Hirio đưa tay phủi phủi đi phần mạng nhện đang bám chặt trên trán cậu,
mùi hương của cây cỏ cũng trở nên nồng nặc hơn ở nơi đây. Nếu theo đúng
lộ trình trên địa đồ thì hẳn là Hirio đã phải ở rất gần Vương mộ rồi,
đằng này cậu lại như thể đang lạc sang một thế giới mới vậy. Cây cỏ đã
dần thưa thớt và thay thế bởi một đồng bằng rộng lớn, cao nguyên trải
dài trước mắt Hirio mang một màu xanh tươi mát mẻ.
“Chuyện này...”
Cậu lẩm bẩm và xoay người về phía sau lưng, khu rừng cây um tùm đã không
còn nữa, chỉ còn lại một khung cảnh rộng mênh mông của đồng cỏ xanh
tươi. Hirio nhắm mắt lại và thở dài, bàn tay cậu nắm chặt lại.
“Biết ngay là chẳng thể dễ dàng như vậy mà!”
Cảnh giới trung kỳ Tâm nhân hiện tại chỉ có thể giúp Hirio di chuyển trong
thảm năng lượng ngột ngạt nơi đây chứ hoàn toàn chẳng thể giúp cậu thoải mái làm ra bất kỳ hành động gì, vì thế mà Hirio đang dần có suy nghĩ
đến việc quay người để trở về.
Thà rằng không có gì hơn là phải
kẹt lại ở nơi nguy hiểm này cả đời, Hirio nhanh chóng đưa ra quyết mình
mà bất cứ ai nếu có mặt tại đây đều sẽ chửi thằng vào mặt cậu là “đồ hèn nhát”.
Mặc dù cho rằng bản thân là một người có khả năng định
hướng khá tốt, nhưng tình cảnh hiện tại lại khiến cho một số giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên trán Hirio.
“Bầu trời... Không còn mây, mặt trời?”
Hirio cau mày nhìn lên một màu xanh như biển lớn trên đầu cậu, có lẽ do
khoảng thời gian trong rừng khá dài đã khiến Hirio phần nào quên mất vẻ
đẹp của mây trời. Nhưng cậu vẫn rất nhớ rõ ràng trong suốt cuộc đời làm
lính của mình, bầu trời ở Serbia chưa từng trở nên một màu trông rất chi là ma mị thế này.
Hirio nuốt một ngụm nước bọt, cậu vạch tấm địa đồ ra một lần nữa, vẫn như cũ, không có gì khác lạ cả.
Con mắt Hirio giật giật, một lần nữa cậu thở dài và nhìn xung quanh.
“Khốn...”
Mặc dù Tâm đạo đã hình thành nhưng do Hirio cũng chỉ vừa hoàn thiện quá
trình đó trong thời gian gần đây, nên thật ra cậu chẳng hề có nền tảng
hay vốn liếng gì để mạo hiểm như thế này cả.
Ngay cả vũ khí cậu
cũng chỉ đem theo mỗi một thanh trường kiếm bằng kim loại rẻ tiền, Hirio chẳng mong chờ có thể làm gì với nó cả. Sau cùng thì cậu cũng chỉ là
một con người ngây thơ.
“Cái...?”
Làn gió lạnh buốt thổi
qua cơ thể Hirio, cậu rùng mình và ngay lập tức lấy thanh kiếm từ trong
nạp giới ra cầm bằng hai tay tạo thành tư thế sẵn sàng chiến đấu. Cây cỏ không hề giao động nhưng cơn gió lại có cảm giác càng ngày càng mạnh,
điều đó khiến Hirio phần nào đã cảnh giác càng thêm cảnh giác hơn.
Đôi mắt của một chiến binh hiện lên trong cậu, tuy rằng đã có thời gian dài làm lính nhưng Hirio vẫn chưa thực sự tham gia và trận chiến nào cả. Và cho dù hiện tại cậu đang bước trên con đường tu tiên, tuy nhiên bản
thân là một con người vẫn đang là tiềm thức khó bỏ của Hirio, bản năng
của cậu vẫn lựa chọn phương thức tác chiến của một người lính nhân loại.
Hirio hít thở sâu, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm, chân cậu từ từ di chuyển lùi
về sau, về hướng mà cậu tin rằng nó sẽ dẫn về nơi bắt đầu. Hirio cảm
giác bản thân đang trong tình cảnh rất khó để có thể nói là an toàn.
Đôi chân Hirio bị khựng lại đột ngột, một cơn đau buốt từ gót chân khiến cả cơ thể cậu như bị gãy vụn. Hirio nhanh chóng xoay người lại và trong
tầm nhìn hiện tại của mình, cậu nhìn thấy một ngọn giáo rỉ sét đang nằm
dưới đồng cỏ, dính đầy máu.
“Mình... Dẫm trúng nó sao?”
Cơn đau như thể bị đâm chắc chắn không phải là do Hirio đã bất cẩn tự làm
bản thân được, dù cho cậu thực sự dẫm trúng thì cũng sẽ không đến mức
đau đớn như thế này thì mới phát hiện được.
Hirio thở hổn hển và
bước đến định nhặt ngọn giáo lên, nhưng như thể bàn tay cậu đang chạm
vào một bức tường vô hình chắn ngang trước mặt, Hirio cau mày lại và
chém nhanh một đường kiếm vào nó.
Chẳng có chuyện gì xảy ra cả,
thanh kiếm Hirio như thể chém vào một tấm đệm xốp nảy bật lại và có một
âm thanh như gió rít vang ra.
Cậu chĩa mũi kiếm ra và chọt vào
rất nhiều khu vực trống xung quanh, gần như không gian trước mặt cậu đã
bị bao bọc hoàn toàn, kể cả ngọn giáo đang nằm bất động bên trong.
“Chuyện này...”
Hirio nhìn vào gót chân của mình, đáng lẽ sẽ có một dòng máu đỏ chảy ra từ
đó, nhưng lại chẳng có máu hay gì cả, đôi giày cậu mang vẫn đang rất bền chặt.
Cơ thể Hirio thả lỏng đi một chút, mặc dù cậu vẫn đang khá sợ hãi nhưng cho dù mọi việc có tồi tệ hơn đi nữa thì Hirio vẫn có thể
tự tin bản thân mình sẽ có cách đối phó với nó.
Đưa bàn tay lên
xoa xoa cằm mình, Hirio chậm rãi quan sát màn chắn trong suốt trước mặt. Cậu đã bị nhốt nơi đây gần nửa ngày, và mặc dù chẳng có mối nguy hại
trực tiếp nào cả, nhưng Hirio khá chắc tình hình hiện tại sẽ càng ngày
càng tồi tệ hơn nếu cậu không tìm ra cách để thoát khỏi nơi đây. Đồng cỏ mênh mông không có mây trời hay cây cối sẽ từ từ khiến Hirio chết một
cách chậm rãi, cậu vẫn là một con người bình thường cần có nước và thức
ăn để sống sót, Tâm nhân cảnh giới không hề cho cậu khả năng chuyển hoá
năng lượng tự nhiên vào trong cơ thể để sử dụng thay thế thức ăn và nước uống.
Hirio đưa tay ngắt một ngọn cỏ xanh, cậu ngửi nó và cau mày.
Mặc dù nơi đây có một mùi cây cỏ rất nồng, nhưng khi cậu trực tiếp ngửi từ
những ngọn cỏ thì chẳng có một mùi cụ thể nào cả. Bỗng một ý tưởng chợt
nảy ra trong đầu Hirio. Cậu cầm lấy ngọn cỏ và đưa về phía tường năng
lượng, một cảm giác như bị đẩy ra khiến Hirio cảm giác vui mừng.
Cậu đã tìm thấy điểm bất hợp lý nơi đây.
“Cây cỏ nơi đây là giả!”
Hirio phủi phủi tay, mùi hương nồng nặc nơi đây cũng chỉ là một yếu tố đánh
lừa khiến bất cứ ai bị nhốt trong này đều không nhận thức được cỏ cây
nơi đây chỉ là một dạng năng lượng kết tinh, vì thế nó chẳng có mùi hay
các chức năng như một cây cỏ bình thường được.
Tay Hirio cầm lên một nắm cỏ tươi, cậu đè nó vào bức tường trong suốt và dùng hết sức lực bản thân để đẩy thật mạnh.
“Thôi nào!”
Một cơn chấn động truyền vào não Hirio, cậu bị đẩy bay đi một khoảng ngắn, lộn vào vòng và úp mặt vào đồng cỏ.
Do quá trình bị đẩy bay quá bất ngờ khiến cho Hirio vô tình “ăn” vài ngọn
cỏ xanh tươi, một cơn đau kéo dài từ cổ họng cho đến dạ dày khiến cơ thể Hirio co quắp lại.
Cậu quằn quại rên rỉ vài tiếng và nhanh chóng mất đi ý thức.
Mặc dù bản thân đã mất đi ý thức do cơn đau dữ dội, nhưng cơ thể Hirio vẫn
đang bị co giật như thể có thứ gì bên trong cậu đang cố tàn phá nhằm
thoát thân ra ngoài. Sau khoảng vài giờ co giật liên hồi, đôi mắt Hirio
dần dần mở ra.
Cơn đau đã tiêu biến, thay vào đó là một cảm giác vô lực đang hiện hữu.
Hirio không thể nhất nổi cả một ngón tay của mình, cậu còn cảm nhận được sức
nặng đang đè lên mí mắt của mình, khiến nó nhanh chóng khép lại và Hirio chìm sâu vào giấc ngủ.
...
Thanh đại kiếm màu đen tuyền
vung lên một đường, không gian bị xé rách và bóng hình một huyết sắc nữ
tử từ trong vù không gian rộng lớn bước ra.
Tôn Khả Khả thu kiếm
lại và đưa mắt nhìn vào một quả cầu năng lượng màu xanh lục đang có
những vết nứt nhỏ, nàng nghiêng đầu và không khỏi thở dài một hơi.
“Tu vi chưa đủ nhưng lại cả gan dám xông pha vào nơi nguy hiểm trùng trùng, không biết nên gọi ngươi là ngu dốt hay đần độn nữa?”
Quả cầu
năng lượng lớn này chẳng phải là thứ gì cao siêu cả, nó chỉ hình thành
tự nhiên khi có một vài “vật chứa” đi lạc nơi đây mà thôi.
Trước
cảnh giới Khí nhân mà nói, tu tiên giả cũng chỉ đang trong quá trình rèn luyện thân để để có thể chịu được nguồn năng lượng tự nhiên chảy qua
người. Hoàn toàn chẳng thể thông qua bản thân để sử dụng nguồn năng
lượng đó, càng chưa nói đến việc chui vào một nơi ngập tràn năng lượng
tự nhiên trong khi bản thân còn chưa có khả năng để cho năng lượng chạy
thông qua xương cốt và huyết mạch.
Tôn khả khả cảm thấy có chút
tiếc nuối, nếu có thể thu thập thêm những tu tiên giả về phía mình, nàng sẽ có thêm lực lượng vững chắc bên người. Với số lượng tu tiên giả quá
ít ỏi như hiện nay, nếu có thể liên minh lại thì có thể tạo một thế lực
để cai trị cả một phương.
Nàng nhìn vào một trận đồ nho nhỏ được
tạo từ năng lượng màu đỏ sẫm trong lòng bàn tay, có lẽ nàng nên quay về
tìm kiếm Tử môn cổng thêm một lần nữa.
Dòng năng lượng đỏ sẫm
đang ổn định bỗng dưng có một vài sự chuyển biến, đôi mắt đẹp của nàng
mang theo một chút lo lắng xuất hiện.
“Dòng năng lượng này? Cảnh giới Chân nhân?”
Tôn Khả Khả niệm chú và đưa bản thân vào một vùng hư không để lẩn trốn,
nàng ẩn nấp và cố quan sát tình hình xung quanh nơi đây. Trái tim nàng
cũng đang tạo ra những âm thanh “thình thịch” dồn dập.
Trái ngược với sự căng thẳng ngày càng dâng cao của nàng, không gian nơi đây vẫn
rất yên tĩnh và bất động, chẳng có lấy một ngọn gió hay một sự chuyển
động của ma vật nào cả. Hoàn toàn chỉ là một khung cảnh bình lặng đến
đáng sợ.
Nhịp tim nàng càng ngày càng trở nên dồn dập hơn, nhất
là khi mà sợi dây năng lượng trên tay nàng bị phá vỡ một cách nhẹ nhàng, im ắng. Tôn Khả Khả dùng tay che miệng mình lại để tránh tạo ra những
hơi thở nặng nề như thế sợ bị thế lực nào đó phát hiện. Sự căng thẳng
của nàng lại một lần nữa dẫn đến cao trào.
Hư không xung quanh
nàng như thể bị nén lại, cơ thể mảnh mai của Tôn Khả Khả cũng vì thế mà
chịu một nguồn áp lực vô hình cực lớn, một ngụm máu tươi trào ra từ
khoang miệng của nàng.
“Áp lực này...”
Mặc dù bản thân là
cảnh giới Đạo nhân đỉnh phong nhưng Tôn khả khả vẫn không dám tuỳ tiện
hiện thân, ít nhất là khi nàng vẫn chưa hình dung được tình trạng hiện
tại vì quá thiếu thông tin.
Quả cầu năng lượng vẫn im lặng từ nãy đến giờ bỗng chốc tan biến một cách mờ nhạt theo thời gian, màu xanh
lục tươi mát dần dần bị thay thế bởi một màu sẫm đậm của gỗ cây và đất
đá, bóng người nam tử khá cân đối và có phần uể oải chậm rãi bước ra một cách khó khăn.
Hirio nhìn vào lòng bàn tay đang đầy máu của mình mà không khỏi cười khổ, cậu đã phải thổ huyết không biết bao nhiêu lần
khi nguồn năng lượng dồi dào kia chảy xuyên qua cơ thể cậu.
Sự
đau đớn có thể miêu tả bằng rất nhiều cách, và Hirio thì không muốn nhớ
gì về nó nữa, nếu có một danh sách những điều cậu ghét nhất thì việc vừa rồi có thể đứng ở đầu danh sách một cách vững vàng.
Đôi mắt đỏ ngầu của Hirio nhìn lên bầu trời vẫn đang có mây và gió, cậu nắm chặt lòng bàn tay và giơ lên cao vui sướng.
“Cái *** khu rừng chết tiệt này!”
Thanh âm của cậu không quá to nhưng đủ để làm bản thân Hirio cảm thấy nhẹ
nhõm, cậu xoay xoay đôi vai và lần nữa mở tấm địa đồ ra. Vị trí hiện tại cho phép Hirio mơ tưởng về một chuyến hành trình đáng giá, ít nhất cậu
phải có một chút thu hoạch sau khi đã phải bỏ quá nhiều thời gian và
công sức như thế.
Cất nhanh tấm địa đồ vào nạp giới, Hirio nhặt
một nhánh cây to dài và dùng để làm một cây gậy chống, cậu nhanh chóng
rời khỏi nơi đây.