Khi quyết định đi lên núi để gặp Mạc Tiểu Bảo, Bùi Thiệu Nhung đã tính
toán kĩ, hắn quyết định giúp Mạc Tiểu Bảo giải quyết chuyện đào hôn.
Mặc dù hắn không biết tại sao mình lại tốt bụng giúp đỡ một thiếu niên chưa quen biết quá hai ngày, nhưng đó là điều hắn nghĩ trong lòng.
Về việc may quần áo, Bùi Thiệu Nhung dự định ban đầu sẽ trực tiếp đến tiệm vải may một vài bộ y phục.
Rốt cuộc là hắn không thể mặc những bộ y phục do hắn tự sáng chế ra, tương
lai hắn phải hòa nhập với cuộc sống ở nơi đây, hắn phải tự làm bản thân
giống như người cổ đại.
Nhưng sau khi hỏi về giá cả đồ may sẵn ở
tiệm vải, Bùi Thiệu Nhung quyết định mua vải và quay về thôn nhờ Tần
thẩm hỗ trợ, thậm chí trả tiền cho Tần thẩm vẫn còn rẻ hơn so với mua
trực tiếp tại tiệm vải.
Hắn vẫn còn một số ga trải giường loại
bông trong không gian của mình, nhưng hắn không muốn mặc quần áo làm từ
ga trải giường, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn đi đến tiệm vải mua hai
thước vải bông về.
Kết quả là khi hắn trở về thôn tìm Tần thẩm,
Tần thẩm có quá nhiều việc cần phải làm, bà cũng không có thời gian để
giúp hắn, hắn cũng không quen với những người khác ở trong thôn nên hắn
cũng ngại khi hỏi, việc may quần áo đã bị trì hoãn cho đến tận bây giờ.
"Thế nào? Đồng ý không? Ngươi giúp ta may quần áo, ta sẽ trả công cho ngươi 3 quan tiền, đẹp cả đôi đường......" Bùi Thiệu Nhung mỉm cười nhìn Mạc
Tiểu Bảo.
"......."
Mạc Tiểu Bảo cảm thấy hơi xấu hổ khi
nghe Bùi Thiệu Nhung muốn cậu giúp hắn may quần áo, trong thôn này không có ca nhi nào chưa lập gia đình mà may quần áo cho nam nhân xa lạ hết,
thật đáng xấu hổ khi nói ra.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến 3 quan tiền
mà Bùi Thiệu Nhung nói, trong lòng cậu bắt đầu do dự, đó là 3 quan tiền, có tiền rồi cậu sẽ có thể trả lại cho Phan gia, không cần phải trốn
trong núi nữa.
Dù sao thì thanh danh của cậu cũng đã thế này rồi, không phải là làm quần áo thôi sao, hắn trả tiền, cậu lao động, thanh
toán sòng phẳng, chả có gì phải xấu hổ cả.
Đến lúc đó hắn không
nói, cậu không nói thì chẳng có ai biết cả, không có nơi nào khác kiếm
tiền nhanh bằng may một bộ quần áo có giá 3 quan tiền, ổn, cứ làm như
vậy đi!
Sau khi suy nghĩ, Mạc Tiểu Bảo gật đầu đồng ý "Được, ta giúp ngươi may quần áo!"
Cậu đồng ý may quần áo cho Bùi Thiệu Nhung, nhưng trong lòng Mạc Tiểu Bảo
vẫn có chút nghi ngờ, nhìn Bùi Thiệu Nhung hỏi: "Này, tại sao ngươi lại
muốn giúp ta? Ngươi có thể mua 2 bộ quần áo ở trong trấn với giá 3 quan
tiền mà......."
"Ngươi cứ xem ta là tên ngốc tiền nhiều đi......" Bùi Thiệu Nhung cười nói, hắn không biết dây thần kinh của mình đứt ở
chỗ nào nữa, xem như là tâm tình tốt đi.
"Phốc......." Mạc Tiểu Bảo không nhịn được cười, nhìn Bùi Thiệu Nhung dễ chịu hơn nhiều.
"Ngươi yên tâm, 3 quan tiền này sẽ không để ngươi tiêu uổng phí đâu, ta nhất
định sẽ làm cho ngươi bộ quần áo đẹp nhất, mà nè, ngươi có mang theo dây thừng không? Bây giờ ta sẽ đo kích cỡ cho ngươi......"
"Có mang theo!"
Bùi Thiệu Nhung gật đầu, lập tức lấy trong sọt ra một sợi dây thừng đưa cho Mạc Tiểu Bảo, sau đó đứng dậy cho cậu đo kích cỡ, hắn không nghĩ rằng
Mạc Tiểu Bảo sẽ từ chối, mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ hết.
Mọi vấn
đề xung quanh sắp được giải quyết, Mạc Tiểu Bảo cũng vui vẻ, nhanh chóng đo kích cỡ và may quần áo cho người ta, nếu nhận được tiền công sớm thì có thể về nhà sớm hơn, sống ở trong sơn động thật sự rất khó chịu!
"Hừ, ngươi ngồi xổm thấp hơn một chút nữa, cao quá, ta không với tới, nhân
tiện ta còn chưa biết tên của ngươi, ta tên là Mạc Tiểu Bảo, ngươi cứ
gọi ta là A Bảo..."
Phối hợp với Mạc Tiểu Bảo ngồi xổm xuống, Bùi Thiệu Nhung trả lời: "Ta tên là Bùi Thiệu Nhung......."
"Ò, Bùi đại ca, ngươi muốn mặc loại quần áo nào? Áo dài hay áo ngắn?" Mạc Tiểu Bảo đo kích cỡ một cách khéo léo.
"Ừm, đều được, ngươi thấy kiểu nào đẹp hơn thì làm......."
Trong khi phối hợp với Mạc Tiểu Bảo để đo kích thước, Bùi Thiệu Nhung nhìn
Mạc Tiểu Bảo đang đi xung quanh mình, tâm tình rất tốt không thể giải
thích được.
Sau khi đo kích cỡ, Mạc Tiểu Bảo liền chuẩn bị may
quần áo, dù sao mỗi ngày ở trong sơn động rất chán và cậu cũng không dám chạy ra ngoài.
Nhìn thấy Bùi Thiệu Nhung vẫn còn đứng ở trong sơn động, Mạc Tiểu Bảo chớp chớp mắt "Sao ngươi vẫn còn ở đây?"
"Ta sẽ ở trong núi săn bắn mấy ngày, ngươi không cho ta ở trong sơn động,
chẳng lẽ muốn ta ngủ ở gốc cây sao?" Bùi Thiệu Nhung cười cười.
"... Nhưng mà, nhưng ngươi ở chỗ này, buổi tối ta ngủ ở đâu?" vẻ mặt Mạc
Tiểu Bảo khó xử, nhỏ giọng nói: "Không được, ta không thể để cho chúng
ta ngủ cùng nhau......."
Sau khi nói xong, khuôn mặt lấm lem của
Mạc Tiểu Bảo lộ ra một tia hồng nhạt, cúi đầu không dám nhìn Bùi Thiệu
Nhung, cậu lớn như vậy còn chưa đứng chung với nam nhân xa lạ quá lâu
đâu.
Dưới ánh sáng mờ mờ trong sơn động, Mạc Tiểu Bảo cúi đầu,
gương mặt lấm lem bùn đất có dấu vết ửng đỏ, biểu tình e lệ đã khiến
trái tim của Bùi Thiệu Nhung khẽ run lên.
"Khụ khụ, sơn động này lớn như vậy, ngươi ngủ ở chỗ này, ta ngủ ở chỗ kia, không sao, ta......ta sẽ không làm gì ngươi........."
Nói xong, Bùi Thiệu Nhung đột nhiên cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ,
ho khan một tiếng để che đậy bầu không khí, theo ý của hắn, ca nhi hiển
nhiên là nam nhân, hai nam nhân ở chung trong sơn động cũng không sao
hết, tại sao hắn lại xấu hổ như vậy?
Lắc đầu, Bùi Thiệu Nhung lấy một cái chăn từ trong sọt đặt bên cạnh Mạc Tiểu Bảo "Cái chăn này cho
ngươi, hiện tại thời tiết không ấm, lúc bệnh sẽ không có ai đưa ngươi đi khám đại phu..... "
"Cảm ơn........." mặt Mạc Tiểu Bảo càng đỏ hơn, nhìn Bùi Thiệu Nhung mà trái tim cứ đập thình thịch.
Sau khi đưa cái chăn cho Mạc Tiểu Bảo, Bùi Thiệu Nhung lấy một cái chăn
khác đi phía bên kia sơn động để làm chỗ ngủ cho mình, rồi tiếp tục lấy
những thứ trong sọt ra và nhóm lửa nấu một nồi mì ăn liền.
Nấu mì ăn liền ở ngoài tự nhiên là tiện nhất, thêm một vài bánh mì dẹt, một
vài túi gia vị được xé ra trộn với nhau, cắt ra nửa cân thịt heo, cộng
thêm một nắm rau dại mới hái, khiến Mạc Tiểu Bảo không ngừng nuốt nước
miếng.
Nhưng mà Mạc Tiểu Bảo cũng rất tự giác, vừa mới ăn trứng
gà của người ta xong, còn nhận 3 quan tiền của người ta, hiện tại cũng
xấu hổ khi nhìn chằm chằm vào bữa tối của người ta.
Ngửi thấy mùi thơm của mì ăn liền, Mạc Tiểu Bảo nuốt nước miếng, yên lặng quay đầu
lại, nhặt trái cây dại của mình lên chậm rãi nhấm nháp.
Thật là,
biết cậu đã lâu rồi cũng chưa ăn cơm nóng, còn nấu mì với thịt nữa chứ,
muốn khi dễ cậu sao, thơm quá, so với mì ở quán Dương Xuân trấn trên còn thơm hơn......
"Đây, cầm lấy, chúng ta cùng nhau ăn đi!"
Mạc Tiểu Bảo đang gặm trái cây dại của mình đến chua xót, đột nhiên trước
mặt tối sầm lại, ngẩng đầu lên liền thấy Bùi Thiệu Nhung đang cầm chén
đũa, trên mặt mang vẻ hài hước.
Do dự một chút, sau khi ngửi thấy mùi thơm của nồi mì, Mạc Tiểu Bảo lập tức vứt bỏ liêm sĩ ra phía sau
"Là..... Là ngươi kêu ta ăn đó, ta, ta không khách sáo đâu......"
"Ừm, ăn đi, không cần khách sao!"
Sau khi nhận được sự đồng ý, Mạc Tiểu Bảo rốt cuộc không nhịn được nữa cầm
lấy chén đũa, nói đúng là không khách sáo, nhưng Mạc Tiểu Bảo vẫn chịu
đựng không ăn thịt ở trong nồi, chỉ ăn mì thôi.
Nhưng điều này
cũng khiến cậu rất vui, ở trong thôn mì được coi là món ăn quý giá, Mạc
Tiểu Bảo ăn rất vui vẻ, hai má phồng phồng làm cho Bùi Thiệu Nhung cảm
thấy ăn ngon hơn.
Gắp thịt đặt vào chén của Mạc Tiểu Bảo, Bùi
Thiệu Nhung nói "Ăn thịt đi, ta biết đi săn thú mà, trong nhà ta có thể
thiếu bất cứ thứ gì, nhưng chắc chắn là không thiếu thit......."
"......."
Mạc Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn Bùi Thiệu Nhung, mặt lại đỏ lên, yên lặng nhét thịt vào trong miệng, động tác ăn đột nhiên dịu đi.
Hết lần này đến lần khác ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, vết đỏ mỏng
trên khuôn mặt Mạc Tiểu Bảo không biến mất, thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt tươi cười của Bùi Thiệu Nhung, khuôn mặt cậu lại càng đỏ hơn......
Vào buổi tối, Mạc Tiểu Bảo vô cùng căng thẳng khi nhìn Bùi Thiệu Nhung đang nằm trong chăn bông đối diện.
Cậu bực bội trong lòng, ca nhi chưa chồng làm sao có thể qua đêm với nam
nhân lạ mặt được, nếu như cha cậu mà biết chuyện này chắc chắc sẽ đánh
chết cậu.
Sau một hồi khó chịu, Mạc Tiểu Bảo nhìn Bùi Thiệu Nhung dường như đang ngủ say, cậu không khỏi suy nghĩ, vì sao người này lại
giúp đỡ mình? Hắn có phải là một kẻ lừa đảo hay không?
Bỗng nhiên nghĩ đến những gì mà Bùi Thiệu Nhung nói vào ban ngày, rằng hắn có quá
nhiều tiền, Mạc Tiểu Bảo lại không khỏi bật cười, thật là một người kỳ
lạ.
Quên đi, quên đi, chính mình còn có thể bị lừa gạt cái gì,
nếu như lúc đó người này thật sự đưa cho 3 quan tiền công, thì cũng do
bản thân cậu kiếm được!
............
Cùng nói chuyện với
Mạc Tiểu Bảo về việc may quần áo, Bùi Thiệu Nhung đã ở trên núi trong
hai ngày tới, dù sao thì hắn cũng ở nhà một mình, khi Mạc Tiểu Bảo đã
may xong quần áo thì quay về nhà cũng không muộn.
Tương truyền
rằng dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông, trong núi này có rất nhiều bảo
bối, Bùi Thiệu Nhung ở trên núi vài ngày, hắn phát hiện trên núi có rất
nhiều trái cây và rau dại.
Rau dại về cơ bản là món ăn chính của
các thôn dân, ngày thường khi không có việc gì làm, các thôn dân đều
thích lên núi kiếm một ít rau dại mang về nhà để tăng khẩu phần ăn cho
gia đình.
Lúc trước khi hắn nấu mì ăn liền cũng đã ăn thử qua, nó có vị khá ngon, hơi giống như dương xỉ đầu violon nhưng lại không phải, chắc hẳn là một loại rau độc nhất vô nhị trên thế giới.
Về phần
trái cây dại trên núi không có nhiều người ăn, bởi vì chúng đều là hoang dại, mùi vị cũng không đặc biệt lắm, một số loại thì rất chua, một số
loại thì rất chát, ai cũng không thích lắm.
Sau khi hết mùa, hầu
hết những trái cây dại này tự rơi xuống đất để thối rữa rồi lại biến
thành phân bón, điều này phản ánh chân thực sự tuần hoàn của thiên
nhiên.
Sau khi đi dạo trên núi một lúc, Bùi Thiệu Nhung gần như có ý muốn thu dọn mọi thứ trên núi vào trong không gian hết.
Không có cách khác, người như hắn từ mạt thế trở về có một tật xấu đó chính
là thu thập đồ ăn, bất kể là cái gì, chỉ cần có thể ăn được, hắn nguyện ý cho tất cả vào trong túi của mình!
Nhưng hắn không thể để vào
trong không gian của mình quá nhiều, vật tư hiện đại ở bên trong không
gian vẫn còn rất nhiều, không còn bao nhiêu chỗ trống nên hắn chỉ có thể từ bỏ.
Tuy nhiên, trong lòng Bùi Thiệu Nhung cũng có một ý
tưởng, trái cây dại trên núi cũng là một cách kiếm tiền, thế giới này
không thiếu đồ ăn nhưng hắn thiếu tiền!
Mỗi ngày, hắn đi xung
quanh trong núi để săn mồi và tìm những loại trái cây dại ăn ngon, Bùi
Thiệu Nhung dành thời gian còn lại để trò chuyện với Mạc Tiểu Bảo trong
sơn động.
Mặc dù một người là người hiện đại và người còn lại là
người cổ đại, nhưng về bản chất vẫn có khoảng cách thế hệ hàng nghìn
năm, nhiều khi bọn họ nói chuyện không cùng một kênh.
Nhưng nhìn
chung thì Bùi Thiệu Nhung cảm thấy trò chuyện với Mạc Tiểu Bảo khá vui
vẻ, sẽ tốt hơn là ở nhà một mình và tự nói chuyện với bản thân.
Vốn dĩ Bùi Thiệu Nhung định đợi Mạc Tiểu Bảo may xong quần áo rồi xuống
núi, nhưng chỉ sau hai ngày ở trong núi, Lâm ca nhi, bạn thân của Mạc
Tiểu Bảo đã vội vã chạy đến.....