Câu trả lời của anh nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, ai cũng không
hiểu anh nói “không cần” là có ý gì, là không cần đưa ra câu trả lời cho Đỉnh Hâm, hay là lật đổ kiến nghị của tôi, cũng hoặc là…
Tôi nhìn sang khuôn mặt vốn đang méo mó khó coi của Mạc Tiểu Kiều bỗng sáng bừng lên, chắc hẳn là cô ta đang nghĩ Bùi Thiên Vũ đã từ chối tôi vì cô ta.
Bùi Thiên Vũ chuyển ánh mắt thâm thúy về phía Y Mộc, mở miệng: “Mời giám
đốc Y Mộc quay về báo cáo chi tiết với công ty Bác Ngạn, trò hề này đã
làm chậm trễ công việc bình thường của Bác Duệ Thiên Vũ đến gần bảy
tiếng đồng hồ, cá nhân tôi sẽ đích thân đưa ra cảnh cáo cho các người!
Và người đại diện này, không được phép xuất hiện phục vụ cho đại ngôn
Bác Duệ Thiên Vũ chúng tôi nữa.”
Lời nói của anh lập tức khơi dậy sự chú ý của mọi người, lời này có hơi
không đúng lắm, đặc biệt là với Mạc Tiểu Kiều, cô ta nhìn sắc mặt bỗng
chốc trắng bệch của Lâm Giai, giống như đã hiểu ra cái gì đó? Lén lút
nhìn thoáng qua Bùi Thiên Vũ.
Nhưng lúc này, chỉ thấy Bùi Thiên Vũ tập trung nhìn về phía Giản Tịch.
“Nhà thiết kế Giản Tịch, kể từ hôm nay trở đi, Bác Duệ Thiên Vũ sẽ nộp đơn
lên công ty hữu hạn Vật liệu xây dựng Đỉnh Hâm, để chỉ định Giản Tịch là nhà thiết kế trang trí của Bác Duệ Thiên Vũ.”
Tôi sững sờ, nhìn về phía Bùi Thiên Vũ, sự nghi hoặc trong lòng bỗng trào dâng, chẳng lẽ câu nói “Không cần” của anh là…
Nhưng lại nghe thấy Bùi Thiên Vũ tiếp tục nói: “Trần Nghiêu, ngay trong ngày
hôm nay, được thăng chức lên làm phó tổng giám đốc bộ phận dự án Bác Duệ Thiên Vũ, phụ trách việc xét duyệt thiết kế sơ thảo, tiền lương lẫn đãi ngộ sẽ được tính theo đúng với cấp bậc phó tổng giám đốc, khuyến khích
tất cả các viên chức trong Bác Duệ Thiên Vũ học tập theo Trần Nghiêu,
không a dua nịnh bợ, có gan mở miệng phân tích những thứ xấu và từ chối
chúng! Đây mới là tiêu chuẩn điều hành mà tôi muốn.”
“Và tổng giám đốc tổ dự án Lý Lập Đàn, chính thức bị sa thải và tự kiểm
điểm lại bản thân, bởi vì trong những thời điểm quan trọng đã không thể
tuân thủ các nguyên tắc. Xin hỏi, sao tôi có thể tin tưởng để ông quản
lý tốt tổ dự án của tôi được đây?”
Nét mặt Lý Lập Đàn bỗng chốc trở nên trắng bệch, ngay cả giải thích tìm
đường sống cũng không có, ông ta không thể không thừa nhận, trong chuyện này ông ta đã do dự xử lý không quyết đoán, căn bản là không có lập
trường, dẫu sao thì ông ta cũng có khuynh hướng nghiêng về việc trước
mắt Mạc Tiểu Kiều là người phụ nữ bên cạnh Bùi Thiên Vũ, cho nên ông ta
đã đi lệch khỏi quỹ đạo vốn có.
Lần này, tất cả các giám đốc điều hành trực thuộc Bác Duệ thiên Vũ đều nhìn về phía Bùi Thiên Vũ với dáng vẻ nơm nớp lo sợ.
Sắc mặt anh lạnh lẽo khó coi, đôi mắt quét một vòng quanh đám nhân viên của mình.
Sau đó, tầm nhìn tập trung vào nhiếp ảnh gia kia: “Bắt đầu từ hôm nay,
nhiếp ảnh gia này sẽ được thuê là nhiếp ảnh gia độc quyền của Bác Duệ
Thiên Vũ, đãi ngộ có thể thương lượng! Và tôi có thể cho anh một trợ
lý!”
Sau đó, anh hơi dừng một chút, nhìn về phía Mạc Tiểu Kiều, giọng điệu lạnh
đến thấu xương: “Đại ngôn này của Mạc Tiểu Kiều đến đây là kết thúc,
không gia hạn hợp đồng nữa!”
“Thiên Vũ! Anh…” Mạc Tiểu Kiều gần như suy sụp, đang định mở miệng đã bị Bùi Thiên Vũ giơ tay ngăn lại.
Ngay cả Y Mộc cũng có chút kinh ngạc, đương nhiên nếu nhìn từ góc độ công ty, có thể thấy lần này Bác Ngạn tổn thất không nhỏ.
Mọi người, bao gồm cả tôi, đều không nghĩ sẽ có kết quả như vậy.
Chỉ thấy Bùi Thiên Vũ ngừng một chút, lúc này mới nhìn về phía tôi: “Tôi
chính thức tuyên bố, công ty hữu hạn Vật liệu xây dựng Đỉnh Hâm, sẽ là
đối tác được chỉ định độc quyền của Bác Duệ Thiên Vũ về trang trí nội
thất, trong buổi quảng bá dự án phát triển tòa nhà, nêu tên công ty Đỉnh Hâm là đối tác lâu dài của Bác Duệ Thiên Vũ.”
Sắc mặt Mạc Tiểu Kiều biến thành màu xám trắng, mà Lâm Giai thì chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối.
“Cô có biết vì sao tôi lại đưa ra quyết định như vậy không?” Bùi Thiên Vũ
quay đầu nhìn về phía Mạc Tiểu Kiểu đang định duỗi tay ôm lấy cánh tay
mình.
“Tôi sẽ không bao giờ bênh vực cho cái sai của người bên cạnh tôi, bất kể
người đó có là ai, thì cũng không thể áp đảo tôi ngay trên địa bàn của
tôi là Bác Duệ Thiên Vũ rồi khua tay múa chân! Dù là ai cũng không có
đặc quyền ấy, trừ phi được tôi chỉ định, còn lại tôi đều sẽ đối xử bình
đẳng, tuyệt không nuông chiều.”
Sau đó, ánh mắt lạnh lùng của anh quét qua một lượt đám người đang dự cuộc
họp, tiếp tục nói: “Sở dĩ tôi hy sinh thời gian một buổi trưa hôm nay để xem trò hề này của các người, chính là vì kiểm tra lại đội ngũ nhân
viên của tôi, cũng như xem hiệu quả làm việc của đối tác, và cách xử lý
tình huống, cho nên tôi chắc chắn sẽ trừng phạt rõ ràng, răn đe cảnh
cáo!”
Bây giờ tôi mới hiểu ra, vừa rồi Bùi Thiên Vũ nói “không cần” là có ý gì, ý của anh là không cần chờ đợi, lập tức đưa ra đáp án, tôi không
thể không bội phục một Bùi Thiên Vũ mạnh mẽ quả quyết, tuyệt không nuông chiều.
Sau đó, anh quay đầu lại nhìn về phía tôi: “Cảm ơn chủ
tịch Lăng đã nhiệt tình ủng hộ, kế hoạch cho video quảng bá sắp tới cứ
thực hiện theo kế hoạch ban đầu, vất vả rồi! Hôm nay tới đây thôi!”