Chuẩn bị xong mọi thứ, sáng sớm hôm sau Bùi Thiệu Nhung đã chạy đến Tần gia, vội vàng kéo Tần thẩm đến Mạc gia để cầu hôn.
Tần thẩm là người từng trải, nhìn thấy bộ dạng gấp không thể chờ của Bùi
Thiệu Nhung, bà cười cười trêu ghẹo, cùng hắn chạy đến nhà Mạc gia.
Thôn Lâm Giang tuy không lớn, nhưng nhà của Bùi Thiệu Nhung vẫn cách nhà Mạc gia một khoảng, một nhà ở phía đông và một nhà ở phía tây của thôn, đi
bộ phải mất hơn mười phút.
Mạc gia.
Phần lớn công việc
trên đồng ruộng và canh chừng Mạc Tiểu Bảo cũng gần xong, hôm nay cha
Mạc không có việc gì làm, ăn sáng xong liền ngồi ở nhà hút tẩu* nghỉ
ngơi.
Hút tẩu*: là hút thuốc lá sợi thật, không phải là giấy cuốn tẩm nicotin như thuốc lá điếu nên giảm rất nhiều độ độc hại. Hút thuốc tẩu ngon, ngọt, ngậy, thơm hơn thuốc lá. Hút thuốc tẩu là thuốc tự nhiên, không bị hôi miệng, viêm lợi như thuốc lá điếu. Không ám mùi khó chịu như thuốc lá giấy
Ông không có quá nhiều thú vui ở trong đời, ông chỉ thích hút thuốc tẩu,
ngoài ra ông còn muốn có một người kế thừa hương khói của Mạc gia.
Ngồi trên chiếc ghế mây đã có tuổi đời hàng chục năm, cha Mạc vừa hút thuốc
tẩu vừa nhìn Mạc Tiểu Bảo cách đó không xa đang nhìn chằm chằm phía
trước.
Mới sáng sớm ca nhi của ông liền thức dậy, dù ngày thường
cậu cũng dậy sớm như vậy, nhưng hôm nay cha Mạc luôn cảm thấy có điều gì đó không thích hợp với ca nhi của ông.
Từ khi tìm được hôn sự
khác cho cậu, trên mặt ca nhi của ông chưa bao giờ nở nụ cười, suốt ngày ủ rủ thở dài, làm việc cũng không còn nhanh nhẹn như trước, cứ như
người mất hồn.
Nhưng hôm nay Mạc Tiểu Bảo dường như đã là một con người khác, trước đây làm việc xong liền nhốt mình trong phòng không
biết làm cái gì, thần thần bí bí.
Sáng nay, cậu đã mặc bộ quần áo mà cậu yêu thích nhất, cậu chỉ mặc nó trong ngày lễ hay ngày tết.
Ngồi trong sân mặc quần áo mới thì thôi, từ sáng đến giờ nụ cười trên môi
vẫn chưa biến mất, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào trước cửa, như đang đợi ai đó......
Cha Mạc cất tẩu thuốc, không nhịn được nói "Tiểu Bảo, ta nói buổi sáng con thay quần áo mới rồi ngồi ở đây để làm gì?"
"Không, không làm gì hết, tại thời tiết đẹp nên con ngồi tắm nắng" Mạc Tiểu Bảo lắp bắp nhìn thoáng qua cha Mạc.
"Tắm nắng!" Cha Mạc đứng dậy đi tới trước mặt Mạc Tiểu Bảo, nhìn cậu từ trên xuống dưới vài lần, lại ngửi thấy mùi thơm, sắc mặt có chút không đúng.
"Con bôi phấn thơm? Còn mặc quần áo mới? Còn đỏ mặt......" Cha Mạc vỗ vào
đầu Mạc Tiểu Bảo, quát "Nói đi, nói thật cho ta biết, ngươi đang làm gì
vậy? Có phải làm ra chuyện xấu gì hay không?"
"Ngươi nhìn ngươi
đi, còn bôi phấn thơm, có phải ngươi thông đồng với tên nam nhân nào hay không? Lão cha vất vả lắm mới tìm được hôn sự cho ngươi, ngươi lại muốn làm gì? Lá gan lớn lắm, chuyện thông đồng với nam nhân ngươi cũng dám
làm, cố tình để ta làm trò cười trong thôn phải không!"
Chẳng
qua, cha Mạc đã sống lâu như vậy cái gì cũng nhìn thấy qua, Mạc Tiểu Bảo hôm nay đã thay đổi rất nhiều, phá lệ mặc quần áo mới, bôi phấn thơm,
vẻ mặt ngượng ngùng đỏ mặt, rõ ràng là bộ dáng có người trong lòng.
Tiểu ca nhi của ông có thể không hiểu rõ ràng lắm, Mạc Tiểu Bảo này có
chuyện gì mà không dám làm, như vụ đào hôn lần trước đi, cậu là người
đầu tiên dám làm chuyện này!
Nhìn thấy bộ dáng hôm nay của Mạc
Tiểu Bảo, trái tim của cha Mạc bỗng chùng xuống, không thể ngờ được rằng ca nhi của mình thực sự lén thông đồng với nam nhân, đến lúc đó gạo nấu thành cơm rồi, ông muốn kết hôn sự với nhà ở thôn Thượng Hà liền kết
thúc rồi.
Dựa theo điều kiện của Mạc Tiểu Bảo, cậu có thể tìm
được loại nam nhân nào, có thể là một tên khốn trong thôn hoặc người ở
trong gia đình quá nghèo khó, sau đó người làm cha như ông bị liên lụy
nửa đời sau!
Cha Mạc càng nghĩ càng cảm thấy đúng như vậy, liền
cầm tẩu thuốc định gõ vào Mạc Tiểu Bảo, Mạc Tiểu Bảo hoảng sợ, nhanh
chóng đứng dậy tránh đi.
"Cha, không phải, không phải, đừng đánh
nữa, nếu như ta thật sự thông đồng với nam nhân, ta không ngồi ở chỗ này để cho cha phát hiện ra, cha cho rằng ta ngu ngốc sao!"
Mạc Tiểu Bảo vừa rống lên vừa lẩn trốn, trong lòng lo lắng sợ cha Mạc sẽ lấy tẩu thuốc đánh vào chân cậu, nếu bộ quần áo đẹp của cậu bị bẩn sao để cho
Bùi đại ca thấy được.
Nghe được lời cậu nói, cha Mạc dừng lại,
cũng suy nghĩ lại, lần trước Mạc Tiểu Bảo đào hôn cũng không để ông phát hiện ra ngay được, nếu thật sự thông đồng với một nam nhân nào đó, cậu
không ngu ngốc để cho ông phát hiện như vậy, nhưng không phải là năm mới hay lễ hội, tại sao cậu lại mặc quần áo mới và còn ăn diện như vậy?
"Đứng yên cho ta, sau đó nói cho ta biết, con hôm nay sao lại mặc quần áo
mới? Còn bôi phấn hương, có biết xấu hổ không vậy..." Cha Mạc tức giận
nhìn chằm chằm Mạc Tiểu Bảo nói.
" Ăn diện như thế để làm gì? Mặc kệ con ăn diện như thế nào cũng như vậy thôi, làm gì có nam nhân tốt
nào ở trong thôn này thực sự thích con? Được rồi, nếu con có công phu
chạy nhanh thì đi làm việc cho ta đi, đi đổ đầy lu nước trong nhà mau! "
Cha Mạc vừa nói xong, còn chưa đợi Mạc Tiểu Bảo phản bác thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Ta không nói chuyện với con nữa, trở về phòng thay quần áo rồi làm việc đi!"
Nhìn Mạc Tiểu Bảo đang thở phì phì, cha Mạc sửa soạn lại quần áo, tiếp tục hút tẩu thuốc rồi đi ra mở cửa.
Người gõ cửa đúng là Bùi Thiệu Nhung và Tần thẩm tới đây để cầu hôn, cha Mạc
liếc nhìn Tần thẩm rồi lại đánh giá một chút về Bùi Thiệu Nhung đang
đứng ở phía sau.
"Tần thẩm, mới sáng sớm ngươi đến nhà của ta để làm gì?"
Tần thẩm cười nói "Đương nhiên là ta đến nhà ngươi là có chuyện tốt, hỉ
thước* còn bay đến nhà của ngươi để hót mà, ha ha, Mạc lão cha, mau gọi tức phụ của ngươi ra nữa, chúng ta vào từ từ nói chuyện...... ".
Hỉ Thước*: loài chim của hạnh phúc, thời cổ từng được gọi là Thần nữ. Dân gian cho rằng chim khách là loài chim báo tin vui, có khả năng dự đoán thần kỳ
những sự việc sắp xảy ra.
Trong văn hóa Trung Quốc, Hỉ Thước
chiếm một vị trí vô cùng quan trọng. Hình ảnh chim Hỉ Thước giữa bầu
trời xanh mây trắng là biểu tượng may mắn, là thiên sứ đem niềm vui đến
cho mọi nhà. Truyền thuyết kể rằng, Ngưu Lang Chức Nữ vì đem lòng yêu
thương nhau, bỏ bê công việc khiến Ngọc Hoàng giận dữ, phạt họ bị ngăn
cách bởi dải ngân hà và không được gặp nhau. Thương cảm cho đôi uyên
ương phải xa cách, vậy nên vào đêm mùng 7 tháng 7 âm lịch hàng năm, Hỉ
Thước liền bay tới nối nhau thành chiếc cầu để cho đôi tình nhân này mỗi năm được gặp nhau một lần - "Chung chiêng Ô Thước bắc cầu - Một lần gặp gỡ đậm màu biệt ly".
Cũng chính vì truyền thuyết này nên chim Hỉ Thước được xem là biểu tượng của sự kết nối, thường được dùng để làm
món quà với ngụ ý chúc phúc cho hôn nhân bền chặt.
"Chuyện tốt gì? Chẳng lẽ là ngươi đưa tiền cho nhà của ta?"
Cha Mạc nhíu mày, gần đây vì chuyện hôn sự Mạc Tiểu Bảo mà cả ngày có mây
đen trên đỉnh đầu, làm gì có chuyện hỉ thước báo tin vui.
Nhưng
nhìn vẻ mặt tươi cười của Tần thẩm, vẫn mở cửa dẫn Tần thẩm và Bùi Thiệu Nhung vào sân, tiện thể nói lớn vào phòng bếp gọi tức phụ ra.
Khi Mạc Tiểu Bảo nhìn thấy Bùi Thiệu Nhung và Tần thẩm bước vào, cậu muốn
đi đến đó nhưng lại bị cha Mạc trừng, nên chỉ có thể ngoan ngoãn rời đi, đỏ mặt trốn sang một bên, trong lòng rất kích động, Bùi đại ca thật sự
đến nhà cậu cầu hôn!
Sau khi mọi người vào phòng, cha Mạc ngồi
vào chủ vị, mẹ Mạc bưng nước trắng đến, chào hỏi Tần thẩm và Bùi Thiệu
Nhung rồi ngồi xuống "Này Tần thẩm, đã lâu rồi ngươi không đến nhà ta
chơi, đây, uống nước đi......"
"Mạc đại nương khách sáo quá, hôm
nay ta đến nhà của ngươi là có chính sự!" Tục ngữ có câu duỗi tay không
đánh người đang cười, nụ cười của Tần thẩm từ khi bước vào nhà vẫn không hề buông lỏng.
"Chính sự? Ngươi có chuyện muốn nói thì cứ nói
thẳng đi, đừng có dài dòng, ngươi đến nhà của ta rốt cuộc là có chuyện
gì, lúc thì nói chính sự, lúc thì nói hỉ sự, nữ nhân đúng là dong
dài......"
Thái độ của cha Mạc không tốt lắm, nói chuyện đều phô
trương, ông là loại người coi trọng mặt mũi, mang nặng tư tưởng gia
trưởng.
Ở Mạc gia, chuyện lớn nhỏ cũng không ai dám nói hai lời
với ông, kể cả Mạc Tiểu Bảo cùng ông tranh luận, nhưng cuối cùng cậu
cũng không dám phản kháng quyết định của ông.
Tần thẩm cười cười, không thèm quan tâm đến thái độ của cha Mạc, người này là như thế,
người trong thôn ai cũng biết, liền kéo Bùi Thiệu Nhung đến trước mặt
cha Mạc, bắt đầu vào vấn đề chính.
"Mạc lão cha, ngươi có biết hắn không? Đây là Bùi đại huynh đệ, mới chuyển đến thôn của chúng ta......"
Cha Mạc đánh giá Bùi Thiệu Nhung vài lần, sau đó nhìn vào cái sọt hắn đặt
bên cạnh, ho khan nói "Khụ khụ, ta biết hắn, có chuyện gì sao? Tần thẩm
dẫn hắn đến nhà của ta là có chuyện gì vậy?"
"Ai da, đương nhiên
có chuyện rồi, là chính sự, là hỉ sự đó!" Tần thẩm vỗ đùi cười nói
"Không sai, đại huynh đệ coi trọng A Bảo nhà ngươi đó, liền nhờ ta làm
bà mối...... "
"......." Cha Mạc dừng hút tẩu, nheo mắt lại, ánh
mắt lập tức nhìn về phía Bùi Thiệu Nhung, mẹ Mạc bên cạnh cũng nhìn Bùi
Thiệu Nhung.
Đối mặt với sự đánh giá của hai người, Bùi Thiệu
Nhung thật thà đứng đó, trên mặt cười đến thành thật, cũng âm thầm đánh
giá vợ chồng Mạc gia, thầm nghĩ A Bảo giống mẹ của mình hơn.
Thật lâu sau, cha Mạc thu hồi ánh mắt, chậm rãi nói: "Tần thẩm, ta đã đồng ý với người ở thôn Thượng Hà về việc gả A Bảo, ngày mai chúng ta sẽ đính
hôn, ngươi hiện tại tới đây có phải là trễ hay không......"
"Không trễ, không trễ, ngươi vẫn chưa định hôn mà...." Tần thẩm nói "Ta nói
Mạc gia này, ngươi nhìn Bùi đại huynh đệ tài giỏi như thế này, hắn lớn
lên đẹp trai, vóc dáng cường tráng, còn biết săn thú, A Bảo của nhà
ngươi mà gả cho hắn mỗi ngày đều có thịt ăn nha....."
Tần thẩm
chưa kịp nói xong, cha Mạc nhìn Bùi Thiệu Nhung có chút ghét bỏ "Được
rồi, lời của ngươi nói thì có ích lợi gì, đi săn thú có thể săn đến suốt đời sao? Hắn là một người độc thân từ nơi khác tới, thậm chí còn không
có ruộng đất ở trong thôn, Tiểu Bảo của ta mà gả cho hắn thì ăn uống như thế nào? "
"Còn có sính lễ nữa, ta đã cùng người ở thôn Thượng
Hà đồng ý rồi, ba lượng bạc hồi môn, còn có bánh cưới đúng tiêu chuẩn
sính lễ, tổng cộng cũng gần mười mấy lượng bạc..."
"Vị huynh đệ này, đừng trách ta nói chuyện khó nghe, bây giờ ngươi lấy mười mấy lượng bạc còn không có mà muốn cưới được vợ?"
Cha Mạc nhìn Bùi Thiệu Nhung và suy nghĩ trong lòng, nam nhân này có ngoại
hình và sức khỏe tốt, nhưng lại nghèo đến nỗi trong nhà không có ruộng
đất.
Nghe nói mua nhà ở trong thôn chỉ có 1-2 lượng bạc, sau khi
tuyển được một người con rể như vậy, đừng nói là hiếu kính với mình, sợ
là ông phải giúp ngược lại hắn.
"........."
Nghe thấy lời
nói của cha Mạc, Bùi Thiệu Nhung không vội nói chuyện, giống như lời Tần thẩm nói, cha Mạc sẽ làm khó dễ hắn, hắn nghe trong thôn nói của hồi
môn chỉ có 2 quan rưỡi, nhưng bây giờ đã thành 3 lượng bạc.
Còn
có sính lễ tiêu chuẩn hơn mười mấy lượng bạc, trước khi đến đây Tần thẩm đã giúp hắn hỏi thăm, cha Mạc nói với gia đình ở thôn Thượng Hà ngoại
trừ 2 quan tiền cũng không cần quà sính lễ nào hết!
Nhìn nhau,
Bùi Thiệu Nhung không trả lời, Tần thẩm ăn ý mở miệng "Mạc gia, sao
ngươi lại là người không chân chính như vậy? Của hồi môn mà ngươi nói
với thôn Thượng Hà rõ ràng là 2 quan rưỡi, cả thôn đều biết hết, mà bây
giờ ngươi muốn tăng giá à? "
"Của hồi môn mà Bùi đại huynh đệ
cũng dựa theo lời ngươi nói với thôn Thượng Hà, 2 quan rưỡi, còn có sính lễ, chúng ta cũng dựa theo tiêu chuẩn của ca nhi ở trong thôn, tuyệt
đối không ít hơn nửa phần, ngươi nhìn đi, chúng ta đều mang đến hết, còn chuẩn bị thêm hai cân thịt heo....... "
Tần thẩm đang nói, Bùi
Thiệu Nhung cũng hợp tác chuyển sọt của hắn đến cho cha Mạc xem, Một cái sọt đầy đồ sính lễ tiêu chuẩn khi kết hôn với một ca nhi ở nông thôn,
sính lễ còn nhiều hơn bình thường.
Cha Mạc duỗi đầu ước lượng một chút, trong lòng có chút ý động nhưng cũng không vội vàng gật đầu, bất
quá với tính cách siêu keo kiệt của cha Mạc, không dễ dàng đồng ý như
vậy......
Ở bên kia, nhìn chằm chằm vào thần sắc của cha Mạc, Tần thẩm nheo mắt, bà ta nháy mắt với Bùi Thiệu Nhung, hít một hơi thật sâu rồi đứng thẳng tư thế, sẵn sàng bước vào cuộc chiến thương lượng với
cha Mạc bất cứ lúc nào!