Tần Ức nghe thấy vậy, cơ thể liền trở nên cứng đờ, dứt khoát từ chối: “Không được.”
Thẩm Từ không nghĩ tới hắn sẽ cự tuyệt một cách dứt khoát như vậy, ngạc nhiên hỏi lại: “Vì sao lại không được?”
“Cậu còn nhỏ.”
“Em không nhỏ!” Thẩm Từ nghe xong liền trở nên kích động, từ trên giường
ngồi dậy, “Em năm nay đã mười tám rồi, có thể làm những chuyện người lớn nên làm rồi.”
Tần Ức nhíu mày: “Như vậy cũng không được.”
“Anh không muốn thử với em sao?" Thẩm Từ xích lại gần hắn "Dù sao sớm muộn
gì cũng sẽ kết hôn, chúng ta nên khởi động làm nóng trước nhỉ."
Tần Ức chưa nói đồng ý hay không, Thẩm Từ có hơi nóng nảy: “Không lẽ, anh
không thích em chút nào sao? Hợp đồng kết hôn thật sự là một bản hợp
đồng thôi sao, không muốn cùng em tiến thêm một bước...”
“Không có, “ lần này Tần Ức trực tiếp mở miệng ngắt lời cậu, “Không có không thích.”
“Vậy tại sao...” Thẩm Từ càng thêm khó hiểu, bỗng nhiên không biết đang nghĩ đến cái gì, cậu kinh ngạc trợn to mắt nói “Chẳng lẽ, với em ca ca không cứng nổi hả?”
“...” Tần Ức nghe câu hỏi này của cậu chịu không nổi mà im lặng, giống như giận dỗi nói, “Với ai cũng không cứng nổi.”
“Không thể a~,“ Trên mặt Thẩm Từ tràn đầy không tin nổi “Rõ ràng nơi đó của
anh có cảm giác, có cảm giác thì phải được chứ? Thật sự em chưa đủ quyến rũ, có phải anh thích loại hình thành thục hơn phải không, nếu không,
ngày mai em sẽ đổi một bộ quần áo khác.”
“... Thẩm Từ, “ Tần Ức rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, “Cậu biết mình đang nói cái gì không?”
“Biết nha, em đang nói, phải làm sao để anh có cảm giác với em.”
Tần Ức bỗng chống thân ngồi dậy, hắn nói rất nhỏ, âm thanh có chút khản đặc: “Cậu nóng lòng muốn dâng mình cho tôi như vậy sao?”
“Như này sao lại gọi là dâng mình chứ, “ Thẩm Từ thấy hắn tiến lại gần như
vậy, vô thức lùi về sau “Cái này không phải gọi là... Làm chuyện nên làm sao?”
“Không có gì là nên hay không nên cả, “ Giọng Tần Ức nhỏ
đến nỗi nghe như tiếng gió thoảng, tựa hồ có chút mệt mõi, “Cậu không có nhiệm vụ phải chăm sóc tôi, cũng không cần lấy lòng tôi, cứ làm chuyện
cậu thích, muốn luyện dương cầm thì luyện, muốn thi vào học viện âm nhạc vậy thì thi, tôi không cho được cái gì hết, cũng không muốn cậu lãng
phí thời gian của mình trên một phế nhân như tôi.”
“Anh thật nghĩ thế sao?” Thẩm Từ đưa tay nắm lấy áo hắn, “Em không phải đang lấy lòng
anh, và anh cũng không phải phế nhân, chân của anh sẽ nhanh tốt lên.”
“Nếu như không bao giờ khỏi thì sao?”
“Nếu như không khỏi, “ Thẩm Từ dừng lại một chút, ngữ khí càng thêm khẩn
thiết nói, “em cũng sẽ không ghét bỏ anh, coi như bọn họ đều bỏ rơi
anh, em sẽ không, bọn họ không đối xử tốt với anh, em sẽ đối tốt với
anh, bọn họ không thích anh, em thích anh! Cứ cho là anh thật sự không
thể quay lại sân khấu, vậy thì em sẽ thay anh cố gắng vươn lên, sau đó
nói cho tất cả mọi người biết, em là do Tần Ức chỉ dạy!"
Thẩm Từ
xúc động nói xong những lời này, lại thấy hối hận —— cậu còn nói muốn
thay Tần Ức? Cậu mới luyện đàn được mấy ngày mà cứ như hít thuốc vậy,
đều tại Tần Ức luôn khen cậu mà ra cả.
Bầu không khí bỗng nhiên
trở nên im lặng, lâu đến nỗi Thẩm Từ cũng bắt đầu trở nên khẩn trương,
Tần Ức như trút được gánh nặng mà thở dài một tiếng: "Lục Hành đã nói
hết mọi chuyện với cậu rồi?”
Thẩm Từ vội vàng che miệng mình lại.
“Anh ta nói cậu biết chuyện của cha mẹ tôi? Cho nên cậu đau lòng, thương hại tôi, hơn nửa đêm vẫn không ngủ được, ở đây...nói với tôi những lời
này?”
Thẩm Từ không để ý lời nói nên để lộ manh mối, xong nhớ đến bác sĩ Lục đã dặn cậu “Tuyệt đối không được để Tần Ức biết chuyện tôi
đã nói với cậu.”, không khỏi có chút áy náy, đành phải nhắm mắt nói: “Em chỉ là muốn giúp anh, không muốn thấy anh tiếp tục tự nhốt mình lại,
chúng ta hợp pháp....Sắp trở thành chồng chồng hợp pháp, đương nhiên
phải trao đổi tìm hiểu lẫn nhau, nếu không sao có thể coi là hôn nhân?”
“Đây cũng là lời Lục Hành dạy cậu?”
“...”
“Xem ra tôi không nên để hai người ở riêng với nhau, “ Tần Ức thần sắc hoà hoãn lại, “Không còn sớm nữa, ngủ đi.”
“Anh hôn một cái em lập tức ngủ liền.”
Tần Ức mắt điếc tai ngơ, chậm rãi nằm xuống.
Thẩm Từ lập tức gấp gáp: “Em nói nhiều như vậy, anh cũng không đáp ứng lấy một cái, như vậy em chẳng có mặt...A!”
Cậu còn chưa nói xong hai chữ “Mặt mũi”, thì liền bị mạnh mẽ kéo về phía
trước, bởi vì bất ngờ nên cơ thể không kịp phản ứng, trực tiếp ngã lên
người Tần Ức.
Trong đầu cậu chỉ còn lại một ý nghĩ “Tần thiếu có
bị cậu đè đau hay không?”, xong cảm nhận được gáy cậu bị giữ lấy, mấy
ngón tay của hắn thật lạnh, lạnh như băng khiến cậu phải rùng mình một
cái, sau đó một hơi thở ấm áp phả bên tai cậu.
Trong bóng tối,
Thẩm Từ cảm thấy hơi thở đối phương càng ngày càng đến gần cậu, nháy mắt đầu óc trở nên trống rỗng, quên cả phản ứng.
Một lúc sau, cậu
cảm giác có thứ gì đó mềm mại ấm áp chạm nhẹ vào thái dương, tiếp lại
chạm vào bên tai mình, sau đó giọng nói trầm thấp của Tần Ức vang lên:
“Cám ơn.”
Thẩm Từ sững sờ tại chỗ.
Này coi như...hôn cậu rồi hẻ?
Dị mà chỉ hôn thái dương với tai cậu thôi ư?
Thẩm Từ nhất thời không thể chấp nhận, cậu nói lâu như vậy, thế mà chỉ hôn nhẹ bên tai cậu thôi à?
Thế là cậu ngẩng đầu lên, vừa ủy khuất vừa không cam lòng nói: “Không đủ.”
“Vậy cậu muốn thế nào?” Tần Ức không chịu nổi sự nhiệt tình của cậu liền nói, “Hay cậu tự mình tới đi.”
“Thật ạ?” Thẩm Từ đáp lại thật nhanh giống như là sợ hắn đổi ý, “Vậy tự em tới.”
Cậu nói dứt câu, bèn chậm rãi tới gần, cẩn thận từng li từng tí hôn chóc chóc liên tiếp mấy cái lên môi đối phương.
Sau lại thấy nhiêu đây thì thật có lỗi với mấy lời mình nói lúc nãy, nên
quyết tâm phải hung ác lên, lại tiếp tục chụt chụt môi hắn.
Tần
Ức không nhúc nhích mặc cho cậu giày vò, không biết nên đánh giá cái
người đang hôn hắn như chuồn chuồn lướt nước này như thế nào, thiếu niên không biết rõ hành động hôn hắn này—— rõ ràng cũng không hơn bao nhiêu
so với hôn bên tai.
Tần Ức không biết mình nhấm nháp được gì,
ngược lại càng thêm căng thẳng, hơi thở Thẩm Từ không ngừng phả vào mặt
hắn, vừa nóng vừa ngứa, song so với cái hôn chuồn chuồn lướt nước ban
nãy càng khiến người khác động tâm.
Như để cảnh cáo vật nhỏ đang
tiến lại gần, Tần Ức bỗng đưa tay đè gáy cậu lại, ban đầu chỉ là tiếp
xúc nhẹ nhàng sau lại biến thành tiếp xúc thân mật, hắn thuận thế liếm
láp môi đối phương, cảm nhận được thân thể thiếu niên cứng đờ, nhanh
chóng lùi lại phía sau, thoát khỏi khống chế của hắn.
Thẩm Từ nhịn không được thở dốc, mặt đỏ hơn bình thường, mơt to mắt nhìn hắn: “Anh...”
Tần Ức: “Như vậy đủ rồi chứ?”
Thẩm Từ nghe hắn hỏi, do dự nói ra kết luận: “Chắc là...không kém bao nhiêu.”
Tần Ức trầm mặc một hồi, không rõ ý vị nói: “Còn kém xa lắm.”
Nói xong lập tức trở mình, đưa lưng về phía cậu.
“Kém xa là có ý gì?” Thẩm Từ cũng nhanh nằm xuống, ôm lấy hắn từ phía sau, “Ca ca, đây là nụ hôn đầu của anh sao?”
“...Phải.”
Thẩm Từ tâm tình vui vẻ, nhịn không được sờ sờ môi mình, dường như phía trên còn lưu lại độ ấm của đối phương: “Vậy em có thể khoe với người khác,
em đã lấy mất nụ hôn đầu của Tần Thiếu?”
“...” Tần Ức ngữ điệu không rõ cảm xúc, " Có lẽ chỉ có mỗi cậu cảm thấy việc này có thể mang ra khoe.”
Thẩm Từ cọ cọ mặt mình sau lưng hắn, đại khái cảm thấy hôn nhau với Tần
Thiếu là việc hạnh phúc nhất trên đời, bèn ở sau hắn nhỏ giọng lầm bầm:
“Ngày mai cũng phải hôn nha.”
Tần Ức: “... Ngủ đi.”
Nhiệt
độ cơ thể thiếu niên xuyên lớp áo mỏng manh truyền qua người hắn, Tần Ức hạ cánh tay xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang ôm eo mình, một cảm
xúc không giải thích được bắt đầu điên cuồng nảy sinh trong lòng.
Thích hắn?
Muốn đối tốt với hắn?
Hắn chưa từng nghe những câu nói này, cảm giác tổ hợp mấy con chữ này vô
cùng lạ lẫm, hắn theo bản năng muốn kháng cự, nhưng lại mơ hồ có chút
khát vọng nào đó khó tả, muốn đáp lại vấn đề phát sinh ngoài ý muốn này.
Có lẽ, hắn cũng nên thử một chút, tiến tới một mối quan hệ xa hơn “Hợp đồng kết hôn”.
*
Bởi vì đêm hôm trước quá hưng phấn, Thẩm Từ vốn không ngủ nổi, nên hôm sau
cũng dậy muộn, Tần Ức thì lâu lắm rồi mới được ngủ ngon giấc như vậy,
lúc tỉnh lại mới phát hiện cơn đau đêm qua không tái phát.
Tần
thiếu rời giường trước mười giờ là chuyện tương đối hiếm, hắn tỉnh rồi
mà Thẩm Từ vẫn chưa tỉnh lại càng hiếm hơn, dì giúp việc biết hắn muốn
dùng bữa sáng ở phòng ăn, thực sự được sủng mà sợ, nên chuẩn bị bữa sáng còn phong phú hơn đồ ăn bữa trưa.
Tần Ức cầm đũa lên, gọi quản gia tới: “Thẩm Triệu Thành về rồi sao?”
“Một giờ có rời đi một chuyến, sau đó lại quay lại," quản gia nói, “có lẽ là đi ăn cơm.”
Tần Ức ngưng tay lại: "Ông ta đợi ở bên ngoài cả một đêm luôn sao?”
“Vâng.”
Tần Ức cười lạnh: “Ông ta cũng thật cố chấp.”
Khi hai người đang nói chuyện, Ôn Dao đi ngang qua bên ngoài phòng ăn, Tần
Ức liền gọi anh lại: “Anh đi gặp Thẩm Triệu Thành đi.”
“Sao lại là tôi?” Ôn Dao vô cùng nghi hoặc, "Cậu thật sự coi tôi thành người làm trong nhà mà sai xử hửm?”
"Anh sống ở Thẩm gia nhiều năm như vậy, còn là vệ sĩ của Thẩm Từ, thay tôi
gặp ông ta không gì là không thể.” Tần Ức bình tĩnh nói, “Anh chỉ cần
hỏi viên ngọc phỉ thúy kia ở đâu, tôi cần biết ai đã mua nó, hỏi xong
thì đuổi Thẩm Triệu Thành đi, cái khác tôi tự xử lý."
“Được thôi, “ Ôn Dao đổi quần áo khác đi ra cửa, “Vậy cậu ở đây chờ kết quả.”
Tần Ức tiếp tục ăn cơm, chờ ăn xong bữa sáng, Ôn Dao cũng quay lại đưa cho hắn một tờ giấy, trên giấy viết một dãy số điện thoại: “Là một người
rất thích sưu tầm ngọc phỉ thúy mua nó, ra giá một trăm hai mươi vạn
xong lấy đồ về tay, sẽ không bán lại lần hai.”
Anh dừng một chút
bèn nói: “Chẳng qua tôi cảm thấy, nếu cậu bỏ tiền mua về thì không thích hợp, Thẩm Triệu Thành đã mang đồ bán đi thì cũng nên lấy lại từ chỗ ông ta, ban nãy có nói với tôi là ông ta nguyện ý chuộc đồ về, hy vọng cậu
suy nghĩ một chút về việc giải trừ hợp đồng.”
“Không cần, “ Tần
Ức lạnh lùng từ chối, “Một khi ông ta lấy lại được thì sẽ có tư cách bàn điều kiện, tôi không quan tâm một trăm hai mươi vạn đó, không cần phải
phức tạo làm gì."
Ôn Dao nghĩ nghĩ nói: “Cũng đúng.”
Tần Ức đưa tờ giấy cho quản gia: “Liên hệ với hắn, mua đồ về càng nhanh càng tốt.”
“Vâng.”
Tần Ức điều khiển xe lăn rời khỏi phòng ăn, trở lại phòng ngủ, phát hiện
Thẩm Từ vẫn chưa dậy, hắn liền nhẹ nhàng đi tới lấy chiếc điện thoại bên cạnh gối, bỗng nhìn thấy có tin nhắn gửi đến.
Cũng không có
nhiều người biết được phương thức liên lạc của hắn, hôm qua hắn đã kéo
Thẩm Triệu Thành vào danh sách đen, mở màn hình ra kiểm tra, là bác sĩ
Lục gửi tới:
【 Thẩm Từ có còn khó chịu nữa không? 】
Tần Ức nhìn thoáng qua người nào đó còn đang ngủ, trong lòng tự nhủ có gì mà
không khoẻ chứ, hơn nửa đêm không ngủ còn một hai phải hôn hắn mới chịu. Liền ngắn gọn gõ hai chữ gửi qua: 【 Không có. 】
Gửi xong cảm thấy hình như quên mất cái gì, lại gửi tiếp một câu: 【 về sau không cho phép nói chuyện của tôi cho em ấy biết. 】
Lục Hành trả lời lại rất nhanh: 【 không phải chứ, nhanh như vậy mang tôi ra bán rồi à? 】
Lục Hành: 【 chẳng qua thấy cậu phản ứng như này, các ngươi chắc là không cãi nhau đâu ha? 】
Tần Ức: 【 Sao phải cãi nhau? 】
Bên kia Lục Hành cũng không biết nghĩ điến điều gì: 【 Ây dà.... Vậy cậu ta bây giờ vẫn ổn chứ? 】
Tần Ức không hiểu cái câu "vẫn ổn" này của anh ta có ý gì, cho là anh ta
đang hỏi về vấn đề thân thể Thẩm Từ, liền trả lời: 【 còn đang ngủ, chờ
em ấy dậy tôi hỏi lại. 】
Lần này Lục Hành im lặng rất lâu, cứ
"đang nhập" một hồi lâu như đang muốn nói rồi lại thôi, nhắn qua một
câu: 【 Phải biết tiết chế...】