A Nghi nằm ngay ngắn trên giường, thời gian đã qua một đêm. Gương mặt cô chìm vào sâu trong giấc ngủ dài, không biết bao giờ mới có thể thức
tỉnh. Một cô công chúa tinh nghịch hay nói hay cười, ngang tàn đội trời
đạp đất, tính các như một hiệp khách giang hồ đội trời đạp đất giờ đây
lại yếu ớt nằm trên giường khiến cả khán phòng chìm vào sâu trong sự im
lặng. Gương mặt cô tựa ngọc ngâm nước, trong sáng không tỳ vết, bây giờ
lại trở nên hết sức nhợt nhạt, hàng môi trắng bệch, sự sống le lét như
ánh đèn dầu, tỳ ý tắt lúc nào chẳng hay.
Tiểu Cảnh, An Vương, Bắc Cận Vệ, Bạch tiên sinh, cả bốn người đều nín thở chờ đợi nghe kết quả
từ Cao Thái y. Cao Bá Lan xem xét qua một lúc, tĩnh lặng hồi lâu sau đó
điềm nhiên cất dụng cụ hành y vào hộp đựng, gương mặt hết sức bình tĩnh
khiến cho ai nấy nhìn mà sốt ruột.
An Vương lại gần, bước lên nửa bước rồi cất giọng hỏi:
- Cao Thái y, công chúa sao rồi?
Cao Bá Lan cúi thấp người, hành lễ, điềm tĩnh đáp:
- Hồi điện hạ, công chúa sức khỏe không đáng ngại. Chỉ là công chúa bị
ngạt khí, thần sẽ kê vài đơn thuốc giúp công chúa bồi bổ khí huyết, đả
thông kinh mạch, qua vài ngày nữa sẽ khỏi. Cũng không có để lại di chứng gì.
Mọi người nghe vậy đều thở phào một hơi, tảng đá trong lòng như được ai gỡ xuống, cơ mặt giãn ra, thoải mái thả lỏng. Duy chỉ có An Vương lòng như lửa đốt, túm chặt lấy cổ áo thái y, con ngươi sâu thẳm
không thấy đáy hiện lên đầy lạnh lẽo.
- Không sao? Ngươi nói không sao nhưng đã qua một đêm mà đến giờ nàng ấy vẫn chưa tỉnh?
Thái y nhìn ánh mắt sắc như lưỡi kiếm đang hướng về phía mình, thần tình trở nên hoàng loạn, toàn thân giật run, cảm giác như đang ở dưới địa phủ
hết sức âm u, lạnh lẽo. Con người trước mặt này còn đáng sợ hơn cả thần
chết. Cao thái y giọng run run đáp:
- -Điện hạ…điện hạ xin ngài
hãy bình…tĩnh. Công chúa chỉ là đàn mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Công chúa
cần tĩnh dưỡng.Thần …thần đảm bảo không quá nửa… ngày công chúa sẽ tỉnh
lại...
Định Luân nghe vậy sắc mặt dịu lại, vội thu tay.Vẻ mặt
giận giữ lúc nãy trông thật đáng sợ biết nhường nào, ánh mắt chàng xoẹt
qua một tia tím ngắt. Mâu quang tựa như sét, nhìn khiến người ta rét run lại làm người ta khiếp đản.Có lẽ, ánh mắt hôm nay của An Vương sẽ khiến Cao Bá Lan cả nửa đời sau không bao giờ quên được. Nhưng rất nhanh
chàng đã kịp thời điều tiết lại cảm xúc, thu vội ánh mắt lại nhanh đến
mức khiến người ta cảm giác bản thân phải chănglà đang nhìn nhầm?
- Luân ca, Nghi tỷ cần tĩnh dưỡng, chúng ta đừng nên làm phiền tỷ ấy.Việc ở đây cứ giao cho muội. Lát nữa muội sẽ về tiệm nói trưởng tỷ làm cho A Nghi cháo hạt sen để bồi bổ. –Tiểu Cảnh nhanh nhẹn đề nghị
Định Luân ngẫm một lúc rồi đáp lời:
- Vậy vất vả cho muội rồi.Sáng nay huynh còn phải lên triều, có muội ở đây huynh cũng yên tâm thêm mấy phần.
Thanh âm nhẹ nhàng, trong veo của nha đầu vang lên:
- Xin huynh cứ yên tâm!
Dứt lời, mấy người cùng ngoảnh lại đã không thấy người đâu. Chỉ cảm giác có một ngọn gió nhè nhẹ, thoang thoảng mà lướt qua khiến mái tóc cả ba
đứng đó bỗng nhiên khẽ động. Nhin ra mới thấy nha đầu đã chạy xa tít
ngoài cổng, đang chuẩn bị ra khỏi phủ. Đúng là rất lanh lợi!
Ngay sau khi Tiểu Cảnh rời đi, Bắc Cận Vệ bỗng nhiên lên tiếng:
- Điện hạ, thuộc hạ ra ngoài chuẩn bị trước, lát nữa phải vào cung.
Nói xong, Bắc Trấn Thành cũng bước nhanh ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Định Luân, Bạch tiên sinh và cô đang nằm trên giường.
Chàng đảo mắt qua nhìn những thứ trên bàn sau đó lại nhìn cô, đấy là thứ mà
cô đã liều mạng để bảo vệ.Suy cho cùng đó cũng chỉ là mảnh giấy rách, có đáng để làm vậy không? Nghĩ đến đây, đột nhiên chàng cất một tiếng thở
dài, thanh âm trầm lặng vang lên, ánh mắt sầu muộn khôn cùng:
- Haizz, chỉ vì mấy thứ này mà suýt nữa mất mạng, thật là …
Bạch tiên sinh đứng cạnh lại khe khẽ lắc đầu đáp:
- Điện hạ, công chúa là vì ngài. Chúng ta không khó đoán được việc lần
này ắt là có liên quan đến Mã Thế Hoan. Một là ông ta thiêu hủy chứng
cứ, khiến ngài không thể vạch tội ông ta trên triều. Hai là gán cho ngài tội danh “thất trách”, khiến hoàng thượng trị tội ngài. Nếu hoàng
thượng không trị tội, vậy thì quan thần trong triều cũng sẽ nhân cơ hội
làm khó ngài, tuyệt nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Chàng tay nắm
hờ lại, vẫn là cái giọng nói thâm trầm ấy vang lên, nhưng nhỏ đến mức
khiến Bạch tiên sinh không chăm chú thì cũng khó mà nghe được:
-
Ta biết …nàng ấy làm vậy là muốn bảo vệ ta …Thật…thật ngốc! Dù cô ấy
không làm vậy, ta cũng sẽ ứng phó được với quần thần trong triều. Nhưng … không ngờ cô ấy lại …
Lời nói ngập ngừng, nửa nói nửa không mà Bạch Hạo Nhiên cũng hiểu được ý của Định Luân.
Dĩ nhiên chàng hiểu, những lời tiên sinh nói chàng đều hiểu.Chỉ là hành
động này lại khiến cho tảng băng lạnh như An Vương cảm thấy ấm lòng, ấm
đến mức trong tim cảm giác như mùa xuân đang về, xua đi cái buốt giá mà
đông mang lại.Chàng khẽ cúi người, nhìn chăm chú vào đôi mắt đang khép
lại ấy, đôi môi mỏng xinh tựa cánh sen kia. Rồi chàng vươn tay, vén
những sợi tóc mai đang vương trên trán, dịu dàng một cách kỳ lạ.
Không gian cứ im lặng, ngập tràn trong sự dịu dàng như thế cho đến khi Bạch tiên sinh lên tiếng:
- Điện hạ, vẫn còn một điểm đáng nghi.
- Điểm gì?
- Mã Thế Hoan này theo tại hạ biết chỉ là một tên ngu dốt, vô dụng, sao có thể nghĩ đến nước cờ thâm hiểm thế này.Trừ khi …
- Trừ khi có kẻ khác đứng sau chuyện này?
- Quả thực là như vậy. Hơn nữa nếu để ý, có thể thấy người này khả năng
cao liên quan đến những chúng ta gặp mấy tháng nay. Từ việc ngài bị ám
sát ở bìa rừng, việc có người năm lần bảy lượt dòm ngó binh phù, việc
sát thủ ngang nhiên ám sát ngài ở An Vương phủ... đến việc hôm nay. Mục
tiêu của hắn chỉ có một, chính là nhằm vào điện hạ