Thời gian trôi qua một cách chậm rãi nhưng lại rất chóng vánh, từ khi
Hàn Tư Không trở về hang cũng đã qua một tuần lễ, hiện tại cậu hoàn toàn đã trở lại thời điểm khỏe mạnh nhất của mình.
Chiếc kén lớn màu
trắng vẫn đang im lặng nằm đó, Hàn Tư Không thực hiện vài bài tập thể
lực theo thói quen mỗi ngày, cậu đang muốn ghé ngang qua Vô Luật Thành
để mua sắm vài thứ và cũng ghé thăm mộ Daint một chút.
“Tôi đi đây! Tử Nghiên.”
Hàn Tư Không xoay người và không khí dao động nhẹ nhàng, tốc độ của cậu
hiện tại thật sự đã đủ để di chuyển nhanh đến mức khiến những kẻ có thị
lực yếu sẽ cho rằng cậu có thể sử dụng dịch chuyển.
Cơ chân xiết chặt lại và tiếng gió rít cứ thế vang vọng lên.
Hàn Tư Không như thể đang bay với tốc độ cực nhanh, chỉ trong vòng vài giờ
đã lần nữa trở về trung tâm rừng Matic. Một cảm giác quen thuộc lại xuất hiện, gương mặt có chút căng thẳng của cậu cũng dần dần giãn ra và vẽ
lên một nụ cười có phần mệt mỏi.
Công chúa Iso và kẻ mang mặt nạ
Vô diện đã hoàn toàn trở thành kẻ thù của cậu, Hàn Tư Không tuy rằng có
bản tính trầm ổn và có phần chững chạc, nhưng có thù thì vẫn sẽ giải
quyết bằng chính khả năng của bản thân từ lâu đã là kim chỉ nam của cậu.
Quá khứ không có kẻ thù sinh tử cũng đã tạo cho Hàn Tư Không một dạng tâm
lý hiền lành, thụ động. Và đúng như những gì Tử Nghiên đã từng chỉ
trích, Hàn Tư Không là một kẻ có thâm tâm yếu đuối, dù cho bản thân có
cường đại đến như thế nào thì thâm tâm yếu đuối vẫn hoàn toàn bị nàng
xem thường.
Nhưng làm thế nào để rèn luyện thâm tâm của mình, làm sao có thể đột nhiên trở nên mạnh mẽ từ sâu linh hồn được?
Hàn Tư Không thở nhẹ một hơi và lấy ra từ nạp giới một quyển trục khá lớn màu xám tro.
Đây là bản đồ có tính chính xác nhất của rừng nguyên sinh Matic, bản đồ này là một phần quà của Lâm gia đã tặng cậu sau khi rời đi.
Hiện tại Hàn Tư Không đang gặp một tình trạng nghèo nàn về chiêu thức đến chán
nản, cậu không có bất kì kỹ năng tầm xa nào và cũng không còn chiêu thức tiên pháp nào ngoại trừ Kim Trảo bên người cả, mặc dù nạp giới của Hàn
Tư Không có khá nhiều loại tiên pháp công kích mạnh mẽ, nhưng đa số toàn là dạng chiến đấu bằng năng lượng tự nhiên thông qua tiên thuật. Hàn Tư Không lại chỉ mới Chi nhân cảnh đỉnh phong mà thôi, cậu đương nhiên là
không thể sử dụng những dạng kỹ năng như thế.
Mà dù cho là có thể thì Hàn Tư Không cũng sẽ lựa chọn bỏ qua, nó không phù hợp với phong
cách chiến đấu tay không cùng võ thuật của cậu.
Tấm bản đồ này
đánh dấu các khu vực thường hay xuất hiện các loại ma thú khác nhau, Hàn Tư Không dự định sẽ tiến hành lịch luyện trong một thời gian tại đây.
Dù cho cậu có tốc độ phản xạ cùng khả năng chiến đấu khá vượt trội khi
so với những người cùng thời đại, nhưng Hàn Tư Không đã có dự định đánh
mạnh sự phát triển của bản thân lên một nơi cao và xa xôi hơn – Eilrine.
Nơi đó vẫn quá bí ẩn và xa vời so với cậu, nhưng đã mơ thì sao lại không mơ giấc mơ lớn?
Hàn Tư Không nắm chặt bàn tay và phóng đi về một hướng dựa theo bản đồ.
...
Rời xa phần trung tâm có phần u ám của rừng Matic là một nơi tiếp giáp với
lãnh thổ vương quốc Serbia và đồng thời gắn liền với biển cả. Ma thú nơi đây cũng chia thành đa dạng chủng loài khác nhau cùng sinh tồn chung
một môi trường hoang dã tuyệt đối.
Ma thú cũng có khả năng tăng
tiến sức mạnh của bản thân bằng một hệ thống riêng biệt được phân chia
thành các cấp độ của từng ma thú.
Nhóm từ cấp 1 đến cấp 3 thuộc
vào nhóm Hạ cấp ma thú, đây cũng là nhóm có chủng loài đa dạng cùng số
lượng nhiều nhất trong các khu vực tự nhiên.
Nhóm từ cấp 4 đến
cấp 6 sẽ thuộc vào Trung cấp ma thú, xét về số lượng cũng không quá
nhiều như Hạ cấp ma thú nhưng vẫn có thể xem là nhiều.
Nhóm từ
cấp 7 đến cấp 9 thuộc về phân chủng Cao cấp ma thú, các loài ma thú đặc
biệt hoặc có thời gian tăng tiến sức mạnh đủ lâu thường lên được cấp độ
này. Bọn chúng khi vào đẳng cấp Cao cấp thì hoàn toàn có thể áp đảo một
cách triệt để tu tiên giả từ Chân nhân cảnh trở xuống. Và mặc dù phải
đối đầu trực diện với Chân nhân cảnh giới tu sĩ thì Cao cấp 9 ma thú vẫn hoàn toàn có khả năng đào thoát mà không chịu quá nhiều thiệt thòi.
Cuối cùng là nhóm Đỉnh cấp ma thú cấp bậc 10, đây chính là giới hạn đỉnh cao của bất kỳ giống loài ma vật nào tồn tại nơi Nhân giới. Cũng chính ở
cấp độ này thì ma thú hoàn toàn có khả năng hóa thành nhân loại và tiến
hành tu tiên như bất kỳ tu tiên giả nào, nhưng sẽ có một nhược điểm về
mặt thời gian tu luyện của nhóm ma thú hóa hình khi phải sử dụng thời
gian nhiều hơn con người rất nhiều lần.
Những ma thú bình thường
vẫn có khả năng hóa hình nếu tiếp nhận được đúng loại truyền thừa từ các loài ma thú cấp cao hơn, hoặc là đạt được cơ duyên và lãnh ngộ được các giá trị năng lượng đủ cao.
Tuy nhiên vẫn còn một cách rất khác để ma thú có thể trực tiếp hoá thành nhân loại - Huyết tinh của thiên sứ.
Huyết tinh thiên sứ là một vật phẩm không thuộc về Nhân giới nhưng lại được
đa số tu tiên giả biết đến, một số người đã có thông tin về xuất xứ của
Huyết tinh thiên sứ đến từ một nơi được gọi là Thiên giới.
Hàn Tư Không xoay người lại và đấm thẳng vào hư không, một luồng áp suất mạnh
mẽ bắn đến thân thể to lớn của Tử dực linh, cậu thở nhẹ ra một hơi và
đôi chân bắt đầu phóng nhanh đến Tử dực linh đang bị chao đảo.
Kim Trảo!
Đôi tay cứng cáp như kim loại dễ dàng xuyên thủng lớp phòng ngự nơi bụng
của Tử dực linh, Hàn Tư Không rút nhanh tay ra và đá mạnh một lần nữa
vào thân ma thú.
“Con thứ bảy.”
Hàn Tư Không đã bắt đầu
săn ma thú để luyện tập khả năng chiến đấu được khoảng hai ngày, cậu
thật sự đã có rất nhiều thu hoạch đủ để cảm thấy việc luyện tập lần này
là hoàn toàn chính xác.
Tử dực linh là một Trung cấp 5 ma thú, nó mang hình dáng giống như một con gấu lớn với đôi cánh dơi mỏng nhỏ phía sau lưng cùng đôi răng nhọn bất thường đến mức nhô ra khỏi hàm như ngà
voi.
Cậu đã săn được bảy con Tử dực linh tất cả, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi.
Đó là còn chưa nói đến những ma thú Hạ cấp đã vô tình bị giao động chiến đấu của cậu giết chết.
Việc giết ma thú cũng có thể xem là một phương thức tu luyện, nhưng Hàn Tư
Không đã nhận ra bản thân đang mang cảm giác giống như bị đầy hơi vậy.
Tu vi của cậu hiện tại đang là Chi nhân cảnh đỉnh phong, và nó cũng
không thể đột phá được nữa. Có thứ gì đó đang tồn tại trong thân thể Hàn Tư Không đã ngăn chặn việc cậu đột phá cảnh giới của mình, đây thực sự
là một dấu hiệu tệ.
Thu xác của Tử dực linh vào nạp giới, Hàn Tư Không nhấc gót chân và cậu nhanh chóng biến mất tại vị trí cũ.
“Có tiếng biển!”
Hàn Tư Không vạch ra một tấm bản đồ lớn, cậu gật đầu nhìn vào khu vực rộng
lớn được đánh một dấu X to tướng ngay đó. Mục tiêu lần này của cậu là
một cuộc tập luyện ở biển lớn.
Rất nhanh Hàn Tư Không đã phóng
khỏi vùng cây cối um tùm của rừng Matic và bắt đầu tiến vào nơi có thảm
thực vật thưa thớt hơn rất nhiều, nơi đây cũng có một cảm giác mát mẻ
hơn hẳn bên trong khu rừng kia.
Hàn Tư Không phóng nhanh về phía
trước và cơ thể nhẹ nhàng đáp lại tại một nhánh cây lớn, cậu đưa ánh mắt nhìn về phương trời rộng rãi phía xa xa kia.
Ánh sáng mặt trời
le lói rạng rỡ, khung cảnh xanh biếc của biển xanh cùng tiếng gió thổi
nhẹ nhàng bên tai. Hàn Tư Không hít thật sâu một hơi gió biển và cậu mỉm cười thật tươi.
Cảm giác này thật là sảng khoái!
Hàn Tư Không nhìn quanh một nhịp, cậu trông thấy một làng chài nhỏ ở tít phía xa và một mảng lớn chỉ toàn đá và đá trên bờ biển.
Cậu đã quyết định sẽ dùng bãi đá đó để luyện tập khả năng chiến đấu và đồng thời rèn luyện thêm cho Kim Trảo của mình, dù sao cậu cũng chỉ có mỗi
tiên pháp này mà thôi.
Hàn Tư Không phóng thẳng xuống đất và lao
với tốc độ cực nhanh tiến về phía làng chài, hiện tại cũng chỉ mới gần
trưa mà thôi nên nơi đây cũng khá đông đúc dân cư.
...
“Cảm ơn Diệu Tiên, con thật sự rất là mát tay nha!”
Bà lão với gương mặt phúc hậu đang xoa xoa cánh tay thon gọn có phần trắng trẻo của một cô gái đang đấm lưng cho mình, một nụ cười hiền từ cũng đã xuất hiện trên gương mặt nhăn nheo của bà từ lâu.
“Bà thấy thoải mái chứ?”
Cô gái được gọi là Diệu Tiên đang không ngừng xoa bóp bả vai cùng đấm lưng cho lão bà, nàng đang đội một chiếc nón lớn với nhiều mảnh vải quấn
quanh khuôn mặt của mình. Nhưng thân hình cùng đôi tay của nàng hoàn
toàn rất thon gọn cùng tinh xảo đến khó tin, cảm giác rằng dáng hình của Diệu Tiên chẳng hề phù hợp với cảnh biển nơi đây.
Làng chài với
số dân cư chỉ vỏn vẹn vài trăm ít ỏi sống chủ yếu bằng nghề đánh bắt
thuỷ hải sản và chăn nuôi một vài loại cá hay tôm tép khác. Các đoàn
thuyền đánh cá ra vào cảng biển tấp nập cùng với rất nhiều ngư dân đang
vận chuyển hàng hoá không ngừng tạo ra một khung cảnh nhộn nhịp cùng
tràn đầy sức sống giữa trời trưa.
“Diệu Tiên giúp bác một chút với, hôm nay mẻ cá thật là ngon lắm đấy!”
Một gã trung niên với cơ thể khá lực lưỡng và phần da ngăm đen, gã bên một
rổ cá tươi vẫn còn đầy mùi tanh đến gần Diệu Tiên, nàng cũng không tỏ ra khó chịu hay cau có gì mà còn vui vẻ chạy đến bê giúp gã một tay.
“Hôm nay trời cũng rất đẹp đấy bác Phi, cháu dự định sẽ đến thử bãi đá ngoài bờ biển để thu thập vài loại thảo dược ấy!”
Diệu Tiên với chất giọng nhẹ nhàng dễ nghe nói hướng về gã trung niên, nàng
cũng vô thức nhìn ra phía xa xa nơi có một bãi đá lớn với đầy rẫy nguy
hiểm hiện hữu rất rõ ràng.
“Lại muốn ra đó? Lần trước bị như thế vẫn không chừa hay sao?”
Gã trung niên có chút khó chịu trong lời nói nhưng vẫn không có biểu cảm
tức giận, gã cũng nhìn theo Diệu Tiên hướng về bãi đá lớn và chậm rãi
lắc đầu.
“Cũng quá thiệt thòi cho Diệu Tiên con rồi, cả đám bọn ta cũng không đủ sức để giúp gì ở nơi đó cả.”
Âm thanh có phần tự trách của gã vô tình khiến Diệu Tiên có chút trầm tư,
nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt đã được che kín bằng nhiều
mảnh vải của mình.
Diệu Tiên sống ở nơi đây từ vài năm trước, khi đó nàng đã dẫn theo một người em trai nhỏ tuổi. Nhưng một sự việc đã
xảy ra ở quá khứ đã vô tình khiến người em trai của nàng hoàn toàn trở
thành người thực vật, chỉ có thể sống một cách tạm bợ bên trong căn chòi nhỏ của hai chị em nơi làng chài chật hẹp này mà thôi.
Tuy rằng
cả hai không phải chị em ruột thịt nhưng Diệu Tiên từ lâu vẫn luôn rất
thương yêu người em trai này, nàng đã cố thử mọi cách để tìm cách để
chữa trị nhưng hoàn toàn không có hi vọng gì.
Bãi đá kia cũng
chính là hy vọng hiện tại của nàng, có một số loại thảo dược đặc biệt
chỉ có thể mọc trong điều kiện môi trường khắc nghiệt như thế. Diệu Tiên đã từng bị tai nạn một lần tại đó, tuy rằng may mắn nàng chỉ vị một vài vết thương ngoài da mà thôi, nhưng cũng là một cú vả đau điếng của thức gọi là hiện thực dành cho nàng.
Lần này Diệu Tiên vẫn sẽ cố gắng để thực hiện việc còn đang dang dở, nàng gật đầu với gã trung niên và
nhanh chóng bỏ rổ cá xuống đất và quay người bỏ đi.
“Thật sự tội cho Diệu Tiên quá, phải làm nhiều việc như vậy.”
Gã trung niên lau vội đi vệt mồ hôi còn vương trên gương mặt và nói khẽ, lão bà đang gần đó cũng gật đầu nhưng lại không nói gì.
“Xin lỗi... Cho cháu hỏi thăm vài việc với ạ!”
Hàn Tư Không nói lớn hướng về hai người vẫn đang nhìn về phía bóng dáng vừa rời đi, lão bà và gã trung niên đồng thời nhìn nhau và nhanh chóng đưa
ánh mắt có phần dò xét về phía người lạ mặt vừa xuất hiện là Hàn Tư
Không kia.
“Cậu là?”
Lão bà nói chậm, đôi tay cũng xoa xoa lại với nhau không ngừng.
“Cháu là người đang đi du lịch, vừa may nhìn thấy làng chài này nên muốn ghé qua thôi ạ.”
Hàn Tư Không dĩ nhiên không muốn nói về việc cậu là tán tu, ở nơi đây vẫn
chưa có bất kỳ khí tức của tu tiên giả nào nên Hàn Tư Không vẫn không
biết người dân nơi đây có bài xích tu tiên giả hay không. Và vì thế nên
cậu nghĩ mình cần giấu thân phận này.
“Khách du lịch sao? Đây là
làng chài Mênh Tri, nhưng nơi đây chỉ có việc đánh bắt thuỷ hải sản mà
thôi, không có loại hình du lịch nào cả.”
Lão bà có chút cảm thán gật gù nói nhỏ.
“Vậy cũng đồng nghĩa nơi đây không có nơi trọ hay quán xá gì sao hở bà?”
“Có chứ, cậu trai trẻ chỉ cần đi theo hướng tây khoảng chừng vài bước chân
là nhìn thấy ngay à, cả hai chỗ đó nằm gần kề nhau đấy.”
Hàn Tư
Không gật đầu và cúi người cảm ơn lão bà và gã trung niên, cậu bước
nhanh về hướng tây và không quên nhìn một lượt quanh cảnh xung quanh.
Đường xá được lót bằng đá tảng nên không tạo cảm giác cát đất ở chân mà là
một cảm giác chắc chắn, dễ đi. Các căn nhà được xây dựng phần nền móng
khá vững chắc nên tạo cảm giác nó to hơn bình thường, phần mái cũng được gia công bằng nhiều loại gỗ cùng các tảng đá lớn nên nó có thể chịu
được các cơn gió lớn cùng giữ ấm cho người bên trong.
Các sạp
phơi cá được bày biện rất nhiều, một mùi tanh đặc trưng của cá biển cũng làm cho nơi đây có một không khí rất khác. Ngư dân đang đánh lái thuyền và cảng và cả những người đang vận chuyển các giỏ cá, ai nấy cũng đều
nhễ nhại mồ hôi nhưng luôn nở nụ cười rất tươi.
Hàn Tư Không cũng vô thức cười cười trước khung cảnh yên bình thế này, cậu dừng chân tại
một căn nhà lớn với chiếc cổng cao khoảng ba mét và phần sân được bố trí đầy đủ bàn ghế và một vài chậu cây cảnh đẹp mắt.
“Kính chào quý khách, cậu mới đến Mênh Tri sao? Nơi đây là nhà hàng ngon nhất của khu đấy!”
Một người phục vụ chạy nhanh đến và hướng dẫn cho Hàn Tư Không về chỗ ngồi
và các món ăn, cậu chỉ gật đầu và nhanh chóng tiến hành gọi món.
Hàn Tư Không lúc ở Lâm gia đã được tài trợ tiền bạc cùng các vật phẩm cơ
bản để có thể phần nào đó giúp đỡ cậu trong quá trình lịch luyện của
mình. Và lần này chúng thực sự giúp ích.
Một bàn thức ăn nhanh chóng được dọn lên và lấp đầy tầm nhìn của Hàn Tư Không, cậu phủi phủi tay và bắt đầu dùng bữa.
Phải nói rằng các món ăn ở đây thực sự rất ngon, Hàn Tư Không tuy rằng không thường xuyên ăn các loại hải sản nhưng cũng không kén gì chúng cả. Phần nào đó cậu lại đang dần dần thích chúng.
“Anh ơi... Có thể cho em một ít được không?”
Một chất giọng nữ có phần non nớt cất lên khiến Hàn Tư Không có phần khựng
lại hành động của mình, cậu xoay đầu và nhìn thấy một bé gái đang đặt
hai tay trên bàn và đưa ánh mắt như một chú mèo nhỏ với cậu.
Mái
tóc đen nhánh có phần rối bời cùng gương mặt tuy rằng xinh xắn nhưng lại gầy gò khá nhiều, đôi mắt vàng kim dáng chặt vào những món ăn và thỉnh
thoảng liếc về phía Hàn Tư Không.
Cậu nhìn cô bé một hồi và xoay sang người phục vụ gần đó.
“Xin lỗi để khách quan bị làm phiền ạ, để tôi đuổi con bé này đi ngay ạ!”
“Lấy cho ta một cái ghế và chén đũa khác đi, không cần đuổi con bé.”
Hàn Tư Không vẩy tay, cậu cũng không phải dạng người keo kiệt gì, dù sao thì tiền cậu vẫn còn nhiều lắm.
“À vâng được ạ!”
Người phục vụ rất nhanh mang thêm một chiếc ghế và chén đũa mới, cùng một chiếc cốc nhỏ, Hàn Tư Không cũng là gật đầu hài lòng.
“C-Cảm ơn anh!”
Cô bé nhảy cẫng lên vui sướng, bộ quần áo có phần chắp vá và rách rưỡi cũng bị đôi bàn tay nhỏ nhắn của bé phủi đi đôi chút.
“Ăn đi!”
Hàn Tư Không cười cười và nói, cậu luôn có tình cảm đặc biệt dành cho trẻ
con, quá khứ Hàn Tư Không cũng không hề có một tuổi thơ đẹp đẽ hay sung
sướng gì, nên phần nào đó cậu rất hiểu rõ và đồng cảm với những đứa trẻ
ăn xin hay có tình cảnh khó khăn.
Khoảng chừng một giờ sau thì
bữa ăn cũng đã kết thúc, Hàn Tư Không thanh toán tiền xong và đưa mắt
nhìn về cô bé đang xoa xoa cái bụng hiện tại đã tròn như quả dưa hấu của mình. Một nụ cười hạnh phúc đang hiện hữu trên gương mặt của bé.
“Cảm ơn anh! Anh thật tốt!”
Cô bé vui vẻ bước đi ngoài đường, Hàn Tư Không thì lại có chút suy tư nhìn về cảnh biển đã chuyển dần sang chiều tà.
Cậu đã ra khỏi nhà hàng kia được một lúc rồi, và cô bé vẫn đang lẽo đẽo
theo sau cậu như một chú mèo con. Hàn Tư Không cũng không thực sự ghét
bỏ cô bé, nhưng không lẽ bé nó định đi theo cậu thật sao?
“Em có nhà không?”
Hàn Tư Không nhìn về gương mặt lem luốc nhỏ nhắn và hỏi.
“Em không có gì hết.”
Câu trả lời không nằm ngoài dự kiến của Hàn Tư Không, dù sao thì cậu cũng
chỉ có thể tạm thời để chuyện của cô bé này qua một bên mà thôi, một tán tu như Hàn Tư Không thì việc dẫn theo một bé gái tuy rằng vẫn được
nhưng lại tạo ra rất nhiều bất cập cùng nguy hiểm cho con bé.
“Tại sao em lại đi theo anh?”
“Vì anh là người tốt!”
“Vậy sao.”
Người dân nơi đây cũng đâu có tàn độc hay vô nhân tính đến mức không thèm cứu giúp một cô bé nhỏ như thế này? Hay là bọn họ thực sự như thế?
Hàn Tư Không có chút đau đầu, cậu cũng không nỡ bỏ rơi cô bé này.
“Thôi kệ vậy, coi như là có duyên. Giờ thì em nên cần một bộ quần áo mới đấy!”
Như nhớ ra điều gì, Hàn Tư Không búng tay và ngồi xổm xuống đối diện với cô bé.
“Anh tên Hàn Tư Không, còn em?”
“Em tên Tịnh Y.”
Hàn Tư Không gật đầu và xoa xoa cái đầu nhỏ của Tịnh Y, cậu có chút cảm
thán trong lòng và hướng về phía một cửa hàng quần áo bước thẳng.