Suy nghĩ này đang nảy ra trong đầu tôi, nhưng đã bị tôi đè mạnh xuống, tôi
vội vã thu hồi suy nghĩ này, bởi vì tôi không thể nào vượt qua chiếc hố
anh dứt khoát bế Mạc Tiểu Kiều đi ngay trước mặt tôi.
Tôi đang nhắc nhở bản thân, hãy quên đi những hành động thân mật kia, những năm tháng tình trường đó đều không thể sánh bằng sự thờ ơ mà anh đã đối xử với tôi vào tối hôm đó.
Thật nực cười, anh nói yêu tôi nhưng lại chẳng hề hỏi han tôi có bị thương ở đâu không, hơn nữa còn thản nhiên bế người phụ nữ khác rời đi, tôi
không làm được chuyện lòng dạ sắt đá như anh.
"Chẳng lẽ chuyện lần này cô vẫn không cảm thấy vấn đề đã được chứng minh rất
rõ ràng à? Cô ta đã mượn fan của cô để tổn thương tôi, sau khi chân
tướng được sáng tỏ lại đẩy hết trách nhiệm lên đầu cô. Cô hãy nghĩ thử
xem, 'người ta' trong miệng của có bị tổn thất chút nào không?" Tôi thừa thắng xông lên hùng hổ đưa ra ví dụ.
"Cô cho rằng bối cảnh đột ngột sập xuống chỉ chuẩn bị cho tôi à? Cô thử
nghĩ xem, nếu hôm đó tôi không kéo cô ra, chưa chắc tôi đã bị thương
đúng không? Rất có khả năng người nằm trên giường bệnh này là cô chứ
không phải là tôi."
Tôi nhìn thấy rất rõ gương mặt của Mạc Tiểu Kiều đã trở nên tái nhợt, nhìn tôi bằng ánh mắt ngày càng phức tạp.
"Vậy mà cô còn mắng nhiếc tôi, tôi thật sự hối hận vì hôm đó đã kéo cô. Mạc
Tiểu Kiều, nếu tôi lùi về sau một bước, xem như không liên quan đến
mình, có lẽ chuyện kế tiếp sẽ không xảy ra, tôi cũng không bị cuốn vào
trận hỗn chiến này, ít nhất tôi sẽ không bị thương, mà có thể bo bo giữ
mình."
“Nhưng mấy chuyện đó đều do fan tự làm, liên quan gì đến tôi?” Mạc Tiểu Kiều hùng hổ biện hộ.
“Cô hãy đặt tay lên ngực tự hỏi mình xem, lúc fan của cô dây dưa đánh đập
tôi, trong lòng cô đã tỏ thái độ gì?” Tôi nhìn chằm chằm vào mắt của cô
ta, không cho cô ấy thời gian để suy nghĩ.
Tôi nhìn thấy rất rõ khóe miệng của cô ta khẽ co giật, né tránh ánh mắt của tôi.
"Cô hãy suy nghĩ lại đi, đừng cảm thấy chỉ có cảnh sát mới biết điều tra
chân tướng, mà cấp dưới của tôi cũng biết làm. Một khi tôi điều tra ra
chân tướng, cô cũng khó mà thoát khỏi tội lỗi."
Không hiểu sao bây giờ tôi nhất thời hơi kích động, trong lòng đang thử nghĩ, nếu hôm đó tôi nằm ở đấy, anh sẽ thế nào?
"Làm sao tôi biết cô đang cứu tôi? Rõ ràng nhân viên phục vụ đó nói có người muốn tìm tôi, đang đợi trên sân thượng. Trong tình trạng lúc đó, cô
bỗng nhào về phía tôi, làm sao tôi biết cô định cứu tôi chứ?" Mạc Tiểu
Kiều hơi đuối lý nói.
"Lúc cô gặp tôi, tôi đã nói với cô rồi, tôi không có gọi cô lên, mà tôi cũng bị người khác gọi lên, nhưng cô có tin lời tôi không?"
"Trong lòng cô chỉ có suy đoán và thù hận về tôi, ngay cả bây giờ cô vẫn không chịu từ bỏ vấn đề này. Cô đúng là một con heo ngu ngốc, hôm nay tôi nói cho Mạc Tiểu Kiều cô biết, trọng điểm của chuyện này hoàn toàn không
nằm ở chuyện tôi có thái độ gì với Bùi Thiên Vũ, mà nằm ở chỗ cô đã bị
người khác lợi dụng.”
Tôi nhất thời nổi nóng, tức đến mức ngay cả tôi cũng không thể hiểu nổi.
"Người đã nói chuyện này với cô không muốn tôi và cô sống yên ổn, mà chỉ muốn
gây sự rồi làm ngư ông đắc lợi, cô ta muốn cả hai chúng ta đều bị
thương, chứ không phải một mình tôi, cô còn không hiểu à? Nếu cô còn
không hiểu, vậy thì cô hãy đi hỏi Bùi Thiên Vũ thử xem, liệu trong tim
của anh ấy có tôi hay không, rồi hỏi anh ấy thử xem, ai đã dàn dựng ra
chuyện này.”
"Lăng Hoa Dao, gần đây cô có đắc tội với ai không?"
“Mẹ kiếp!” Tôi thật sự rất cạn lời, trợn mắt, bực bội thở hắt ra, giả vờ
lợi hại hỏi ngược lại: “Tôi đã đắc tội với rất nhiều người, cô muốn hỏi
ai?”
Mạc Tiểu Kiều không hiểu nói với tôi: "Vậy thì tại sao có nhiều người như
vậy đều nhằm vào cô, dù là trên mạng hay ngoài đời thực? Cô không cảm
thấy cô nên xem xét lại bản thân à?"
Tôi nhất thời bật cười nói: "Mạc Tiểu Kiều, xem ra cô cũng chú ý đến vụ bạo lực mạng lần này, nhưng tại sao cô chỉ chú ý đến những lời mắng nhiếc
tôi vậy? Xem xét lại bản thân ư? Đối với tôi mà nói, bị mắng nhiều quá
nên quen rồi, bởi vì những lời mắng mỏ này đều xuất phát từ người có
bụng dạ khó lường, cô cũng có thể từ từ mà cảm nhận."
"Lăng Hoa Dao, ý cô là..."
"Đủ rồi."
Mạc Tiểu Kiều vẫn muốn nói tiếp, nhưng đã bị ngắt lời.
Chỉ thấy một bóng người cao lớn xuất hiện ở cửa phòng bệnh, mang theo hơi
thở thanh mát bước vào phòng bệnh của tôi, tôi nhìn kỹ lại, trong lòng
hơi không vui, ánh mắt của anh luôn nhìn chằm chằm vào gương mặt tôi.
Tôi không nhịn được cười chế giễu.
Lúc Mạc Tiểu Kiều xoay người lại, nhìn thấy người bước vào là Bùi Thiên Vũ
thì nhanh chóng đổi thành nụ cười rạng rỡ, vội vã đứng dậy đi qua đó,
vươn tay ôm lấy cánh tay của Bùi Thiên Vũ nói: "Thiên Vũ, sao anh lại
đến đây?"
Ánh mắt của anh vẫn khóa chặt người tôi, hờ hững đáp: "Anh đi làm chút chuyện rồi gặp em ở đây."
Mẹ kiếp! Tôi thầm mắng một câu, thầm nghĩ, anh đi làm việc thì đến phòng bệnh của tôi làm gì?
"Vậy thì tốt, anh Bùi hãy dẫn bạn gái của anh đi đi, cô ta đã làm phiền tôi
nghỉ ngơi rồi." Giọng điệu của tôi rất không khách sáo, rồi nằm xuống
nói: "Làm phiền hai người lúc rời đi thì hãy đóng cửa hộ tôi."