Tim tôi khẽ run lên, ở những nơi như thế này, có thể nhìn thấy Lý Tân
Nhị đứng sóng vai cùng Điền Ny, khiến tôi thật sự có một dự cảm chẳng
lành.
Mà hai người đàn ông giàu có bên cạnh bọn họ cũng đang nói
cười vui vẻ, không hề nhìn ra chút địch ý nào, mà giống như một cặp anh
em có tình cảm rất tốt.
Đúng là thương trường như chiến trường,
đời người như một vở kịch, tất cả đều phải dựa vào kỹ năng diễn xuất, ai cũng là diễn viên giỏi.
Đúng lúc này, hình như bây giờ Lý Tân
Nhị mới nhìn thấy tôi, nên khẽ mỉm cười với tôi, rồi giơ ly rượu trong
tay lên. Điền Ny cũng theo hành động của cô ta mà nhìn qua đây, nhất
thời, trên mặt cô ta lại hiện lên vẻ lạnh lùng kiêu ngạo.
Tôi hừ
lạnh, rồi nói nhỏ với Đào Bích Hồng: “Cũng may đây là sân nhà của cô ta, bằng không ai cũng có thể xé xác em rồi. Xem ra chị nói rất đúng, người phụ nữ này đúng là có thù tất báo.”
“Cũng không thể trách cô ta
được, lúc đó nhà họ Điền đã rất khó khăn mới chen được chân vào nhà họ
Quý, bọn họ đã trăm phương ngàn kế mấy năm trời. Mặc dù Quý Thanh Viễn
đề phòng rất nghiêm ngặt, nhưng Điền Ny này vẫn có thủ đoạn, nên Điền
Gia Hào vẫn bước vào được. Nhưng lần này, Quý Thanh Viễn lại nhổ tận rễ, nếu cô ta không tức giận mới là chuyện lạ đó.” Đào Bích Hồng thở dài
nói.
“Với chút may mắn này, nếu em đi mua vé số, chắc sẽ trúng đó.” Tôi tự phỉ nhổ rồi cười tự giễu.
“Em còn cười được à?” Đào Bích Hồng lườm tôi nói: “Em hãy cẩn thận chút đi!”
Sau đó, buổi tiệc chính thức bắt đầu, Quý Thanh Viễn bước lên sân khấu phát biểu đầy nhiệt huyết. Tôi thấy Bùi Thiên Vũ đang ở bên dưới sân khấu,
trên mặt luôn nở nụ cười thâm sâu khó đoán.
Sau khi kết thúc toàn bộ quá trình, tôi rất muốn về sớm một chút.
Tôi nhìn Trương Kính Tùng, anh ta vẫn đang trò chuyện với mấy thương nhân
khai phá, nên tôi không tiện làm phiền. Đúng lúc này, điện thoại trong
túi xách bỗng đổ chuông, tôi lấy ra xem thì thấy là Y Mộc gọi tới. Tôi
sợ là Điềm Điềm ầm ĩ nên vội vàng cầm điện thoại đi ra ban công ở bên
cạnh, bởi vì trong đại sảnh có quá nhiều người, nên tôi không tiện nghe
điện thoại.
Hóa ra là do Y Mộc sợ tôi lo lắng, nên nói cho tôi
biết hai người bọn họ đang chơi rất vui vẻ, đầu dây bên kia không ngừng
vang lên tiếng cười.
Tôi nói với Y Mộc rằng tôi sẽ quay về ngay,
rồi cúp điện thoại. Lúc tôi đang định rời đi thì bị một bàn tay túm lấy, rồi một lực mạnh mẽ kéo tôi ra sau tấm rèm nhung dày cộm. Tôi sợ hãi
định hét toáng lên, nhưng miệng đã bị chặn lại, hơi thở quen thuộc đó
khiến trái tim tôi bình tĩnh trở lại. Anh hôn tôi đến mức đầu óc choáng
váng, hơi ngạt thở mới buông tôi ra.
Trước mặt là gương mặt cực kỳ tuấn tú mê hoặc, anh khẽ nhướng mày, hơi lưu luyến nói: “Tối nay em đẹp lắm!”
Tôi đẩy anh ra, khẽ nói: “Anh điên rồi sao?”
“Vậy thì sao chứ? Em vốn là người phụ nữ của anh, tại sao anh lại không thể
hôn em chứ?” Anh nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Anh biết nó chỉ thuộc về
em.”
Tôi biết anh đang nói chiếc đầm dạ hội trên người tôi, anh
nói rất đúng, chiếc đầm dạ hội này được thiết kế đơn giản, đường nét lưu loát, không hở nhưng lại vừa khéo tôn lên vóc dáng của tôi. Lúc mặc nó
lên người tôi cũng kinh ngạc đến mức thốt lên, cộng thêm cách trang điểm nhẹ nhàng, ngay cả bản thân tôi cũng phải khiếp sợ.
Nhưng ở đây nhiều người như thế, vậy mà anh cũng dám hôn, ngộ nhỡ... Nếu bị ai đó nhìn thấy thì tôi sẽ xong đời.
Ở đây đều là người quyền quý trong giới thương nhân Giang Thành, nên khắp nơi đều có tai mắt.
Quan trọng là anh tới đây cùng Lý Tân Nhị, nhưng lại đứng đây hôn tôi, khiến tôi tức đến mức muốn nhéo anh.
“Anh có thể để em yên lòng được không? Anh đừng chọc tức em nữa.” Tôi tức
giận nói, rồi đi ra bên ngoài, kéo dài khoảng cách với anh.
“Lát nữa kết thúc anh sẽ đưa em về.” Anh ngứa đòn nói.
“Không cần đâu, em sẽ về ngay thôi.” Tôi từ chối.
“Em không được phép nói không.” Dứt lời, anh liền sải bước đi ra bên ngoài, chọc tôi tức đến mức toàn thân khó chịu.
Anh dẫn Lý Tân Nhị cùng tới đây, sao có thể quay về cùng tôi chứ?
Tôi vừa rời khỏi ban công thì nhìn thấy Tân Hạo Đình đang cười xấu xa nhìn
tôi, rồi đưa một ly rượu tới nói: “Cô có muốn uống một ly để đè nén nỗi
sợ hay không?”
Trong lòng tôi thầm cả kinh, nhưng vẫn bình tĩnh lườm anh ta, rồi xoay người định rời đi.
“Lăng Hoa Dao, không ngờ cô lại to gan như vậy, tôi thật sự mở mang tầm mắt
rồi, trước đây tôi đã coi thường cô rồi. Nhưng cô nói thử xem nếu cảnh
tượng ban nãy truyền ra ngoài, sẽ gây ra hiệu ứng gì?” Anh ta nhìn tôi
rồi nói một cách quái gở, sau đó nhích lại gần tôi hỏi: “Hay là chúng ta làm một cuộc giao dịch đi được không?”