Sau khi vượt qua lôi kiếp, Phù Lê Tiên Tôn vẫn luôn bị kẹt ở trong cung
điện này, mặc dù không ra ngoài được nhưng thần thức lại có thể chu du
khắp nơi.
Tu giả vốn đã nghịch thiên mà đi, khi tu vi đạt tới một cảnh giới nhất định, Thiên Đạo sẽ hạ xuống lôi kiếp coi như chướng ngại trên đường tu luyện, nếu có thể vượt qua, lợi ích không cần phải bàn
tới, nếu không chống nổi thì chính là thân tử đạo tiêu.
Tu sĩ ngã xuống dưới lôi kiếp nhiều không đếm nổi, tu vi càng cao, lôi kiếp càng
mạnh, tỷ lệ thất bại càng lớn. Tu vi trước khi độ kiếp của Phù Lê Tiên
Tôn đã chạm đến giới hạn vị tha cuối cùng của Thiên Đạo, trước khi độ
kiếp ngài cũng đã thu xếp thỏa đáng chuyện sau khi ngã xuống.
Tu
tiên chính là tranh đoạt cùng trời đất, ngài không sợ thiên kiếp nhưng
cũng phải chuẩn bị tốt cho tình huống chết dưới lôi kiếp.
Nhưng trăm triệu lần không ngờ, kẻ biến mất không phải là ngài, mà là Thiên Đạo cai quản thế giới này.
Phù Lê Tiên Tôn từng nghe người phàm suy đoán về tu tiên, trong đầu họ, chỉ cần bước lên con đường tu luyện chính là thoát thai đổi cốt, vượt qua
lôi kiếp chính là vượt khỏi tam giới, không thuộc về ngũ hành nữa. Nào
ngờ có thể tu luyện chỉ mới là khởi đầu, lôi kiếp không chỉ một lần mà
là không ngừng tăng theo tu vi.
Vậy mà hiện tại, dường như ngài đã thực sự đạt tới cảnh giới kia trong miệng họ.
Không thuộc tam giới, không thuộc ngũ hành.
Bất kể là lôi kiếp loại nào đều là dùng năng lượng trong tam giới, nhưng
thời điểm độ kiếp ngài phát hiện ra năng lượng của tử lôi lại liên quan
rất chặt chẽ với Thiên Đạo, hai luồng năng lượng đấu đá lẫn nhau, cuối
cùng để ngài chiếm đoạt gần hết năng lượng của Thiên Đạo, khi tỉnh lại
thì đã ở cung điện không thuộc tam giới này.
Biến số trong lôi
kiếp quá lớn, Thiên Đạo tan biến hoàn toàn, truyền thừa lấy được cũng
không đầy đủ. Nếu không phải vì thế, ngài cũng sẽ không bị trói buộc
trong tòa cung điện, không thể rời đi.
Phù Lê Tiên Tôn hơi nhắm
mắt, giơ tay lên khiến tốc độ cột đá hấp thu năng lượng nhanh hơn. Bạch
Tố Tố thét chói tai đầy đau đớn sau đó biến mất hoàn toàn, tất cả năng
lượng đều bị dùng để nuôi dưỡng thế giới này.
Hiện tại ngài chỉ
có thể phân ra một chút sức mạnh đến tam giới, nếu sự tình giống như ả
kia vừa nói, vậy có thể trong người Thanh Giác còn tồn tại nguy hiểm
ngầm mà các đồ đệ khác không phát hiện ra, e rằng tương lai vẫn sẽ xảy
ra chuyện gì đó.
Để tất cả đều ổn thỏa, ngài phải mau chóng tiếp
nhận hết truyền thừa lấy được từ lôi kiếp, ít nhất phải nghĩ ra cách rời khỏi tòa cung điện trước đã.
*
Ở Ngọc Quỳnh Phong, Yêu
Vương cùng các trưởng lão yêu tộc làm ầm ĩ đến hơn nửa đêm, Vân Thính
Lan thu xếp ổn thoả xong đã nghe thấy tiếng chim hót líu lo chào buổi
sáng, nhìn về phía đông lại thấy sắc trời màu bạc bụng cá, hắn bỗng cảm
thấy mệt mỏi dị thường.
Cơ thể người tu luyện mạnh mẽ, đừng nói
một ngày không ngủ, cho dù có mấy tháng không ngủ cũng chịu được. Nhưng
thực sự Yêu Vương và hổ trưởng lão náo loạn quá phiền, thậm chí cho tới
bây giờ chóp mũi Vân Thính Lan vẫn thoang thoảng mùi chân gà nướng.
Yêu tộc cắm rễ ở Bắc Cương nên rất ít khi đi tới Trung Châu, hắn cũng không có nhiều dịp giao thiệp với Yêu tộc, ai có thể nghĩ tới Bạch Vân Mạc và các trưởng lão gặp mặt lại là cảnh tượng như vậy?
Khó trách Yêu
Vương sống chết không chịu để các trưởng lão đến đây, đường đường là Yêu Vương đã hơn ngàn tuổi, lại bị sư phó đè ra đánh không khác gì đứa trẻ
ba tuổi, Yêu Vương cũng cần mặt mũi đấy thôi.
Vân Thính Lan bất
lực thở dài, quả nhiên hắn không hợp với sự náo nhiệt, yên lặng vẫn tốt
hơn. Hắn thầm nghĩ giờ này đi ngủ đã muộn, vừa vặn đi xem nhóm đệ tử mới của Ngọc Quỳnh Phong.
Màu trắng bạc ở chân trời dần dần sáng
ngời, ánh mặt trời xuyên qua sương mù quanh núi, nắng ban mai chậm rãi
rơi trên mặt đất, bên dòng suối là mấy con vật nhỏ đang uống nước và đùa giỡn.
Lúc Cố Thanh Giác và Kỳ Linh đi tới Ngọc Quỳnh Phong, Vân
Thính Lan vừa xem xong danh sách các đệ tử mới. Trưởng lão Nam Hoa Phong không nỡ để Cố Thanh Giác mệt lòng nên cái gì cũng lo hết, nhưng trưởng lão Ngọc Quỳnh Phong không muốn để Vân Thính Lan lười thành quen, nên
chuyện phong chủ đừng hòng đẩy lên người mấy lão.
Nhị sư huynh
nhéo mi tâm, không chú ý tới Ma Tôn bé xíu đang ngồi trên vai Cố Thanh
Giác, ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống rồi mới hỏi, "Xuất phát sớm vậy
sao?"
Sắc mặt Kỳ Linh không tốt, thấy Ân Minh Chúc được như ý lại càng nghẹn họng, Cố Thanh Giác sợ hắn tức đến nổ phổi bèn nghiêng người che khuất đồ đệ khỏi tầm nhìn của bằng hữu, sau đó mới trả lời Vân
Thính Lan, "Đi sớm có thể từ từ tham quan trên đường."
"Có linh
thuyền rồi, không mệt đến ngươi, đi sớm hay trễ có gì khác nhau?" Kỳ Các chủ mặt không cảm xúc như cũ, thấy Cố Thanh Giác trong mắt đầy ý cười
càng không thoải mái.
Cười cái gì mà cười? Được đồ đệ làm nũng vui đến vậy? Có liêm sỉ chút đi!!!
Vân Thính Lan thả tay xuống, lúc này mới nhìn tới hai người, nhìn Kỳ Linh
đầy bụng tức giận, lại nhìn qua tiểu sư đệ rõ ràng đang rất vui vẻ, chần chừ một chút mới dò hỏi, "Các ngươi... cãi nhau?"
Kỳ Linh không
trả lời, chỉ "hừ" một tiếng, Cố Thanh Giác ngại ngùng cười cười, nâng Ân Minh Chúc ngoan ngoãn bé xíu trong tay, "Sư huynh đừng lo, Kỳ Linh
chẳng qua bực mình chút thôi, chốc lát là hết."
Vân Thính Lan hết sức kinh hãi nhìn Ma Tôn thu nhỏ đang được tiểu sư đệ cẩn thận ấp trong tay, bỗng nhiên hiểu ra vì sao Kỳ Linh lại có phản ứng như vậy.
Để đi cùng Thanh Giác mà dám làm chuyện này, thật không biết xấu hổ!
Ma Tôn bệ hạ ngoan ngoãn ngồi trong lòng bàn tay sư tôn, sau khi được y
giơ lên cao còn vô tội nháy mắt một cái, như thể sợ người khác chưa đủ
tức giận, hắn không ngại nhại giọng trẻ con vẫy tay chào hỏi, "Chào buổi sáng nhị sư bá ạ~"
Đầu ngón tay Vân Thính Lan run rẩy, chức năng ngôn ngữ cố gắng lắm mới hoạt động lại, "Các ngươi muốn dẫn hắn theo?"
Kỳ Linh nhanh nhẹn phủi sạch liên quan, "Là Thanh Giác muốn, không liên
quan tới ta, ta không chịu thì y cứ thê thảm ấm ức vậy, ta không đồng ý
mà được sao?"
Cố Thanh Giác cười cười với nhị sư huynh, thả áo
bông nhỏ lại trên vai, một lớn một nhỏ bày ra vẻ mặt vô tội giống nhau
như đúc, Vân Thính Lan cũng không mắng nổi, chỉ có thể phất tay ý bảo
bọn họ đi nhanh lên.
Hiếm khi Thanh Giác vui vẻ như vậy, nhân lúc đại sư huynh và Trọng Uyên không ở đây còn đi được, nếu để họ biết Ân
Minh Chúc giở thủ đoạn này với Thanh Giác, có khi sẽ đánh hắn từ đây về
tới Ma giới luôn.
Miễn Thanh Giác vui vẻ là được rồi, còn Ma Tôn... thôi kệ đi, dù sao mất mặt cũng là hắn.
Ân Minh Chúc vững vàng ngồi trên vai Cố Thanh Giác, sau khi đi ra còn
không quên quay đầu hô to, "Nhị sư bá yên tâm, ta sẽ bảo vệ sư tôn thật
tốt đó nha~"
Vân Thính Lan cạn lời nhắm mắt lại, không phải hắn
chưa từng thấy Ma Tôn đại sát tứ phương như thế nào, sau khi Thanh Giác
mất đi, kẻ này bộc phát cực đoan. Hắn quả thực không thể nào liên tưởng
Ma Tôn sát khí ngập trời với nhóc con bé xíu giọng còn hôi sữa với nhau.
Quả nhiên, chỉ cần không biết xấu hổ nhất định có thể tung hoành tam giới, không ai chống lại được.
Cạnh cửa sổ, bạch mao Yêu Vương mặt đầy khiếp sợ nhảy vào, còn chưa đứng vững đã bắt đầu cảm thán, "Mặt hắn dày ghê ha."
"Vết thương trên người lành chưa?" Vân Thính Lan bỏ qua chuyện vừa rồi, ra
hiệu cho Bạch Vân Mạc mặt mũi bầm dập ngồi xuống, lấy ra linh dược chữa
thương đưa đối phương, "Đệ tử kiếm tu của Vạn Kiếm Phong sau khi bị
thương đều dùng những thứ này, ăn vào là được."
"Không được, phải để lại vết thương." Bạch Vân Mạc chợt lắc đầu, nhìn chung quanh không
thấy ai mới thần bí nhỏ giọng giải thích, "Sư phó đánh rất ác tay, nhìn
thấy vết thương trên người ta thì còn may, nếu để ông ấy phát hiện hôm
qua đánh hôm nay đã lành, lát nữa thấy ta còn phải xách gậy theo."
Vân Thính Lan yên lặng cất thuốc về chỗ cũ, hắn trước giờ chưa từng đánh đệ tử nặng như vậy, không thể hiểu được thường xuyên bị đòn sẽ có cách
chống trả thế này.
Khi Trọng Uyên khi còn bé cũng bị sư tôn dạy
dỗ không ít, ai bị đòn xong đều sẽ đến chỗ Vân Thính Lan lấy thuốc, ngay cả Trọng Uyên cách hai ngày sẽ đến một lần, mà Yêu Vương không chịu đến là do vậy sao?
Kiến thức này đã được tiếp thu.
Hổ trưởng
lão và hồ trưởng lão lạ chỗ khó ngủ nên đã dậy sớm đi phơi nắng trong
rừng, chú ý tới Yêu Vương bệ hạ xuất hiện, cả hai đánh mắt nhìn nhau rồi đi theo, không ngờ lại nghe được bí mật của hắn.
Tiểu tử ngốc
này vì muốn ít bị đánh mà không chịu dùng thuốc, là tên khốn nào bày trò dở hơi như vậy? Không biết nhãi con từ nhỏ đã không được thông minh lắm sao?
Không bôi thuốc kẻ đau chính là hắn, mấu chốt là, nếu mánh
lới này có chút tác dụng thì tại sao nhiều năm qua hắn vẫn bị đòn như
vậy?
Hổ trưởng lão hận rèn sắt không thành thép, liền xách cây
gậy muốn xông qua đánh Bạch Vân Mạc một trận nữa, nhưng hồ trưởng lão
nhanh tay ngăn lại, "Đừng đánh nữa, càng đánh càng ngu. Khi còn bé là
một đứa nhóc lanh lợi, ta nghi ngờ Tiểu Vân là bị ngươi đánh nhiều nên
mới ngu."
"Nói bậy!" Hổ trưởng lão không chút nghĩ ngợi lập tức
phản bác, "Thương cho roi cho vọt, tiểu tử kia được lão tử quan tâm mới
có thể lớn lên mạnh khỏe, đầu óc có vấn đề chắc chắn do giống phụ thân
nó, không liên quan gì tới lão tử."
Hồ trưởng lão lắc đầu nhún
vai, nhìn Bạch Vân Mạc đã bị dọa đến biến thành mèo đang trốn trong lòng Vân Thính Lan, để hổ trưởng lão ra ngoài ăn sáng rồi mới quang minh
chính đại đi vào, vỗ vỗ mèo con, nhẹ giọng trách, "Biến về nguyên hình
trước mặt tiên tôn còn ra thể thống gì?"
"Không sao, Yêu Vương
thích biến thành mèo chơi với Chiêu Minh." Vân Thính Lan muốn thả Bạch
Vân Mạc xuống, nhưng mèo con bị sư phó dọa sợ không chịu buông tay, Vân
Thính Lan chỉ có thể cười áy náy với hai vị trưởng lão yêu tộc.
Hồ trưởng lão cốc lên đầu mèo một cái, nhắc hổ trưởng lão thu khí thế lại, sau đó mới tiếp tục nói, "Bắc Cương cách Trung Châu quá xa, tin tức
cũng không linh hoạt, hai người chúng ta mới vừa biết chuyện Chiêu Minh
Tiên Tôn trở lại, chúc mừng tiên tôn được như nguyện."
"Năm đó
Chiêu Minh Tiên Tôn bị uy hiếp, nếu không phải y dùng tính mạng ngăn cản một trận đại chiến thì bây giờ hai giới tiên ma không biết thành ra cái gì rồi." Hổ trưởng lão thổn thức không dứt, thu cây gậy ngồi cạnh hồ
trưởng lão, thấy Bạch Vân Mạc thò đầu ra dò xét hỏa khí, lão lại lập tức giận dữ, "Nhìn cái gì mà nhìn! Còn không chịu nói xem làm sao bị lừa
gạt!"
Mèo con bị dọa phát run, chỉ biết im lặng trốn trong ngực
Vân Thính Lan, chỉ cần hắn giả bộ không nghe không biết, chuyện mất mặt
cũng sẽ không lộ, hắn vẫn là Yêu Vương cơ trí dũng cảm đệ nhất tam giới.
Nhưng mà, Yêu Vương cơ trí dũng cảm đệ nhất tam giới đã quên rằng, bên cạnh
còn có Vân Thính Lan biết tất tần tật lịch sử đen của hắn.
Dưới
ánh mắt bàng hoàng của mèo con, Khải Nguyệt Tiên Tôn nói hết chuyện Yêu
Vương bị bị lừa gạt thế nào, thậm chí ngay cả chuyện hắn gặp Bạch Tố Tố ở Bắc Cương cũng không bỏ qua.
Hồ trưởng lão day mi tâm nhìn Yêu Vương bệ hạ đang tròn mắt sững sờ, "Ngươi nghĩ ta phải nói cái gì mới được đây?"
Vốn tưởng rằng tiểu tử này đến Trung Châu rồi mới bị lừa, ai dè là bị lộ ở
Trung Châu. Hóa ra lúc ở Bắc Cương đã tình nồng ý mật ta ta chàng chàng
với ả đàn bà kia, thế mà lại gạt được các trưởng lão.
Ngày thường xách lỗ tai căn dặn biết bao nhiêu, tiểu tử này vừa quay đi là có thể
quên, vậy mà một kẻ lừa gạt lại có thể khiến hắn nghe lời, thật sự là...
Hồ trưởng lão nhìn Bạch Vân Mạc đang chột dạ với ánh mắt đầy sâu xa, lạnh
lùng vô tình ra lệnh, "Hổ tử, đánh đi, có chuyện gì thì chúng ta quay về đổi một con hổ con khác biết nghe lời lên làm Yêu Vương."
Bạch
Vân Mạc lập tức xù lông, cào ống tay áo Vân Thính Lan tố cáo, "Ngươi xem ngươi xem ngươi xem! Bình thường bọn họ đối xử với ta như vậy đấy, hơi
tí là đòi đổi hổ con khác nghe lời hơn, tưởng ta không biết hiện tại
trong tộc chỉ còn ta là con hổ nhỏ nhất chắc?"
Hồ trưởng lão:...
Hổ trưởng lão:...
Vân Thính Lan:...
Khải Nguyệt Tiên Tôn vô tình nghe được bí mật, lập tức che miệng mèo con
lại, nhận ra hai vị trưởng lão đang đằng đằng sát khí, hắn căng mặt định giải thích, "Ta có thể coi như vừa rồi không nghe thấy gì."
Vân
Thính Lan không có thói nhiều chuyện, từ thái độ của họ có thể thấy
chuyện này rất quan trọng với Yêu tộc, nếu không ảnh hưởng tới Tiên
giới, vậy hắn sẽ vĩnh viễn chôn bí mật này trong lòng.
Hổ trưởng
lão hít sâu một hơi, nhớ ra đây đang là địa bàn người khác nên cố nén
không đập phá, chỉ mắng một tiếng rồi tức giận bỏ đi.
Bạch Vân
Mạc ý thức được bản thân lỡ lời, hắn nhảy xuống từ đùi Vân Thính Lan,
nhìn hồ trưởng lão cau mày, bèn cúi đầu nhỏ giọng nhận sai, "Thật xin
lỗi, ta sai rồi, ta đi tìm sư phó, lần này ông ấy đánh thế nào ta cũng
không tránh, các người đừng tức giận."
Hồ trưởng lão ôm lấy mèo con, xoa xoa đầu hắn rồi mới thở dài, "Đừng đi, để ông ấy bình tĩnh lại là được rồi."
Vân Thính Lan lúng túng dời mắt, thân là chủ nhân Nam Hoa Phong nhưng lúc
này hắn cảm thấy mình thật dư thừa, Yêu tộc quả nhiên rất khác thường.
*
Giữa sân nhỏ trong sườn núi, Nhan Linh Vũ vừa mới đến đã dậy sớm nấu nước,
chăm sóc linh hoa linh thảo trong vườn, đệ tử mới nhập môn cái gì cũng
phải học một ít, biết đặc tính những hoa cỏ này sẽ không thiếu hiểu biết quá nhiều.
Hoa trưởng lão nhớ tiểu cô nương mới vừa đưa về, cũng cố ý dậy sớm chuẩn bị nói cho nàng nghe thêm về Ngọc Quỳnh Phong, không ngờ đẩy cửa ra đã thấy sân vườn được quét dọn sạch sẽ.
Tiểu cô nương đặt gáo và thùng nước xuống, vội vàng đi tới sau đó nhỏ giọng hô, "Trưởng lão."
"Đứa nhỏ này thật là, những chuyện này ngươi không cần làm, để ngươi nghỉ
ngơi một ngày cho khỏe đã, sao lại thức dậy sớm như vậy?" Hoa trưởng lão đau lòng nhìn tiểu cô nương khôn khéo hiểu chuyện, truyền tin dặn đệ tử bên ngoài chuẩn bị thức ăn Nhan Linh Vũ thích nhiều một chút.
Nhan Linh Vũ không nói thì trưởng lão cũng biết vì sao tiểu cô nương phải
dậy thật sớm làm việc, nhất định là trước đây chịu khổ nhiều, sợ bị chê
nên mới phải vậy.
Đợi nàng có thời gian làm điểm tâm và thức ăn, nhất định có thể nuôi tròn tiểu cô nương.
Nhan Linh Vũ sống hai đời đều chưa từng cảm nhận sự săn sóc như vậy, được
thương mà vừa mừng vừa lo đến đỏ mắt, cảnh giác trong lòng cũng dần mất
đi. Cô vốn định sau mấy năm nữa sẽ tìm cớ tự lập môn hộ rời đi, dược lý
hai thế giới không khác nhau nhiều, chỉ là ở đây có thêm tu chân thôi,
sau khi am hiểu thì y thuật của cô có thể tiến thêm một bậc.
Nếu
đã bước lên con đường tu luyện, gia tộc cũng chỉ là một phần nhỏ trong
cuộc đời, thù nhất định phải báo, sau đó tu luyện ở Huyền Thiên Tông
cũng là lựa chọn tốt nhất.
Nếu Hoa trưởng lão vẫn luôn đối xử với cô tốt như vậy, cô cũng có thể tiếp tục làm tiểu cô nương ngoan ngoãn
trong lòng trưởng lão.
Lúc ăn không ai nói chuyện nhưng bầu không khí cũng không quá cứng ngắc như hôm qua, tâm sự là phương pháp tốt
nhất kéo gần quan hệ với tiểu bối, tính Hoa trưởng lão vốn dịu dàng kiên nhẫn, nên sau bữa ăn mới bắt đầu trò chuyện về Ngọc Quỳnh Phong.
Ngoại tông khác với nội tông, các đệ tử mới không hiểu nhiều, nếu có cơ hội
nên tìm hiểu sớm, đỡ phải phạm vào kiêng kỵ hoặc bị bắt nạt.
Nhan Linh Vũ nghe rất nghiêm túc, có lẽ là vận may mấy chục năm của cô đều
dồn hết vào hai ngày nay nên mới có thể gặp được trưởng lão dịu dàng
điềm đạm như vậy.
Chuyện liên quan đến cuộc sống sau này của cô ở Huyền Thiên Tông, trưởng lão nói cũng rất vui vẻ, nét mặt tiểu cô nương giãn ra chút, càng giống đứa trẻ ở độ tuổi hiện tại.
— Phong chủ Ngọc Quỳnh Phong là Khải Nguyệt Tiên Tôn, Khải Nguyệt Tiên Tôn tính
tình ôn hòa, cũng rất kiên nhẫn với đệ tử Ngọc Quỳnh Phong. Nếu có vấn
đề khó giải quyết cần sự giúp đỡ, khi sư phụ không ở đây và cũng không
tìm được ai giúp, vậy có thể lên đỉnh núi tìm tiên tôn thử.
Nhan Linh Vũ: Khải Nguyệt Tiên Tôn là người tốt.
— Các trưởng lão Ngọc Quỳnh Phong cũng rất thân thiện, không ai có tính
tình kì quặc, thái độ đối xử với tiểu bối rất tốt, nếu bị đệ tử trong
tông ức hiếp, có thể trực tiếp tố cáo với sư tôn bọn họ, tự khắc có
người xử lý họ.
Nhan Linh Vũ: Tố cáo với người lớn luôn là ý kiến hay.
—Nếu như có đệ tử ngoại tông tới gây sự? Địa vị đệ tử nội tông còn đó, nếu
dám đến khiêu khích vậy cũng không cần nương tay, quy củ Giới Luật Đường đang chờ bọn họ.
Nhan Linh Vũ: Chú cảnh sát... À không... Sư
huynh sư tỷ Giới Luật Đường rất đáng tin, nếu cô được trưởng lão thu làm đệ tử, vậy thì gần như có thể tung hoành trong tông môn.
— Chủ
phong có tông chủ và chưởng giáo đại sư huynh Hòa Ương cai quản việc
chính, không có việc quan trọng thì không thể quấy rầy.
Nhan Linh Vũ: Chủ phong là nòng cốt tông môn, tông chủ và đại sư huynh là người nắm quyền, tạm thời không thể chọc.
— Vạn Kiếm Phong đều là kiếm tu, kiếm tu tính tình kiểu gì cũng có, Huyền Ly Kiếm Tôn nhìn qua nghiêm khắc nhưng cũng rất tốt bụng.
Nhan Linh Vũ: Huyền Ly Kiếm Tôn ngoài lạnh trong nóng, sẽ không có dịp giao lưu, bỏ qua.
— Nam Hoa Phong... Hầy... Chuyện lúc trước của Chiêu Minh Tiên Tôn ở Tiên giới lưu truyền rất nhiều, tóm lại, y vất vả lắm mới có thể trở lại, cố gắng hết sức không được để y buồn.
Nhan Linh Vũ: À, hiểu, Chiêu Minh Tiên Tôn là một người đáng thương cần quan tâm chăm sóc.
Nhan Linh Vũ nghe Hoa trưởng lão nói liên tục về chuyện tông môn, trong đầu
rất nhanh đã phân chia các cấp bậc thế lực trong Huyền Thiên Tông. Cô
xuyên qua chưa bao lâu, trong trí nhớ nguyên chủ đều là bị chèn ép bắt
nạt, đối với Tiên giới gần như không biết gì cả, thời gian cô tới Huyền
Thiên Tông cũng chỉ mới đây, cẩn thận nghe ngóng hiệu suất không cao,
thậm chí còn có sai sót, hoàn toàn không rõ ràng như trưởng lão nói.
Chuyện Chiêu Minh Tiên Tôn có lẽ rất nhiều người biết, chỉ là cô chưa kịp tìm
hiểu, nghe ý của trưởng lão hẳn là một người hy sinh chính mình để cứu
chúng sinh tam giới.
Chính cô đã độc ác đến không thể cứu, tiềm
thức sẽ hướng về những người lương thiện trong sạch, trưởng lão nói muốn để cho Chiêu Minh Tiên Tôn thật vui vẻ...
Vậy đại khái là năm đó hy sinh cực kỳ oanh liệt, bây giờ sinh mệnh tiên tôn vẫn bị đe dọa, dù
là y tu giỏi nhất cũng không cứu được, chỉ có thể cố gắng giúp y sống
vui vẻ được ngày nào hay ngày nấy.
Tu tiên tu tiên, cho dù đến tu vi tiên tôn như vậy cũng có những chuyện không thể làm được.
Nhan Linh Vũ thở dài, vỗ ngực một cái khiến tinh thần càng kiên định hơn, dù thế nào cô vẫn muốn tranh đoạt cùng trời đất như cũ.