Tôi khó khăn xoay người quay về phòng, ngồi xuống giường, đôi mắt luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, lắng tai nghe những âm thanh nhỏ nhặt ở bên ngoài,
nhưng điều khiến tôi rất thất vọng là dường như chiếc xe kia chưa từng
rời đi.
Trái tim tôi dần nguội lạnh.
Vào buổi sáng tổ chức buổi họp báo.
Trương Kính Tùng đến đón tôi từ rất sớm, có lẽ anh ta sợ tôi căng thẳng, nên
liên tục an ủi tôi: “Mọi thứ đều đã chuẩn bị ổn thỏa, vì thế em không
cần phải lo lắng.”
Bố mẹ tôi cũng muốn đến hiện trường cùng tôi, nhưng tôi và Trương Kính Tùng kiên quyết từ chối, bảo bọn họ ở trong nhà đợi.
Thật ra tôi luôn thấp thỏm bất an, không biết tại sao, tôi có một dự cảm mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như vậy.
Chúng tôi xuất phát đến công ty trước giờ hẹn, dù gì buổi họp báo cũng được
dự kiến tổ chức tại sảnh tầng một tòa nhà Cẩm Huy, chúng tôi đã sớm hoàn tất các thủ tục với văn phòng quản lý của tòa nhà.
Hơn nữa tôi cũng né tránh thời gian làm việc bình thường, chỉ sợ mình sẽ
ảnh hưởng đến công việc bình thường của công ty ở các tầng khác.
Nhưng đợi đến khi chúng tôi đến tòa nhà, tôi mới biết chúng tôi đã lầm, bởi
vì lúc này toàn bộ tòa nhà Cẩm Huy đều bị vây kín đến mức ngay cả con
kiến cũng chui không lọt, hoàn toàn không thể đi vào được.
Ngay cả lối vào tầng hầm đậu xe cũng bị vây kín đến mức gió thổi không lọt.
Đừng nói là tôi không thể tiến vào tòa nhà Cẩm Huy, mà ngay cả nhân viên các công ty khác ở trong tòa nhà cũng không thể nào tiến vào tòa nhà một
cách bình thường.
Tôi ngồi trong xe của Trương Kính Tùng, nhìn cảnh tượng trước mắt từ đằng
xa, không biết phải làm thế nào, toàn bộ xe muốn chạy xuống tầng hầm đậu xe cũng bị kẹt đến mức xếp thành hàng dài.
Nhìn tình hình này, có lẽ đám người này đã bao vây ở đây từ rất sớm, chứ không phải sớm hơn một hai tiếng.
Mấy chiếc xe bị kẹt ở bên ngoài rất cáu kỉnh, liên tục bấm còi, dù gì nhiều công ty cũng sử dụng máy chấm công, nếu không có mặt đúng giờ sẽ bị coi như đến trễ. Đám người đó đang oán hờn khắp nơi, có người đã chửi đổng
lên để trút giận.
Trương Kính Tùng nhìn tình hình trước mặt, cũng không biết phải ứng phó thế nào trước cảnh tượng đột ngột này.
Hơn nữa càng đến gần giờ dự kiến, càng có nhiều người vây quanh, tôi có thể nhìn ra đám người này hoàn toàn không phải là phóng viên.
Đột nhiên Trương Kính Tùng nói với tôi rằng: “Hoa Dao, em hãy ở lại trong xe khóa cửa lại, anh sẽ đi ra ngoài xem thử.”
Tôi túm lấy anh ta: "Bên ngoài có quá nhiều người, anh không thể tiến vào công ty đâu."
"Anh không đi vào công ty mà chỉ đi hỏi tình hình. Em cứ ngồi trong xe đợi
anh." Dứt lời, anh liếc nhìn đám đông, rồi căn dặn tôi một câu: "Em hãy
khóa chặt cửa lại."
Sau đó anh mở cửa xe bước xuống, vòng qua mấy chiếc xe khác, rồi biến mất ở trong đám đông.
Tôi liền khóa chặt cửa xe, một sự sợ hãi bao trùm lấy tôi, cảnh tượng trong bệnh viện ngày hôm đó đang hiện ra trước mắt tôi, bầu không khí ngột
ngạt ở trong xe khiến tôi hơi cáu kỉnh.
Đúng lúc này, một gương mặt xấu xa của người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở
trước đầu xe, nở nụ cười vô lại, thậm chí còn trèo lên nóc xe tôi đang
ngồi.
Tôi sợ hết hồn, mở to mắt nhìn người đàn ông, bị động hét lên: "Anh đang làm gì vậy?"
Tôi chợt nhìn thấy người đàn ông hét lớn điều gì đó, nhưng không nghe rõ
cho lắm, nhưng một giây sau, xung quanh bỗng nhảy ra một đám người, tất
cả đều lao về phía chiếc xe mà tôi đang ngồi.
Tôi bị kẹt ở trong xe sợ hãi nhìn ra bên ngoài, một quả trứng gà bị đập vỡ ở trên cửa kính trước của xe, bê bết hơn nửa cửa kính. Sau đó, dường như
bọn họ đã nhận được mệnh lệnh của người nào đó, cảnh tượng ở trong bệnh
viện lại xảy ra. không những thế, thân xe còn bị đung đưa kịch liệt, tôi cũng không thể ngồi vững, không biết đám người này muốn làm gì?
Tôi liên tục la hét, ra sức muốn ổn định lại bản thân, xem ra đám người điên cuồng kia định lật ngược chiếc xe mà tôi đang ngồi.
Tôi vừa ổn định lại cơ thể, vừa hoảng loạn tìm điện thoại của mình, tôi
phải gọi điện báo cảnh sát, không thể để Trương Kính Tùng quay lại, nếu
bây giờ anh ta hấp tấp quay về, chắc chắn sẽ xảy ra xung đột với bọn họ, rồi bị thương.
Người ở bên ngoài như đã phát điên, mấy cửa kính xe đều không thể nhìn ra
được, bởi vì tất cả đều bị dính trứng gà, nhưng một cảnh tượng kinh
khủng hơn đã xảy ra, có người bắt đầu đập cửa kính phía trước thành mạng nhện.
Một giây sau, không
Sự sợ hãi bao trùm đó khiến tôi ôm đầu hét lớn, bây giờ tôi đã cảm
nhận được cảnh tượng như sắp xảy ra ngày tận thế, mà tôi chỉ nhìn thấy
trong phim ảnh, đã thật sự xảy ra ở ngay trước mắt. Tôi không biết một
giây sau bọn họ sẽ phát điên đến mức độ nào.
Cuối cùng tôi cũng
tìm thấy điện thoại của mình, nhưng đúng lúc này, cả người tôi đã
nghiêng sang một bên, không thể nào giữ thăng bằng ngã nhào về phía ghế
lái, điện thoại cũng tuột ra khỏi tay, không biết đã rơi đi đâu.
Đúng lúc này, cửa kính xe ở phía trước phát ra tiếng động lớn, toàn bộ kính
xe đều bị vỡ nát, mắt thấy thân xe cũng sắp nghiêng đổ...