Mạc Tiểu Bảo ngượng ngùng và
ngọt ngào chạy về nhà, Bùi Thiệu Nhung vui mừng trở về nhà với đống đồ
đạc trên lưng, hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, nhớ lại hơi ấm khi
nắm tay thiếu niên, nụ cười trên khuôn mặt hắn không biến mất.
Cho dù lúc này hắn có trì độn đến đâu, Bùi Thiệu Nhung cũng biết rằng hắn thích thiếu niên Mạc Tiểu Bảo này.
Bằng không với tích cách sinh sống mấy năm ở mạt thế, hắn tuyệt đối sẽ không vô cớ xen vào chuyện của người khác, càng không thể chia sẻ món ăn mà
hắn thích nhất!
Bùi Thiệu Nhung cũng không phải là một người
thích rối rắm, sau khi nhận ra cảm giác không thể giải thích được của
mình đối với Mạc Tiểu Bảo, hắn thản nhiên tiếp nhận sự thật này.
Lấy lý do trả lại giỏ rau, đêm đó Bùi Thiệu Nhung đã đến Mạc gia một
chuyến, nhìn thấy Mạc Tiểu Bảo đang ngượng ngùng núp trong góc nhìn hắn, hắn càng vui vẻ thêm.
Hai ngày sau, Bùi Thiệu Nhung không đến
trấn trên bán thịt xiên nướng, ngoại trừ việc chuẩn bị làm mứt trái cây
và hồng sấy khô ở nhà, hắn chạy vào thôn và đi xung quanh nhà Mạc gia để gặp Mạc Tiểu Bảo.
Mỗi lần Mạc Tiểu Bảo nhìn thấy hắn, cậu dường
như trở thành một con người khác, không còn vẻ bất cần, hung dữ như lần
đầu tiên ở trong sơn động, thay vào đó, cậu cúi đầu xuống và không dám
nhìn hắn, thi thoảng ánh mắt chạm nhau, cậu sẽ ngượng ngùng mà nhanh
chóng rời đi.
Nhìn thấy bộ dáng đó của cậu, trong lòng Bùi Thiệu
Nhung cảm thấy nóng đến ngứa ran, sau khi suy nghĩ nhiều ngày, Bùi Thiệu Nhung cuối cùng quyết định sẽ cưới Mạc Tiểu Bảo về nhà.
Cô độc
trong một thế giới khác, hắn nói rằng mình không cô đơn là một lời nói
dối, Mạc Tiểu Bảo là người đầu tiên làm rung động trái tim hắn trong
nhiều năm, ngoài sự mù quáng duy nhất là Mạnh Uyển, Bùi Thiệu Nhung
không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì!
Nhưng khi hắn quyết định và chưa kịp hành động, cha Mạc đã tìm một cuộc hôn nhân khác cho Mạc Tiểu Bảo.....
Nói cách khác, với thanh danh hiện tại của Mạc Tiểu Bảo muốn thành thân là
một chuyện rất khó, nhưng cha Mạc thật sự không muốn giữ Mạc Tiểu Bảo ở
nhà nữa.
Vì vậy, sau khi suy nghĩ trái phải, bà mối mà cha Mạc
tìm đến cuối cùng cũng có tin tức, nói là gia đình ở thôn Thượng Hà
nguyện ý cưới Mạc Tiểu Bảo.
Với thanh danh hiện tại của Mạc Tiểu
Bảo, nguyện ý cưới cậu không phải là một người trong sạch gì, nhà trai
năm nay đã ngoài 50 tuổi và đã có vợ ở nhà, cưới Mạc Tiểu Bảo là để làm
tiểu thiếp, đương nhiên cũng giống như Phan thợ rèn cưới cậu về chỉ để
làm việc.
Lần này, quà sính lễ không nhiều như Phan thợ rèn đã
đưa, 2 quan rưỡi, cha Mạc đồng ý không hề do dự, ông chuẩn bị cho bà mối đến để chính thức nên duyên vợ chồng, chỉ cần đem Mạc Tiểu Bảo gả ra
bên ngoài, ông sẽ hài lòng ngay!
"Cái gì?" Mạc Tiểu Bảo vừa nghe
cha cậu nói xong, sắc mặt lập tức tái nhợt "Cha, ta không gả, người đó
đã 50 tuổi rồi, nửa người dưới đã chôn xuống đất rồi, sao cha còn đẩy ta vào cái hố lửa đó! "
"Đồ bất hiếu!" Cha Mạc đập bàn "Gả hay
không gả, hôn nhân đại sự do cha mẹ làm chủ, chưa tới lượt ngươi phản
đối, lần này nếu ngươi phá hỏng hôn sự do ta an bày nữa, ngươi cút ra
khỏi Mạc gia đi, ta không muốn nuôi ngươi cả đời....... "
Mặc dù Mạc Tiểu Bảo có lá gan lớn, nhưng ở nhà cha Mạc rất có uy quyền, rụt cổ lại, nhưng vẫn rất cứng đầu. Ngôn Tình Tổng Tài
"Cha, đừng gả ta đến thôn Thượng Hà, cha đã nói người đó già như vậy rồi, ta
qua đó làm tiểu thiếp, còn không phải làm quả phụ thủ tiết cả đời sao?"
"Thủ tiết thì làm sao? Gia đình đó là gia đình giàu có, ngươi thủ tiết nhưng được hưởng phúc......"
Cha Mạc trừng mắt, tiếp tục nói: "A Bảo, cha cũng còn cách nào khác, ngươi
xem ngươi đi, hiện tại không có hán tử nào muốn cưới ngươi, hiện tại có
thể tìm được người cưới ngươi là không tồi rồi......"
"......"Mạc Tiểu Bảo bĩu môi không nói chuyện, hai mắt đỏ hoe, cậu cũng biết tình
huống của bản thân, hiện tại cũng không dễ dàng tìm được một gia đình
tốt.
Nhưng cho dù không tìm được, cậu thà cả đời không gả chồng
cũng không muốn lấy người mà mình không thích rồi thủ tiết, chưa kể
trong lòng cậu đang thích một người khác.
Khó khăn lắm mới có
thể thoát khỏi hố lửa là Phan thợ rèn, tại sao cha cậu lại tìm cho cậu
một người chôn nửa người dưới đất chứ, Mạc Tiểu Bảo không thể nói ra khổ sở trong lòng, bản thân cậu đáng ghét như vậy sao?
"A Bảo, hôn
nhân này ngươi cứ nhận đi, cứ ngốc ở nhà đợi nhà bên đó đưa sính lễ tới, không cần ngại đông ngại tây, hiện tại ngươi xem có hán tử nào chịu
cưới ngươi đâu......"
Cha Mạc thở dài một hơi, ông cũng không
muốn chán ghét tiểu ca nhi của mình như thế, dù sao cũng là thân sinh
của ông, nhưng đây là sự thật.
Nghĩ đến việc gả con gái lớn cho
một tú tài, cha Mạc càng thêm ghét bỏ Mạc Tiểu Bảo, làm sao lại có
khoảng cách lớn như vậy khi cùng một cha mẹ sinh ra.
Tiểu ca nhi
này tuy không xinh đẹp như con gái lớn, tính tình cũng tùy tiện hấp tấp, tuy rằng có thể làm việc nhưng từ nhỏ cũng làm cho ông nhọc lòng, còn
làm ông mất mặt nữa, hiện tại đã trưởng thành mà vẫn chưa gả chồng, làm
Mạc gia của ông đều bị người trong thôn chê cười!
"........."
Nghe được lời ghét bỏ của cha Mạc, trong lòng Mạc Tiểu Bảo càng thêm khổ sở
ủy khuất, cậu rất muốn nói là cậu đã có người thích, Bùi đại ca chắc
chắn là thích cậu, ngày đó còn nắm tay cậu, mấy ngày hôm trước còn ở
trong thôn gặp gỡ cậu......
Nhưng cuối cùng thì cậu không nói ra, đây đều là suy đoán của riêng cậu thôi, hắn còn chưa nói ra, cậu là một ca nhi chưa lập gia đình mà nói ra sẽ bị chê cười.
Hơn nữa, mấy
ngày nay Bùi Thiệu Nhung vẫn ngốc ở trong nhà, nghĩ đến tình cảm của
chính mình nên chưa đi tìm Mạc Tiểu Bảo, trong lòng Mạc Tiểu Bảo đã có
chút bất an.
Tuy rằng nhìn hành động của Bùi Thiệu Nhung có vẻ
như là coi trọng cậu, nhưng đã nhiều ngày không thấy Bùi Thiệu Nhung,
cũng không thấy hắn tới nhà cầu hôn, Mạc Tiểu Bảo bắt đầu lo lắng, không biết có phải Bùi Thiệu Nhung vì thanh danh của cậu ảnh hưởng nên trong
lòng xem thường cậu không.
Bùi đại ca chưa bao giờ nói thích cậu, muốn cưới cậu nữa, tất cả đều là những suy nghĩ do cậu tự ảo tưởng ra thôi.
Càng nghĩ lại càng buồn, sau khi bị cha Mạc nhốt ở trong nhà, Mạc Tiểu Bảo
cô đơn ngồi trên giường, rồi chậm rãi lấy kim chỉ trên đầu giường, ngày
hôm đó Bùi đại ca đã nói một bộ quần áo không đủ mặc.......
Nhìn thấy Mạc Tiểu Bảo lần này rốt cuộc cũng không gây chuyện nữa, an tĩnh
tiếp nhận an bài, trong lòng cha Mạc thở dài nhẹ nhõm, ông nhìn Mạc Tiểu Bảo cũng thuận mắt hơn nhiều, ông thầm nghĩ cuối cùng cũng gả được ca
nhi này ra ngoài.
Ông không cầu mong Mạc Tiểu Bảo có thể tìm được một người con rễ tốt giống như chị của cậu, chỉ cần sau này cậu đừng
tìm ông để cứu tế là tốt rồi!
Thôn Lâm Giang không lớn, trong
thôn có ai bị mất quả trứng trong nháy mắt đã lan truyền khắp nơi, tin
tức cha Mạc tìm hôn sự lần nữa cho Mạc Tiểu Bảo cũng tự nhiên truyền đi.
"Mạc gia, nghe nói A Bảo của ngươi lại sắp có hôn sự?" Một thôn phụ và hán
tử đang ăn cơm chiều ở trước cửa nhà thấy cha Mạc đang đi ngang qua
liền trêu ghẹo.
"Đi đi đi, lại có hôn sự là có ý gì, Tiểu Bảo nhà ta là lần đầu có hôn sự!"
Sắc mặt cha Mạc đen lại, mặc dù không thích nhìn thấy ca nhi của mình cho
lắm, nhưng ông không cho phép người khác nói bậy, đó là mặt mũi của nhà
ông.
"Thôi đi, đã bị từ hôn hai lần rồi, hahaha, nghe nói ngươi
còn cho A Bảo đi làm thiếp cho một ông già, chỉ có ngươi mới làm được
như vậy....." Mấy người đó tiếp tục cười đùa, căn bản là không sợ bản
mặt của cha Mạc.
"........."
Nghe những lời chê cười của
thôn dân, mặt cha Mạc tối sầm lại, ông không nói nữa, xụ mặt bỏ đi, mặc
kệ thôn dân tiếp tục đàm tiếu, trêu đùa sau lưng.
Trong thôn nghị luận và phản ứng của cha Mạc đều bị Bùi Thiệu Nhung bên ngoài nghe thấy, cả người đứng ở nơi đó choáng váng.
Tần thẩm đứng bên cạnh nhìn chằm chằm bóng lưng cha Mạc rời đi với vẻ mặt tiếc nuối.
"Ài, đứa nhỏ A Bảo này đúng là mệnh khổ, nếu ngay từ đầu cha nó không thiên
vị chị nó, dùng hết tiền của trong nhà đi giúp đỡ con rể lớn, cũng không làm A Bảo bị Vương gia từ hôn, còn làm ra chuyện này nữa......"
"Thật là một đứa trẻ ngoan, thẩm nhìn nó lớn lên mà, ài, đại huynh đệ, thẩm
tính tác hợp hai người thành một đôi, bây giờ xem ra là không được
rồi......"
"Nghe nói nam nhân kia đã trạc tuổi ngũ tuần, dù gia
đình đó có một ít tiền, nhưng A Bảo gả qua đó thì nửa đời sau liền xong
thật rồi......"
Tần thẩm lắc đầu nói, mấy ngày trước còn nói ghép đôi đại huynh đệ và A Bảo với nhau, trời đất sinh một cặp xứng đôi vừa
lứa, ai mà biết được cha Mạc lại làm mọi chuyện lộn xộn như vậy.
A Bảo mới 18 tuổi, nam nhân kia nửa người đã xuống mồ rồi, có thể làm ông nội của A Bảo còn được, để cho A Bảo đi làm thiếp, sau ngày gả qua đó
chưa đến hai ngày thì phải thủ tiết, còn phải vất vả hầu hạ bà vợ cả
suốt đời, đúng là một cái hố lửa mà.
Tần thẩm không khỏi thở
dài, Bùi Thiệu Nhung càng nghe càng trầm xuống, tưởng tượng người mình
thích sắp phải lấy người khác, còn là một ông già làm ông nội A Bảo
được, hắn ngay lập tức tức giận, bàn tay nắm chặt có ý tứ muốn giết
người!
Sau khi trọng sinh trở lại, mục tiêu và mong muốn lớn nhất của Bùi Thiệu Nhung chính là sống một cuộc sống an ổn, ăn ngon uống tốt tiêu sái cả đời.
Về phần một nửa kia, trải qua sự cố là Mạnh
Uyển, Bùi Thiệu Nhung thực sự có chút kháng cự để tìm được nửa kia của
đời mình, dù cô đơn và già yếu nhưng hắn cũng không muốn người khác làm
phiền đến cuộc sống của mình.
Cảm giác này càng trở nên mạnh mẽ hơn sau khi xuyên vào thế giới xa lạ này, không chỉ có bóng ma của sự phản bội và cái chết.
Còn bởi vì, hắn không cảm thấy con người sinh ra ở hai thế giới khác nhau,
cách nhau hàng nghìn năm về thời gian, không gian và môi trường sống lại có thể đồng điệu về tâm hồn.
Thế nhưng loại ý tưởng này đều bị
đánh tan sau khi gặp được Mạc Tiểu Bảo, hiển nhiên là lần đầu tiên gặp
mặt không được tốt lắm, thiếu niên còn hung dữ mắng hắn là đồ lưu manh,
rõ ràng là hắn nên tức giận, nhưng lúc đó hắn lại cảm thấy buồn cười và
dễ thương không thể giải thích được.
Sau đó, hắn làm đủ mọi hành
động khó hiểu mà hắn không thể giải thích được, đôi khi nói chuyện với
thiếu niên như là ông nói gà bà nói vịt, nhưng hắn cảm thấy rất vui vẻ,
là loại vui vẻ trước đây chưa từng có.
Nhất kiến chung tình cũng
tốt, mệnh trung chú định cũng được, Bùi Thiệu Nhung chỉ biết rằng Mạc
Tiểu Bảo không thể kết hôn với người khác!
Hít một hơi thật sâu,
Bùi Thiệu Nhung vỗ vỗ Tần thẩm bên cạnh vẫn còn đang thở dài tiếc nuối,
nở một nụ cười dịu dàng và chân thành.
"Tần thẩm, ta đang coi trọng một ca nhi, thẩm có thể giúp ta làm bà mối không?"