Thẩm Diệu Thần hài hước trêu đùa một câu, chọc cho Mộc Vân Cẩm phải trợn mắt trắng. Tại sao lại nhắc lại chuyện cũ, ai nói mãnh thú đẩy lùi địch nhân là một lão miêu cơ?
Dù cho kỹ năng vẽ của nàng có kém thì
tốt xấu gì cũng có đất dụng võ, bằng không chỉ một mình tên áo đen kia
thôi nàng và Vân Sơ cũng không thể khỏe mạnh bình an rời khỏi cái tiểu
viện đó được.
"Vương gia cam nguyện so sánh bản thân với mãnh thú trong tranh, chẳng phải là đang tự hạ thấp thân phận sao?"
Mộc Vân Cẩm thờ ơ nhìn Thẩm Diệu Thần ở bên cạnh. Nàng không thích người
này suốt ngày nói bóng nói gió ở trước mặt nàng, không ngừng nhắc tới kỹ năng vẽ vụng về của nàng.
"À, bản vương thay nàng cứu nha hoàn,
nàng không biết cảm ơn một câu mà còn đánh đồng bản vương với súc sinh
kia. Vương phi đang muốn tức chết bản vương sao?"
Thẩm Diệu Thần
nhếch miệng, quả thật là sắp tức đến bật cười rồi, đuôi lông mày như cất giấu vẻ không vui. Quả nhiên là chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó dạy.
"Vương gia, thiếp đâu có nói không cảm ơn người. Chỉ là giọng điệu nói chuyện
của Vương gia rất giống như đang ép người khác phải cảm ơn vậy".
Mộc Vân Cẩm bĩu môi, trong giọng nói lộ ra chút bất mãn.
"Ồ, bản vương ép nàng cảm ơn lúc nào?"
Thẩm Diệu Thần hơi hất cằm, đường nét khuôn mặt góc cạnh hoàn mỹ hiện ra ở trước mặt Mộc Vân Cẩm.
Nam...nam nhân này thật sự đẹp như tranh vẽ...
Mộc Vân Cẩm chợt nhớ tới Vân Tấn, nói dứt câu liền xách váy bước nhanh ra khỏi phủ trưởng Công chúa.
Thẩm Diệu Thần nhìn theo bóng nàng đã đi xa, khóe miệng hơi nhếch lên, trông hắn như thể rất vui vẻ chịu đựng vậy.
"Cái đồ không có lương tâm. Bản vương coi như có ân cứu mạng với nàng, mà
ngay cả một tiếng cảm ơn nàng cũng không nói được đã chạy mất rồi".
Ngõ tắt ngoài phủ trưởng Công chúa vô cùng an tĩnh, xe ngựa của Thần Vương
phủ lại được làm rất xa hoa tinh xảo nên thu hút sự chú ý của người đi
đường.
Dạ Hạo cùng Dạ Minh một trái một phải bảo hộ ở hai bên xe
ngựa, bội kiếm trong tay luôn trong trạng thái vận sức chờ sử dụng,
không bỏ qua cho bất kỳ kẻ khả nghi nào.
"Vương phi, Vương gia lệnh cho thuộc hạ chờ ở đây. Vân Tấn cô nương đang ở trong xe ngựa, chỉ là..."
Dạ Hạo do dự một lát, liếc mắt nhìn vào trong xe ngựa, làm như không biết phải nên mở miệng như thế nào.
Mộc Vân Cẩm căng thẳng trong lòng, một loại dự cảm xấu trong nháy mắt dâng lên.
"Chỉ là gì? Chẳng lẽ Vân Tấn đã xảy ra chuyện gì sao?"
Dạ Hạo gật đầu, "Đúng vậy. Vân Tấn cô nương bị thương hôn mê bất tỉnh, thuộc hạ lo rằng liệu cô ấy có còn vấn đề gì nữa không".
"Sao? Đã có chuyện gì xảy ra?", Mộc Vân Cẩm run lên trong lòng, vội vàng vén rèm nhìn vào bên trong.
Lúc Thẩm Diệu Thần đuổi tới đã thấy Mộc Vân Cẩm vẻ mặt lo âu lên xe ngựa.
Hắn liếc nhìn Dạ Hạo ở bên cạnh xe, ý bảo Dạ Hạo tới giải thích nghi
hoặc.
"Xin Vương gia thứ tội. Vân Tấn cô nương vừa rồi ở trên xe
vẫn còn rất tốt, không biết tại sao lại đột nhiên ngất đi, bây giờ đang
hôn mê bất tỉnh".
Dạ Hạo kiên trì đáp lời, hai mắt rũ xuống, căn bản không dám đối diện với Thẩm Diệu Thần.
"Đây là thay thiếp cứu Vân Tấn mà Vương gia đã nói sao?"
Rõ ràng Mộc Vân Cẩm đã rõ ràng, chuyện này căn bản không liên quan tới Thẩm Diệu Thần.
Nhưng khi nàng chính mắt thấy Vân Tấn hôn mê bất tỉnh, tình cảm lấn át lý
trí, cứ như vậy thốt ra một câu gây tổn thương cho người khác.
Thẩm Diệu Thần cau mày, trên khuôn mặt không biểu tình lóe lên một vẻ không
vui rồi rất nhanh đã biến mất. Chẳng lẽ hắn cứu người còn cứu sai sao?
"Bản vương chỉ lo cứu người, còn về trước khi được cứu cô ta đã xảy ra
chuyện gì thì không phải là việc bản vương có thể dự liệu".
"Vừa rồi thiếp đã lỡ lời, mong rằng Vương gia không tính toán".
Lúc này, nỗi lo lắng khó chịu của Mộc Vân Cẩm đã lắng xuống. Gần đây tâm trạng của nàng dao động hơi nhiều.
Sau khi Mộc Vân Cẩm lên xe ngựa, phản ứng đầu tiên là đặt ngón tay ở mũi
Vân Tấn. May mà vẫn còn hô hấp, nàng lại ghé tai ở ngực Vân Tấn lắng
nghe, tiếng tim đập cũng rất có quy luật.
Nàng thở phào một hơi, chỉ cần người còn sống thì tất cả đều dễ nói.
Vân Sơ lo âu đứng ở ngoài xe ngựa. Khi nhận được ánh mắt của Mộc Vân Cẩm,
Vân Sơ cẩn thận từng li từng tí liếc mắt nhìn Thẩm Diệu Thần, chỉ thấy
hắn đang đen mặt, như còn chưa hết giận vì hồi nãy Mộc Vân Cẩm cố tình
gây sự.
"Vương gia, nô tỳ lo lắng cho thương thế của Vân Tấn, xin Vương gia lên xe ngựa trước. Nô tỳ hồi phủ sẽ mời đại phu khám cho Vân
Tấn".
Thẩm Diệu Thần nhìn Mộc Vân Cẩm. Nàng một lòng một dạ đặt ở trên người Vân Tấn, hắn nhất thời cảm thấy trong lòng buồn bực không
thở nổi.
Đến cùng hắn còn không quan trọng bằng một nha hoàn phục dịch...
Thẩm Diệu Thần không đợi Vân Sơ mở miệng nữa, vung bào nhấc chân lên xe
ngựa, lạnh lùng ngồi ở trong xe. Hắn nhắm chặt hai mắt giả bộ nghỉ ngơi, căn bản không muốn nhìn Mộc Vân Cẩm thêm lần nào nữa.
Xe ngựa
chạy thật nhanh về Thần Vương phủ. Vân Sơ ngồi cùng xa phu, xa phu nhấc
roi đánh vào thân ngựa, xe ngựa lao đi vun vút, để lại một làn bụi bặm
mù mịt.
Hai người ngồi ở trong xe ngựa một đường không ai nói gì, Mộc Vân Cẩm sắc mặt lo lắng, thường xuyên vén màn nhìn ra ngoài.
Xe ngựa dừng lại trước cửa vương phủ. Xe ngựa mà An Hiểu Như ngồi đã sớm dừng ở chỗ kia.
An Hiểu Như đứng trước cửa vương phủ nhìn quanh, đợi đến khi thấy xe ngựa
của Mộc Vân Cẩm dừng hẳn, nàng ấy liền vội vàng tới nghênh đón.
"Sao trông Vương phi có vẻ gấp gáp vậy? Lúc nãy thiếp hồi phủ trước, Vương
gia bảo thiếp sau khi hồi phủ thì lập tức mời Trần đại phu tới ngay,
thiếp còn tưởng rằng Vương gia xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Mộc Vân Cẩm lúc này càng xấu hổ không ngớt, nhưng nghĩ lại, tại sao hắn
không biết Vân Tấn hôn mê bất tỉnh mà lại bảo An Hiểu Như sớm trở về mời Trần đại phu?
"Vốn bảo An trắc phi mời Trần đại phu tới trong
phủ chẩn bệnh cho nàng, dù sao bản vương cũng lo có ai đấy ở phủ trưởng
Công chúa bị kinh sợ, vô ý đau đầu, chẳng phải lại giày vò bản vương
thêm vài ngày nữa sao".
Thẩm Diệu Thần nói thế nhưng lại có lý.
Gần đây Mộc Vân Cẩm vẫn trị bệnh theo phương thuốc của Trần đại phu. Nếu còn chưa tìm được biện pháp trị tận gốc, nàng chỉ có thể chữa khỏi cho
thân thể trước rồi sau này tính sau.
Mộc Vân Cẩm vì lòng nghi kỵ
của bản thân mà cảm thấy áy náy, nhưng nàng đã từng trải qua cảm giác bị người chí thân phản bội, nó đã khắc vào tận xương tận tủy, không thể
theo thời gian mà xóa nhòa được.
"Xin Vương gia đừng trách. Thiếp đã từng trải qua cảm giác bị chí thân phản bội, cảm giác ấy thật sự đau đớn tận xương, sợ rằng Vương gia chưa từng phải trải qua bao giờ, cho
nên thiếp không thể không phòng bị mỗi một người bên cạnh mình".
Sắc mặt Mộc Vân Cẩm ảm đạm, tia sáng trong ánh mắt như cũng bị dập tắt hoàn toàn.
"'Mỗi người' mà nàng nói có phải cũng bao gồm cả bản vương không?"
"Đúng".
Thẩm Diệu Thần tức giận trong lòng, nhưng nghe lời giải thích của nàng cũng thoáng giảm đi một chút.
Hắn biết rõ quá khứ của nữ tử trước mắt nhất định không đơn giản, nhưng
thực sự hắn chưa từng phải trải qua cảm giác bị chí thân bán đứng, phản
bội.
"Bản vương không có khả năng phản bội nàng, cũng không vì tư lợi mà làm ra những chuyện tổn thương nàng, cho nên sau này nàng không
cần phòng bị bản vương như thế, dù sao..."
Dù sao hắn đã sớm khắc nữ tử này vào trong xương. Nàng đã trở thành một bộ phận trong cơ thể
hắn, hắn cớ gì lại tự làm hại mình, tổn thương tới nàng?
Mộc Vân Cẩm ngước mắt nhìn Thẩm Diệu Thần. Hắn đang hứa với nàng sao?
Nàng có thể thật lòng tin tưởng nam nhân này trong những năm tháng sau sẽ không thương tổn phản bội nàng sao?
Nghi vấn liên tiếp tới khiến trong đầu Mộc Vân Cẩm loạn cào cào, trong mắt lộ vẻ mê man.
Quên đi, bây giờ thương thế của Vân Tấn mới là quan trọng nhất.
Trước khi hai người thổ lộ tình cảm, Dạ Minh đã sớm ôm Vân Tấn vào trong phủ, Vân Sơ cũng chạy theo sau.
Trần đại phu sớm đã chờ ở trong. Lão kiểm tra vết thương giữa cổ của Vân
Tấn, vết thương không có gì đáng ngại, nguyên nhân hôn mê chủ yếu là do
nàng hít phải mê hồn tán, sau khi vào xe ngựa mới phát huy tác dụng.
"Không phải cô ấy là đệ tử thân truyền của độc vương sao? Tại sao lại bị mê hồn tán khiến cho hôn mê bất tỉnh?"
Dạ Minh chỉ là tò mò nên mới hỏi, dù sao trong ấn tượng của Dạ Minh với
Vân Tấn, Vân Tấn là một người không gì không thể làm được.
"Ngươi hỏi lạ thật đấy. Vân Tấn biết chế độc nhưng cũng không chống lại được
mưu kế thâm độc của kẻ xấu. Võ công của cô ấy không cao, chỉ cần đụng
phải người mạnh hơn cô ấy sẽ không còn cơ hội xuất thủ. Đợi Vân Tấn
dưỡng bệnh xong rồi, ta nhất định sẽ cẩn thận dạy Vân Tấn võ công, không cho tiểu nhân có đường thoát".
Vân Sơ bất mãn chất vấn Dạ Minh,
Vân Tấn là người chứ không phải thánh, đâu thể cái gì cũng biết cũng
tránh được, cho nên thao thao bất tuyệt nói một tràng phản bác câu hỏi
của Dạ Minh.
"Trần đại phu, vết thương của Vân Tấn như thế nào rồi? Có gì đáng ngại không?"
Mộc Vân Cẩm vội vã chạy tới, trên chóp mũi đã thấm chút mồ hôi.
"Hồi bẩm Vương phi, nha đầu kia đã không còn gì lo ngại, có lẽ có kẻ nào
thừa dịp bất ngờ dùng đao cứa vào cổ cô ấy, sau đó chắc là do lo lắng
nên hạ mê hồn tán. Không cần phải dùng thuốc, đợi cô ấy tỉnh lại là
không có gì đáng ngại nữa".
Trần đại phu tự tay vuốt râu một cái, xoay người tiếp nhận hòm thuốc mà Vân Sơ đưa tới, thi lễ với Thẩm Diệu
Thần rồi dự định rời khỏi vương phủ.
Vân Sơ đuổi về phía trước, kín đáo đưa túi tiền đã chuẩn bị trong tay cho Trần đại phu.
Hồi xưa lúc Mộc Vân Cẩm còn ở phủ thừa tướng, Trần đại phu đã nhiều lần chẩn bệnh cho nàng, hầu hết đều không thu tiền xem bệnh.
Bây giờ thưởng chút bạc làm lễ tạ ơn vẫn là phải có, dù sao tiệm thuốc của
Trần đại phu vẫn đang kinh doanh, đương nhiên sẽ cần rất nhiều ngân
lượng.
Trần đại phu cũng không từ chối, tạ ơn Mộc Vân Cẩm rồi theo Vân Sơ đưa tiễn rời khỏi phủ.
Không bao lâu sau, Vân Tấn mới từ từ tỉnh lại, cả người vẫn đang chìm trong ý thức hỗn độn. Khi Vân Tấn nhìn thấy Mộc Vân Cẩm thì lập tức giãy dụa
đứng dậy khỏi giường, hữu khí vô lực khuyên nhủ.
"Chủ tử, thời
gian sắp tới người đừng ra khỏi vương phủ, bên ngoài vô cùng nguy hiểm.
Nô tỳ cũng khẩn cầu Vương gia hãy phái thêm hộ vệ tới phủ thừa tướng bảo vệ thừa tướng đại nhân. Kẻ đeo mặt nạ quỷ quái của Mạc Bắc đang âm thầm lẻn vào Thiên Khải, mục đích của bọn chúng rất rõ ràng, bọn chúng muốn
nhắm vào Vương phi."
Vân Tấn nói xong thì cả người lại vô lực ngã ở trên giường. Mộc Vân Cẩm còn đang nghĩ về những gì Vân Tấn nói, mà
lúc Thẩm Diệu Thần nghe thấy hai chữ "Mạc Bắc", sắc mặt trong nháy mắt
trở nên ngưng trọng.
Tướng quân Mạc Bắc - kẻ vì hắn mà hủy dung
nhan, vì hắn mà thành lập một tổ chức mang mặt nạ quỷ quái, bọn chúng
nào đến đây vì Vương phi, mục đích cuối cùng của bọn chúng chính là hắn.
"Hôm nay ngươi có thấy một tên đàn ông mang mặt nạ quỷ quái ở phủ trưởng Công chúa không?"