"Lão nô bái kiến vương gia, bái kiến vương phi, bái kiến An trắc phi.
Hôm qua lão nô cảm phong hàn nên đi ngủ từ sớm, hưng không ngờ trong
vương phủ lại xảy ra nhiều chuyện thế này."
Phụ nhân trung niên
tự xưng lão nô thi lễ với từng người một, duy chỉ với Bạch Nguyệt Di là
không thi lễ, người này là Lý mama, nhũ mẫu của Thần Vương điện hạ Thẩm
Diệu Thần.
Mẫu phi của Thẩm Diệu Thần đã qua đời kể từ khi hắn
còn nằm trong tã kêu khóc đòi ăn, may là có Lý mama mỗi ngày đều trông
nom cho hắn, ngậm đắng nuốt cay giáo dưỡng thành người.
Sau này
Thẩm Diệu Thần đã lớn, Thẩm Diệu Thần phân phó để Lý mama toàn quyền
chưởng quản sự vụ lớn nhỏ trong phủ, vì vậy mới có Lý ma ma với địa vị
không thể khinh thường ngày nay.
"Lý ma ma, ngươi nói Bạch trắc
phi không có bằng chứng vu oan hãm hại, còn nói rửa sạch oan khuất cho
vương phi, vậy rửa sạch như thế nào?
Giọng nói của Thẩm Diệu Thần tận lực chậm lại, có thể thấy được địa vị của Lý mama ở trong lòng hắn cao như thế nào.
"Lão nô không dám vọng ngôn, chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi. Hôm qua từ giờ Mùi đến giờ Thân, lão nô vẫn còn đang ở trong viện vương phi dạy người
học tập quy củ trong phủ, chưa từng rời đi một khắc nào".
Lý ma
ma cúi đầu cung kính đáp lời, đối mặt với một Bạch Nguyệt Di vênh váo
hung hăng vẫn không kiêu ngạo, không siểm nịnh như trước.
"Có thể nói rõ cái gì? Vương phi không rời đi nhưng thuộc hạ nha hoàn của cô ta vẫn có thể tự do ra vào vương phủ".
Bạch Nguyệt Di chỉ coi Lý ma ma đang giải vây cho Mộc Vân Cẩm, lập tức phản
bác trở lại, hoàn toàn không để ý tới Lý ma ma ở trong vương phủ là
người như thế nào.
Trên dưới vương phủ đều biết Lý mama được Thẩm Diệu Thần xem như người nha, nào cho Bạch Nguyệt Di tùy ý chửi bới.
"Bạch trắc phi nói sai rồi, nếu lão nô ở trong viện vương phi giảng dạy, nha
hoàn của vương phi nào có thể rời thân. Huống chi, vương phi gả vào
vương phủ mới chỉ có một ngày, vương phi có công phu gì mà có thể lung
lạc hạ nhân trong vương phủ bán mạng vì người? Vương phi cũng không có
bản lĩnh như Bạch trắc phi, vào phủ chưa được bao lâu đã có thể mua
chuộc mama quản sự làm việc cho mình, chẳng phải Bạch trắc phi còn lợi
hại hơn vương phi sao?"
Lý mama vốn dĩ cũng nhìn không thuận mắt
vị Bạch trắc phi không coi ai ra gì lại không hiểu quy củ này, nói năng
tự nhiên cũng không nể mặt.
Bạch Nguyệt Di bị Lý ma ma nói mấy
câu mà mặt đỏ tới mang tai, chuyện Xuân Oanh bị nàng đuổi đến viện Vương phi hiện nay mọi người đều đã biết, nàng muốn nói xạo cũng không thể
nào.
Bạch Nguyệt Di ngồi trên ghế dựa, lồng ngực phập phồng đến
lợi hại, thân thể vốn đã suy yếu nay nghe những lời đả kích nhiều lần
càng không chịu nổi.
Nha hoàn ở một bên lập tức dâng lên khăn tay, làm như lo lắng nàng ta sẽ vì tức giận mà ho ra máu vậy.
Thẩm Diệu Thần nghe Lý mama nói, ánh mắt dò xét tự nhiên rơi vào trên người Mộc Vân Cẩm.
"Vì sao tối qua ngươi không đề cập đến việc Lý mama ở trong viện của ngươi?"
"Thiếp còn phải bẩm báo mọi việc với Vương gia sao?"
Mộc Vân Cẩm không cho là đúng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp chìm trong nắng mai, mười phần mềm mại.
"Chứng cứ mấu chốt như vậy, ngươi không chủ động nói ra chẳng lẽ còn phải để bản vương tự mình đi thẩm vấn lần lượt?"
Mỗi lần Thẩm Diệu Thần đối diện với Mộc Vân Cẩm đều có thể bị thái độ vân
đạm phong khinh của nàng làm sinh ra cảm giác như đấm vào vải bông vậy.
"Không phải Lý mama tới giải thích cho thiếp thân rồi đó sao, hôm qua có lẽ là do quá mệt mỏi nên quên nói với Vương gia, mong rằng Vương gia thứ
lỗi."
Mộc Vân Cẩm mặc dù ngoài miệng nhận sai nhưng lại không bày ra thái độ ăn năn hối lỗi. Thẩm Diệu Thần tức đến nỗi sắc mặt tái xanh, hai tay xuôi bên người không tự chủ được nắm thật chặt, cật lực áp chế
lửa giận trong lòng.
Thẩm Diệu Thần hừ lạnh một tiếng, "Trí nhớ
Vương phi từ bao giờ mà kém như vậy, hay là Vương phi căn bản không tiếc mệnh, cũng không lo cho an nguy phủ Thừa tướng?"
Mộc Vân Cẩm như bị chạm vào vảy rồng, cả người trong nháy mắt tỏa ra khí thế cường đại kinh người.
"Thiếp dĩ nhiên tiếc mệnh, cũng không muốn chuyện trong phủ Vương gia liên lụy tới phủ Thừa tướng. Nếu Vương gia thấy không vui khi thiếp chiếm đoạt
vị trí Vương phi thì thiếp sẵn sàng nhường lại, tội gì phải nghĩ cách
dằn vặt".
Lúc Mộc Vân Cẩm nói những lời này, vô ý thức liếc mắt nhìn An Hiểu Như vẫn luôn an tĩnh như người vô hình.
Sắc mặt An Hiểu Như chưa từng thay đổi, cũng không vì mấy câu nói của Mộc
Vân Cẩm mà cảm thấy khó chịu. Nàng từ đầu tới cuối giống như là một vị
khách qua đường, chính mắt thấy tất cả những chuyện lớn nhỏ xảy ra trong Vương phủ cũng chỉ có một mình nàng có thể chỉ lo thân mình.
"Dạ Hạo, sự tình điều tra như nào rồi?"
Dạ Hạo vẻ mặt khổ tương, đêm qua rõ ràng Vương gia nói cho phép ba ngày để điều tra chuyện này, lúc này lại vì bị Vương phi chọc cho xì khói mà hồ ngôn loạn ngữ rồi.
"Hồi bẩm Vương gia, thuộc hạ trắng đêm chưa ngủ thẩm vấn Xuân Oanh, đích xác phát hiện được ít manh mối".
Dạ Hạo nhắm mắt đáp lời, chỉ có thể nói một chút chuyện nhỏ không đáng kể trước.
"Vật chứng mà Xuân Oanh nói, cũng chính là cái bình sứ kia, thuộc hạ tra ra
bình sứ này thật sự đến từ Tây Vực. Bình sứ kì thực đã sớm giấu ở trên
người Xuân Oanh, lúc Bạch trắc phi trúng kịch độc, Xuân Oanh lĩnh mệnh
đi tới viện Vương phi, dọc theo đường đi lớn tiếng ồn ào, như muốn khiến tất cả mọi người trong vương phủ cho rằng Vương phi làm sai chột dạ".
Dạ Hạo nói đầu đuôi sự việc, ánh mắt chuyển từ Mộc Vân Cẩm sang người Bạch Nguyệt Di.
"Bạch trắc phi trúng độc là thật, nhưng người đầu độc không phải Vương phi,
mà là Xuân Oanh. Thuộc hạ có để ý Xuân Oanh, nha hoàn này tác phong làm
việc rất hoành hành ngang ngược, bình thường ở trước mặt người khác luôn mặt tự kiêu một ngày nào đó Vương gia sẽ nạp mình làm phi. Xuân Oanh
muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng, tất nhiên sẽ nghĩ cách một mũi tên trúng hai con nhạn để đạt được mục đích.
Từ lúc Dạ Hạo bắt
đầu bẩm báo với Thẩm Diệu Thần, Dạ Minh đã kéo Xuân Oanh từ sài phòng
ra, bây giờ đang quỳ gối trước ghế dựa Bạch Nguyệt Di đang ngồi.
Chủ tớ hai người nhìn nhau, một người trong ánh mắt ẩn sâu sự không cam
lòng như lại không thể làm gì, một người khác lại bất an cho tính mạng
của mình.
"Còn chuyện tối qua Vương phi bị ám toán, thuộc hạ còn chưa tra được manh mối."
Dạ Hạo vừa dứt lời, sắc mặt An Hiểu Như thoáng ngưng trọng trong nháy mắt, ánh mắt đột nhiên lộ vẻ hốt hoảng. Nàng vô ý thức nhìn về phía viện nơi hướng đông, nơi đó chính là tiểu viện mà Ly Vương Thẩm Ngọc Thư ở tạm
trong vương phủ.
Thẩm Diệu Thần dĩ nhiên cũng chú ý tới hành động của An Hiểu Như, trong con ngươi thâm thúy như vực sâu nổi lên vẻ đau xót.
Tội nghiệt vẫn luôn nảy sinh, vẫn luôn lan tràn...
Bạch Nguyệt Di nghe rõ trọng điểm trong lời nói của Dạ Hạo, đuôi mắt khẽ cong, trong ánh mắt ngầm có ý châm chọc cùng đắc ý.
Vương phi tối hôm qua bị người ám toán, sao không chết đi cho xong hết mọi chuyện.
Xuân Oanh bởi vì ăn một cước của Thẩm Diệu Thần mà bị thương rất nặng, lại
không được đại phu chữa trị kịp thời, cho nên lúc nàng ta bị giam vào
sài phòng, phải cắn răng chịu đựng đau đớn qua một đêm.
Lúc này
cả người hẵng còn mơ mơ màng màng, hoàn toàn nghe không lọt tai Dạ Hạo
nói gì, cũng không có tâm tư dự liệu tiếp đây bản thân sẽ bi thảm như
thế nào.
Dạ Minh dội một chậu nước lạnh lên đầu Xuân Oanh, tuy
đang là ngày hè nóng bức nhưng ở sài phòng chịu một đêm gió lạnh, làm gì còn sức để chịu đựng trận nước này, vì thế suýt chút nữa đã ngất đi.
Xuân Oanh bởi vì phải hứng một chậu nước lạnh mà tỉnh táo ra không ít, nàng
ta dè dặt ngắm nhìn bốn phía, ánh mặt trời chói mắt tựa như một bả đao
nhọn sắc, khiến nàng ta không tài nào mở mắt nổi.
"Vương gia,
người hạ độc thật sự không phải nô tỳ, nô tỳ có bản lãnh gì để đọ với
Bạch trắc phi và Vương phi cơ chứ, trong này định là có người đang hãm
hại nô tỳ..."
Xuân Oanh sớm đã quên đi tâm tư dùng thủ đoạn để
trèo cao, chỉ muốn việc này mau mau qua đi, nàng ta sẽ quay trở lại cuộc sống bình thường.
Nhưng sự tình không như nàng ta mong muốn...
"Vương gia, hôm qua thiếp nghỉ ngơi ở hoa viên hình như đã nhìn thấy Xuân Oanh lén lút ở phía núi giả, còn Xuân Oanh lúc đó đang làm cái gì, thiếp lại không nhìn rõ."
Những lời lập lờ nước đôi này của An Hiểu Như ở trong tai mọi người lại giống như xác nhận Xuân Oanh đã tính toán gì đó.
Mộc Vân Cẩm kinh ngạc nhìn về phía An Hiểu Như. Bạch nguyệt quang trong
lòng Vương gia quả nhiên là một người thiện lương đôn hậu, gặp chuyện
cũng không thiên vị không bao che.
"Hiện nay nhân chứng vật chứng đều đã rõ, ngươi còn có lời gì muốn nói? Nếu như không thể tự chứng
minh trong sạch thì hãy nói rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện, không cách nào
ngăn chặn mồm miệng thiên hạ".
Bạch Nguyệt Di dĩ nhiên không muốn nhìn thấy loại kết quả này, nàng sở dĩ thừa nhận nhiều như vậy cùng là
vì muốn kéo Vương phi xuống ngựa, một đứa nha hoàn có thể làm được
chuyện gì.
Nàng cố ý mở miệng nhắc nhở Xuân Oanh phải nhanh nghĩ
cách tự chứng minh trong sạch cho bản thân, nhưng lúc này trong đầu Xuân Oanh trống rỗng, nào còn tâm tư chứng minh trong sạch.
Hoàn cảnh lại một lần nữa rơi vào cục diện bế tắc, mọi người đều đang chờ Xuân Oanh trả lời.
Không biết thế nào, lúc mọi người đều cho rằng Xuân Oanh đang vắt óc nghĩ nên nói xạo như thế nào, nàng ta đột nhiên nổi điên lên, liều mạng lao tới
tường viện loang lổ.
Dạ Minh tay mắt lanh lẹ, kịp thời ngăn Xuân Oanh lại lúc chỉ cách tường viện một chút.
"Tất cả đều là nô tỳ làm, tất cả đều là nô tỳ làm, hết thảy mọi thứ đều là
nô tỳ làm, nô tỳ thầm nghĩ lấy cái chết tạ tội, mong rằng Vương gia
thành toàn. "
Thái độ phản ứng thái quá của Xuân Oanh khiến mọi
người đều khó hiểu, tựa như trong thân thể của nàng ta còn đang có linh
hồn của người khác trú ngụ vậy.
"Dạ Minh, bắt Xuân Oanh lại, giải vào Hình bộ đại lao, sau này tiếp tục tái thẩm."
"Thuộc hạ tuân mệnh."
Thẩm Diệu Thần giơ tay lên nhu nhu mi tâm phát đau, sáng sớm còn chưa dùng
điểm tâm đã phải tới đây, lúc này đầu óc bỗng nhiên choáng váng, cả
người đổ về phía Mộc Vân Cẩm ở cách hắn gần nhất.
Mộc Vân Cẩm vô ý thức tránh ra, lại lo lắng hắn thực sự bởi vì thân thể có bệnh nên mới như thế, vì vậy vẫn vươn một tay ra đỡ.
"Vương gia đây là bỗng nhiên trở nên yếu ớt không thể tự lo liệu, hay là muốn lừa ta?"
Mộc Vân Cẩm một tay đặt trên gò má Thẩm Diệu Thần, một tay bắt chéo bên
hông, hình ảnh này trong mắt mọi người nhìn lại giống như một đôi kiều
thê thuần phu.
An Hiểu Như mân môi khẽ cười, nha hoàn vú già ở một bên cũng đều nín cười không dám lên tiếng.
Bạch Nguyệt Di ngồi tê mông trên ghế dựa lại một lần nữa bị mọi người coi
như không tồn tại, cuối cùng nàng vẫn không quên liếc An Hiểu Như mấy
cái. Tôn nữ của thái phó này không phải bị ngu đấy chứ, suốt ngày cứ
cười ngây ngây ngô ngô.
"Khụ khụ khụ..."
Thẩm Diệu Thần lập tức đứng thẳng người, giơ tay che miệng ho khan vài tiếng để che giấu sự bối rối của mình.
Một hồi gió lớn thổi qua, một tấm Tuyên Thành chi chít nét mực từ mái hiên
nơi góc hành lang rơi xuống, hai mũi tên được vẽ trong đó cực kỳ bắt
mắt, chiếu trong tầm mắt của mọi người.