Bên trong điện, Cố Thanh Giác thành thật đau lòng cho nhị sư huynh, còn
Vân Thính Lan lại đau lòng cho tiểu sư đệ, suy nghĩ của hai người rõ
ràng không cùng hướng nhưng vẫn nói chuyện rất mượt, khiến hệ thống
không thể không bật ngón cái, thật lợi hại.
Sư huynh đệ mỗi người một câu nói đến khi sắc trời bên ngoài tối hẳn, Vân Thính Lan mới để
cho Cố Thanh Giác đi nghỉ, sau khi nhẹ nhàng đi ra ngoài mới thuận tay
tạo thêm kết giới cách âm, khẽ gật đầu với mấy người chờ bên ngoài đại
điện.
Kỳ Linh thở phào nhẹ nhõm, "Nếu đã vậy, ngày mai ta sẽ dẫn y rời khỏi đây."
Ân Minh Chúc siết chặt tay, biết việc Cố Thanh Giác đã như ván đóng
thuyền, dù hắn không muốn tách ra nhưng không dám ép buộc, "Ta đi sắp
xếp hành lý cho sư tôn."
Hai người một trước một sau rời đi,
trong điện chỉ còn lại Cơ Nguyệt Thanh là người ngoài, Quỷ Vương hồng y
chớp chớp mắt, "Vì sao Chiêu Minh Tiên Tôn phải đến Thiên Cơ Các?"
Tạ Dịch nhìn hắn một cái, giọng nói bình thản không nghe ra tâm tình, "Quỷ Vương theo tới Huyền Thiên Tông, ngoại trừ muốn gặp Thanh Giác ra, hẳn
là còn muốn mượn tay chúng ta diệt trừ Bạch Tố Tố, bổn tọa đoán không
sai chứ?"
Diệp Trọng Uyên nói thủ đoạn của Bạch Tố Tố khiến người ta khó lòng phòng bị, Cơ Nguyệt Thanh không thèm để ý đến sống chết của ả, nếu hắn có cách giết được thì tuyệt đối không để ả thoát khỏi Quỷ
Vực.
Quỷ Vực và Tiên giới vẫn luôn đối nghịch, Cơ Nguyệt Thanh
đến đây cũng là vì muốn xả giận thay Cố Thanh Giác, dù rằng vừa gặp hắn y đã run lẩy bẩy nhưng bất kể thế nào thì hắn vẫn không nên ở lại Huyền
Thiên Tông.
"Tạ tông chủ suy xét thật tỉ mỉ, chuyện này đã bị
ngài nhìn thấu rồi." Cơ Nguyệt Thanh không chút lúng túng nhún vai, đầy
thâm ý đáp lời Tạ Dịch, "Đúng là bản vương không làm gì được ả ta, nhưng cũng không ngờ bản lĩnh Huyền Thiên Tông lại lớn như vậy, có thể trực
tiếp bổ thiên lôi đánh ả thành tro bụi."
Huyền Thiên Tông đúng là tông môn đệ nhất Tiên giới nhưng cũng không cường đại đến mức có thể
trực tiếp hạ thiên lôi xuống. Nếu như Bạch Tố Tố làm gì khiến Thiên Đạo
không cho phép thì còn có thể hiểu, còn nếu chỉ đơn thuần là trút giận
thay Cố Thanh Giác... Vậy đúng là thú vị.
Hắn còn chưa từng thấy ai vì chửi rủa người khác mà bị thiên lôi đánh chết.
Người hận đời đố kỵ cho rằng bản thân là đúng nhất không thiếu, người chửi
trời mắng đất càng không ít, chửi mắng xong lại trở về nếp sống bình
thường, ai làm việc người nấy.
Ánh mắt Cơ Nguyệt Thanh chuyển đến nội điện, khóe môi bất giác để lộ nụ cười hưng phấn. Tiểu mỹ nhân vừa
đẹp người lại đầy bí mật, quả thực khiến hắn muốn ngừng cũng không được.
Tạ tông chủ tiến lên ngăn trở tầm mắt hắn, lạnh mặt nói thẳng, "Ngươi cũng không thật sự thích Thanh Giác, cần gì phải dùng danh nghĩa thích y để
tổn thương y?"
"Làm sao ngươi biết bản vương không yêu mến tiểu
mỹ nhân? Có hay không là do bản vương quyết định, Tạ tông chủ đây có
phải quản quá nhiều rồi không?"
Cơ Nguyệt Thanh liếm liếm môi,
càng cười vui vẻ với Tạ Dịch, "Hay ý của Tạ tông chủ là... thà để Ma Tôn dây dưa tiếp cũng không chịu để Chiêu Minh Tiên Tôn tự lựa chọn người y thích?"
Lời còn chưa dứt, mũi kiếm lạnh như băng đã kề lên cổ,
Diệp Trọng Uyên ngước mắt, cười lạnh một tiếng, "Ngươi muốn chủ động rời đi, hay là chết rồi về Quỷ Vực?"
Cơ Nguyệt Thanh cố ra vẻ kinh
ngạc, thẹn thùng trả lời Diệp Trọng Uyên đang không có chút ý tốt lành,
"Kiếm Tôn biết nhiều như vậy sao? Ngay cả việc bản vương chết rồi sẽ hồi sinh ở Quỷ Vực cũng biết, chẳng lẽ ngài để mắt tới bản vương từ lâu
rồi?"
Diệp Trọng Uyên không ngờ Cơ Nguyệt Thanh lại phản ứng như
vậy, nhưng cũng không rảnh đôi co miệng lưỡi, dứt khoát giúp hắn đầu
thân chia lìa, đổi lại sự thanh tịnh cho thế giới.
Bạch Vân Mạc núp trong bình hoa lập tức ngu người, Quỷ Vương dọa người như vậy, cứ thế biến thành khói đen bay về Quỷ Vực?
Diệp Trọng Uyên! Thật đáng sợ!
Vân Thính Lan vẫn luôn đứng bên quan sát, sau khi nghe tiếng động trong góc mới mang mèo con ra khỏi chỗ trốn, "Sao lại trốn ở đây?"
Quỷ
Vương làm việc không có phép tắc, đụng phải Kiếm Tôn một câu không hợp
là động thủ, đến thi thể cũng không còn, khiến Bạch Vân Mạc còn tưởng
rằng đây là ảo giác.
Mèo con tròn xoe mắt, măng cụt bé xinh lập
tức chỉ vào chỗ Cơ Nguyệt Thanh vừa đứng, "Là Cơ Nguyệt Thanh! Hắn hù
dọa ta! Ta sợ chết đi được!"
"Không sao không sao, sau này hắn
không tới Huyền Thiên Tông nữa." Vân Thính Lan mỉm cười vuốt lông mèo,
dỗ Bạch Vân Mạc vui vẻ rồi chuẩn bị ra ngoài chơi, lúc này hắn mới cười
híp mắt, tiếp tục nói, "Hai ngày nữa là trưởng lão Yêu tộc sẽ tới Trung
Châu, đến lúc đó ai cũng không dám bắt nạt Yêu Vương bệ hạ của chúng ta
rồi."
Mèo con:!!!
Bạch Vân Mạc ngẩn người một lúc mới hiểu được ý tứ của Vân Thính Lan, lúc này mới giãy đành đạch, "Mi- Miao —"
Vân Thính Lan! Ngươi không phải người!!!
*
Bắc Cương cách Trung Châu rất xa, mỗi lần truyền tin thư từ đều tốn không
ít thời gian, quãng đường tu sĩ bình thường phải bôn ba mấy tháng trời
mới đến nhưng đây không tính là gì với các trưởng lão Yêu tộc cả, bọn họ chỉ tốn vài ngày đã đến nơi.
Trước khi đệ tử Huyền Thiên Tông
đến báo tin, các trưởng lão đã phát hiện bệ hạ nhà mình mất tích từ bao
giờ. Toàn bộ Bắc Cương không ai có thể lẳng lặng bắt Yêu Vương đi, vậy
nên câu trả lời chỉ có một: chính là Yêu Vương tự ý lẻn đi.
Sau
khi phát hiện chuyện này các trưởng lão lập tức nổi giận, vừa lúc đệ tử
Huyền Thiên Tông tới báo tin, nói rằng Yêu Vương khờ khạo nhà họ bị lừa
tình, vậy nên không dám trở về, thỉnh Yêu tộc phái mấy vị trưởng lão đến Trung Châu đưa về.
Bản thân Bạch Vân Mạc vốn không để các trưởng lão bớt lo, thà hắn ham chơi nên trốn ra ngoài thì cùng lắm hắn bị mắng một trận, đằng nào cả ngàn năm nay đều như vậy. Nhưng có hận rèn sắt
không thành thép thế nào đi nữa, họ cũng phải chịu đựng đến khi tính
tình Yêu Vương chín chắn hơn để gánh vác giang sơn, hiện tại tiểu tử kia bị dụ dỗ chạy trốn, phải ngáo ngơ thế nào mới có thể bị lừa vậy chứ?
Hổ trưởng lão tức đến phồng cả mũi, không nói hai lời đã xách gậy lao ra khỏi điện Yêu Vương, trong chớp mắt đã biến mất.
"Hổ trưởng lão tức giận không dễ nói chuyện, các ngươi nghỉ ngơi chút đi,
vì mạng nhỏ của bệ hạ chúng ta, ta cũng phải đến Trung Châu một chuyến." Bên cạnh, hồ trưởng lão diêm dúa quyến rũ thở dài, không biết phải nói
thế nào về Yêu Vương bệ hạ khờ khạo.
Dù sao cũng là chăm sóc hắn
từ nhỏ, không cần hậu sinh khả uý, hắn chỉ cần học được một phần bản
lĩnh cũng không đến nỗi thua thiệt đường tình.
Chuyện này với hổ tộc ấy à... Cái nào cũng là nút thắt khó gỡ nha.
Hồ trưởng lão vuốt vuốt cổ áo, mỉm cười với đệ tử đến đưa tin, "Vị tiểu
huynh đệ đây đi ngàn dặm tới Bắc Cương xa xôi, trên dưới Yêu tộc cảm
kích khôn cùng, đáng tiếc bây giờ bệ hạ không có ở đây, chúng ta quả
thực không có tâm tình tiếp đãi..."
"Không cần không cần không
cần, trưởng lão nghĩ nhiều rồi, ta còn phải trở về tông môn phục mệnh,
không thể ở Bắc Cương lâu." Đệ tử trẻ tuổi vội vàng xua tay, cúi đầu
không dám đối diện với ánh mắt của hồ trưởng lão.
Trước khi đến
Bắc Cương, các sư huynh đã đặc biệt dặn dò qua, không một vị trưởng lão
yêu tộc nào dễ trêu cả, mấy vị kia tính khí nóng nảy cũng không sao,
đáng sợ nhất chính là vị hồ trưởng lão có thể biến huyền thiết luyện cả
trăm năm thành chỉ quấn quanh ngón tay.
Hắn còn trẻ, tu vi cũng
không cao, dáng dấp cũng chỉ bình thường, chắc chắn không phù hợp với
tiêu chuẩn con mồi của hồ trưởng lão, cảnh giới yêu tu như vậy nhất định coi thường tiểu đệ tử chạy vặt như hắn.
Hồ trưởng lão bị phản
ứng của tiểu tử này làm cho tức cười, vạt áo khẽ động đến phong tình vạn chủng, "Đừng sợ, ta không ăn thịt người, vậy phiền tiểu huynh đệ đi
cùng với ta, nếu không sẽ không đuổi kịp con hổ vụng về kia mất."
"Trưởng lão chờ một chút! Ta có thể tự —"
Một câu của đệ tử còn chưa dứt, hồ trưởng lão đã vác hắn như bao bố rồi
chạy theo sát hổ trưởng lão phía trước, xốc hắn lên một cái mới ôn tồn
nói, "Nhanh chóng đi thôi, ta còn muốn xem thử kẻ lừa gạt tiểu bệ hạ của nhà ta là loại người gì đây."
*
Ở Ngọc Quỳnh Phong, Bạch
Vân Mạc mất hết tinh thần đã bị Vân Thính Lan xách gáy đưa về, hắn uể
oải muốn tự cứu mình, "Ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà, đừng để các trưởng lão tới có được không?"
Vân Thính Lan mỉm cười lắc đầu, "Cái này không được, Yêu Vương rời khỏi Bắc Cương quá lâu, không chịu về nữa thì các trưởng lão sẽ rất lo lắng, ngươi cũng không muốn Yêu tộc bởi vì
không có Yêu Vương trấn áp mà hỗn loạn chứ?"
Mèo con tủi thân meo meo, "Không muốn, nhưng mà..."
"Tiểu tử rụt đầu nhà ngươi còn dám nhưng với nhị? Lén trốn đi chơi đã đành,
còn bị lừa đến không dám về nhà, bản lĩnh của ngươi là thế đấy hả?!"
Lời còn chưa dứt, tiếng rống giận dữ trong chớp mắt đã khiến Bạch Vân Mạc
sợ đến khôi phục hình người chạy trốn khắp nơi, "Sư phụ! Sư phụ nghe ta
giải thích! Chuyện không phải như vậy! "
"Không phải như vậy?
Tiểu tử lóc chóc nhà ngươi không bị ai lừa sao?" Hổ trưởng lão xách gậy
vừa đuổi vừa mắng rất quen tay, ông không hiểu nổi, hổ tộc ưu tú như vậy sao có thể dạy ra một tên ngốc chỉ biết nghịch phá khiến trưởng bối
phiền lòng?
Hồ trưởng lão đặt đệ tử đã tay nhũn chân mềm, sắc mặt trắng bệch dưới tán cây, sau đó mới đi tới chỗ Vân Thính Lan, áy náy
cất lời, "Bệ hạ chúng ta đã quấy rầy Huyền Thiên Tông nhiều ngày, cảm
phiền tiên tôn tha thứ."
"Không sao, có Yêu Vương ở đây, Ngọc
Quỳnh Phong cũng náo nhiệt hơn nhiều." Vân Thính Lan mỉm cười trả lời,
nhìn Yêu Vương chạy loạn ôm đầu xin tha, tâm tình hắn hiếm khi thoải mái vậy.
Bạch Vân Mạc khóc không ra nước mắt, chạy đến đâu cũng
không tránh khỏi cây gậy trong tay sư phụ, hắn không còn gì tiếc nuối
nằm lăn ra đất ăn vạ, "Ngài đánh đi! Cứ đánh chết ta đi! Ngại ta làm mất mặt vậy đánh mạnh vào! Đánh nhanh còn kịp quay về chọn một Yêu Vương
mới! "
Đầu có thể rơi! Máu có thể chảy! Nhưng không thể mất mặt!
Đầu rơi cùng lắm thì có cái sẹo to bằng cái bát, ai sợ làm chó!
Vân Thính Lan hơi nhíu mày, có chút lo lắng, "Hồ trưởng lão, việc này..."
"Không sao cả, nhìn mãi là quen ấy mà." Hồ trưởng lão không chút bận tâm lắc
đầu, còn lấy từ túi trữ vật ra một cái đùi gà nướng tiêu thơm lừng mời
đối phương, "Khải Nguyệt Tiên Tôn muốn một cái không? "
Vân Thính Lan: "... Đa tạ, không cần."
Hổ trưởng lão nghe thấy đồ đệ kêu gào muốn chết, cây gậy gõ nhịp trong
tay, toét miệng cười hung ác với tiểu tử ăn vạ dưới đất, "Ngươi chắc
chưa?"
Bạch Vân Mạc:!!!
Bạch mao Yêu Vương ý thức được sư
phụ lần này sẽ làm thật, lập tức động não bật dậy cuống cuồng, "Lão già
kia! Hơi quá đáng rồi đấy! Ta là Yêu Vương! Coi chừng ta bật ông tanh
tách luôn nè!!!"
Hồ trưởng lão bình tĩnh gặm đùi gà, thấy vẻ mặt
Vân Thính Lan hơi hoảng hốt mới dùng khăn tay lau sạch miệng, sau đó
ngượng ngùng giải thích, "Để tiên tôn chê cười rồi."
Giọng Vân Thính Lan thất thần, "Không việc gì, là ta kiến thức hạn hẹp..."
Hắn sai rồi, hắn không nên nghĩ Bạch Vân Mạc làm mất mặt Yêu tộc, phải nói rằng Yêu Vương hoàn hảo đại diện cho toàn bộ Yêu tộc.
*
Sáng ngày thứ hai, Kỳ Linh đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm rồi tới chính điện chờ, thấy trên bàn có một cái túi lớn liền nhíu mày.
Thiên Cơ Các cái gì cũng có, Cố Thanh Giác chỉ cần đi người không là được, y
cũng không phải là lần đầu tiên đến Thiên Cơ Các, đồ dùng thường ngày
của y cũng được giữ lại, Tạ tông chủ biết những việc này, hẳn sẽ không
cố ý gói tay nải.
Cho dù muốn soạn đồ thì còn có biết bao thứ có thể trữ vật, không thể có một bao to vậy được.
Kỳ Linh ngồi xuống ghế, nhớ ra ngày hôm qua người nhắc tới soạn hành lý
chỉ có Ân Minh Chúc, tay khẽ vuốt ve tinh bàn bên hông, chờ xem thủ đoạn kế tiếp của Ma Tôn.
Tối qua Cố Thanh Giác xem phim với hệ thống
tới hơn nửa đêm, lúc dậy vẫn chưa tỉnh ngủ, thấy tay nải to tướng trên
bàn mới bừng tỉnh, "Kỳ Linh, đây là quà ngươi mang về cho các đệ tử
sao?"
Kỳ Linh lắc đầu, "Nếu không phải là hành lý do các sư huynh ngươi chuẩn bị, vậy túi này là của Ma Tôn rồi."
"Nhưng mà... lúc trước ta đã dạy hắn cách dùng đồ trữ vật rồi." Cố Thanh Giác
ngơ ngác nhìn qua, áo bông nhỏ dù sao cũng là một Ma Tôn, hẳn sẽ không
quên mất kỹ năng sinh tồn cơ bản nhất chứ?
Kỳ Linh nhún vai, bày
tỏ hắn cũng không biết thế này là sao, cả Tiên giới đều biết Ma Tôn
đương nhiệm là kẻ điên, đừng nói gói ra một cái tay nải lớn như vậy,
ngày nào đó nghe tin Ma Tôn vô duyên vô cớ diệt mất một thành trì, hắn
cũng không bất ngờ lắm.
Dĩ nhiên, loại chuyện này Kỳ Linh biết là đủ rồi, Cố Thanh Giác tâm tính lương thiện, nghe được chuyện này khó
tránh khỏi sợ hãi.
Bọn họ đều hy vọng Cố Thanh Giác có thể nhìn
rõ bản chất của Ân Minh Chúc, sau này không cần dính dáng với hắn nữa.
Nhưng ai cũng ngầm hiểu tính y trọng tình nghĩa, cho dù Ân Minh Chúc mắc phải sai lầm lớn nhưng y vẫn nghĩ rằng đồ đệ cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ nên mới vậy, thậm chí còn áy náy vì việc hủy tu vi đuổi hắn tới Ma
giới.
Ân Minh Chúc dám dây dưa nhiều ngày không chịu rời đi, không phải là vì ỷ vào Cố Thanh Giác mềm lòng không nỡ trách cứ hắn sao?
Ma Tôn tay nhuốm máu, giết người như ngóe lại mỗi ngày tỏ ra vô tội bán
manh ở Huyền Thiên Tông, chỉ do Cố Thanh Giác không biết tiếng tăm những năm gần đây của Ma Tôn, cũng không chịu tin rằng đồ đệ mình dạy ra lại
là một kẻ như thế, vậy nên mới có thể khiến hắn đạt được mục đích.
Kỳ Linh biết Ân Minh Chúc rốt cuộc là loại người gì, nhưng hắn không dám
cứ thế vạch trần bộ mặt thật của Ma Tôn trước mặt Cố Thanh Giác, Tạ tông chủ cũng không dám làm thế. Hồn phách của y vừa mới ngưng tụ lại, thân
thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, bọn họ không dám mạo hiểm với cảm xúc
của Cố Thanh Giác, chỉ có thể nhẫn nhịn nhìn Ân Minh Chúc lượn qua lượn
lại trước mặt.
Trước khi Cố Thanh Giác sống lại, cứ vài ngày Ân
Minh Chúc lại tới Nam Hoa Phong, đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng
nhưng hắn không chống cự hay đánh trả, mặc cho bọn họ đuổi về hay làm gì cũng mặt dày ở lại. Ân Minh Chúc tu vi cao lại nhiều thủ đoạn, thật là
khó lòng phòng bị.
Cố Thanh Giác không biết trong lòng bằng hữu
đang suy nghĩ gì, y đang muốn mở bọc ra xem bên trong có cái gì, bỗng
thấy bị quấn trong bọc là một đứa nhỏ chỉ to bằng nắm tay đang cuộn
tròn.
Dã thú hung tàn thế nào đi nữa thì thu nhỏ lại cũng trở nên đáng yêu, càng không cần nói tới tướng mạo Ma Tôn bệ hạ vốn đã xuất
sắc, Ân Minh Chúc mini ngoan ngoãn rất biết bán manh, đợi đến khi Cố
Thanh Giác chú ý tới mới tròn cặp mắt đen láy nhìn lên, giơ hai cánh tay bé xíu ra, nũng nịu gọi, "Sư tôn~ "
Cố Thanh Giác tròn mắt theo, ôm tim nhìn áo bông nhỏ bé xíu trên bàn, lập tức đỏ mặt.