường hớt tay trên rồi”.
Dưới tình huống
như vậy, những âm thanh trong lớp nhằm vào cậu đã biến mất hoàn toàn,
Lưu Siêu với Chu Vũ Bằng cũng không dám càn quấy nữa.
Buổi chiều
giải lao trước giờ tự học, Thẩm Từ đang tận dụng hết thời gian làm bài
tập, chợt nhìn thấy hai người này do dự, lén lút mà đến trước mặt cậu,
như thể có chuyện muốn nói.
Thẩm Từ không hiểu gì mà ngẩng đầu
lên, nhìn hai bạn nam thân cao hơn mét tám này ở trước mặt chắn hết tầm
nhìn của cậu, nhíu mày: “Có việc gì sa?”
Hai người ủ rũ cụp đuôi, đúng là trạng thái bị đả kích nặng nề, hoàn toàn không có khí thế cao
ngạo như ngày thường nữa, Chu Vũ Bằng lén chọc chọc Lưu Siêu, hình như ở thúc giục cậu ta nói mau.
Thẩm Từ cũng không muốn lãng phí thời
gian với bọn họ, vừa rồi cậu đang chép câu hỏi trên bảng, chép được một
nửa thì bị chặn lại nên thật sự hơi mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc là có
chuyện gì?”
“Bọn tôi…… Không phải đã nói rồi sao, tôi thua thì xin lỗi cậu,” Lưu Siêu ấp úng nói, “Bọn tôi đến xin lỗi cậu, rất xin lỗi.”
Thẩm Từ không khỏi có chút kinh ngạc —— lúc đó cậu thật sự chỉ thuận miệng
nói thôi, hai người này coi vụ cá cược là thật thì không nói, lúc sau
thua vậy mà còn đến xin lỗi?
Cậu phải nói thế nào cho tốt đây?
Bây giờ mà nói “Tôi chỉ là chơi đùa với các cậu thôi” thì cũng không thích hợp lắm, cậu đành phải gật đầu: “Ừm.”
Lưu Siêu thấy phản ứng lạnh lùng của cậu, có chút sốt ruột: “Bọn tôi là
thiệt tình xin lỗi cậu, lúc trước tôi nói rất nhiều điều xúc phạm cậu,
khinh thường cậu, là do bọn tôi bụng dạ hẹp hòi, bọn tôi hứa sau này
tuyệt đối sẽ không thế nữa, hy vọng cậu…… Đừng tức giận.”
Cậu ta
vừa nói vừa dùng sức chọc mạnh Chu Vũ Bằng, người sau vội vàng phụ họa:
“À đúng, tuy là tôi không cá cược với cậu 200 điểm kia, nhưng tôi cười
nhạo thành tích của cậu kém hơn của tôi, còn có chuyện ném bút, cũng
muốn xin lỗi cậu.
Thẩm Từ nhìn hai người bọn họ, thầm nhủ biết
sai có thể sửa, vẫn còn có chút khí phách, cậu nói: “Được rồi, tôi chấp
nhận lời xin lỗi của các cậu, về sau đừng có lại lan truyền tin đồn về
tôi với Tần thiếu nữa nhé, được không?”
“Chắc chắn, chắc chắn sẽ không.”
“Vậy đi tự học đi.”
Hai cậu nam sinh cuối cùng cũng rời đi trước mặt cậu, Thẩm Từ thở phào nhẹ
nhõm, cậu cũng không muốn ở trường không có việc gì đi gây thù chuốc
oán, có thể giải hòa tự nhiên là tốt nhất, năm ba cao trung còn một năm, không cần thiết phải náo loạn với bạn học đâu.
Vì đã thành công
giải quyết mẫu thuẫn với bạn học, lúc về nhà, tâm tình Thẩm Từ thư thả
hơn không ít, vừa vào cửa nhìn thấy Tần Ức, càng cảm thấy hôm nay phá lệ thấy Tần thiếu sao mà thân thiết thế chứ nhể, đi lên bổ nhào vào trên
người hắn: “Anh ơi, em có tin tốt muốn nói cho anh!”
“Tin tốt gì?” Tần Ức vội đỡ cậu, “Thành tích thi tháng có rồi à?”
“Có rồi,” Thẩm Từ ngẩng đầu, bộ dạng cố ý úp úp mở mở, nhìn hắn chớp chớp mắt, “Anh đoán xem em thi đứng thứ mấy?”
Tần Ức suy nghĩ một chút: “Đứng thứ nhất?”
“Ài……” Thẩm Từ tức thì có chút mất hứng, “Một lúc đã đoán trúng rồi, chẳng thú vị gì cả.”
“Em vui như vậy, cũng chỉ có thể là đứng nhất thôi?” Tần Ức nâng cậu dậy khỏi người hắn, “Mau đi thay quần áo đi.”
Thẩm Từ bĩu môi: “Anh không khen em một câu sao?”
“Nằm trong dự đoán rồi thì có gì để khen đâu nào, em có thể thi được nhất, anh không ngạc nhiên lắm.”
Lời khen ngụy trang kiểu này khiến Thẩm Từ thẹn thùng cười, trái lại còn có hơi mắc cỡ, vội vàng đi thay quần áo, lại nghe thấy Tần Ức nói: “Thực
ra anh cũng có tin vui muốn nói cho em.”
“Gì vậy?”
“Anh cử động được một chút rồi.”
Thẩm Từ đầu tiên là sửng sốt, vẫn chưa phản ứng lại được hắn nói cái gì cử
động được, tầm mắt theo sau dời xuống nhìn về phía chân hắn, còn có chút không thể tin được: “Thật ạ?”
“Ừ,” Tần Ức cũng cúi đầu, “Có điều, thật ra chỉ có ngón chân, cổ chân hình như hơi hơi có cảm giác khống chế được thôi.”
Hắn vừa nói, vừa cực kì khó khăn chậm rãi nhấc ngón chân phải, tuy rằng chỉ có một chút xíu nhưng Thẩm Từ thấy được rõ ràng.
Cậu tức khắc mở to mắt, cả mặt tràn đầy kinh hỉ, nói: “Tốt quá rồi!”
Trong khoảnh khắc niềm vui sướng ngập tràn, hình như còn vui hơn so với lúc
đạt hạng nhất toàn khối, cậu đột nhiên nhào vào người Tần Ức, hôn lên
mặt hắn một cái thật mạnh, lại vui vẻ bừng bừng mà chạy đến bên Ôn Dao,
gấp không chờ nổi muốn đem tin vui này chia sẻ cho mọi người: “Anh Ôn
Dao! Tần Tần cử động được rồi!”
Tần Ức không ngờ sau khi cậu biết tin, người đầu tiên muốn chia sẻ lại là Ôn Dao, thân thể không khỏi
cứng đờ, cảm giác đại sự không ổn rồi.
Quả nhiên, cặp mắt hồ ly
kia của Ôn Dao vẽ lên một độ cong nguy hiểm: “Biết rồi, biết rồi, anh
còn biết trước cả em cơ, lúc ấy anh cũng ở đây.”
Tần Ức nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của anh, mặt biến sắc, ra lệnh: “Không được nói!”
_________
Tác giả có lời muốn nói: Nên là, Tần thiếu sao lại đột nhiên phát hiện bản thân mình cử động được?
a. Bị nhện dọa
b. Bị nhện hù
c. Bị nhện hù doạ
Tần Ức:…… Lượn!
________
Chú thích:
* Quan quan thư cưu: Thư cưu là giống chim nhỏ, sống luôn có đôi, kiểu
như uyên ương vậy nên nó đại diện cho lối sống chung thủy của lứa đôi.
Quan quan là tiếng kêu 2 con trống, mái xướng họa nhau. Nên câu này mang ý 2 con chim nổi tiếng, đại diện cho lứa đôi đang kháo chuyện với nhau. (Nguyễn Quang Vinh/ Noron.vn)
Thư cưu là từ ghép, còn đứng một
mình (Thư) hình như có nghĩa là chim (?) thì phải. Cái này Mều k hiểu rõ nên không dám giải thích tên riêng bừa bãi được, nm thông cảm nhé