Bạch Vân Mạc ôm cây khóc ầm ĩ đến mức đổi phim trường là lập tức có thể
diễn vở "Lũ về Kim Sơn". Cố Thanh Giác nhìn số nước mắt tràn bờ đê kia,
lần nữa cảm thán thế giới này thật vô lý.
Hóa ra có thể khóc đến ngập lụt thật, nếu như mang xô tới múc, hẳn chốc nữa có thể cho mèo con tự bơi trong nước mắt luôn.
Bạch Vân Mạc dù đã hơn ngàn tuổi nhưng tâm tính vẫn là trẻ con, thấy cảnh
tượng bạo kích này hẳn là khó khăn lắm, cứ mắt nhắm mắt mở để hắn khóc
tiếp đi.
Diệp Trọng Uyên mặt không cảm xúc nhìn đôi trai gái trần truồng kia, nhớ Ma Tôn đang giúp bảo vệ sự trong sáng của tiểu sư đệ,
hắn suy nghĩ chốc lát rồi quyết định để Bạch Vân Mạc tiếp tục khóc.
Diệp Trọng Uyên tiến lên phía trước, mũi kiếm lạnh lẽo chĩa vào Bạch Tố Tố
chỉ còn mỗi cái yếm, nhưng ánh mắt lại chuyển qua người còn lại, "Ngươi
là đệ tử của phong nào?"
Nữ nhân khóc lóc càng khiến hắn chán
ghét, lúc trước nhị sư huynh nói cô nương này có chút thủ đoạn mê hoặc
lòng người, thay vì nghe ả nói xằng nói bậy, chi bằng hỏi người khác.
Bất kể tu luyện ở phong nào nhưng chỉ cần là đệ tử Huyền Thiên Tông thì sẽ không có gan dám lừa hắn.
Kiếm Tôn rất rõ ràng về quyền uy của mình trong tông môn, sức chiến đấu của
Huyền Thiên Tông đều tập trung ở Vạn Kiếm Phong, thân là phong chủ Vạn
Kiếm Phong, sự uy hiếp của hắn trong lòng các đệ tử đều đáng sợ hơn
nhiều so với trưởng lão chưởng quản Giới Luật Đường.
"Ngọc...
Ngọc Quỳnh Phong..." Đệ tử đánh dã chiến bị bắt gặp run lẩy bẩy kéo y
phục từ trong bụi cây ra che thân, dưới ánh mắt lạnh như băng của Kiếm
Tôn, tâm tư làm một trận cũng mất sạch. Sau chuyện này cũng không chắc
tiểu huynh đệ khi lâm trận còn ngẩng đầu lên được hay không.
Tình một đêm đã nguy hiểm, chọn đối tượng phải cẩn thận, còn có thể đánh dã chiến với nữ chính cũng coi như là nhân tài.
Chờ một chút! Ngọc Quỳnh Phong?!
Cố Thanh Giác đang cảm thán, sắc mặt không khỏi trầm xuống sau khi nhận ra đây là một đệ tử ở Ngọc Quỳnh Phong. Lúc trước y và hệ thống còn nói y
tu phản đồ kia chẳng qua là bị sắc dục làm mờ mắt, xem ra dù đây không
phải phản đồ, nhưng có thể ban ngày ban mặt dã chiến cũng chắc chắn
không phải y tu đứng đắn gì.
Huyền Thiên Tông không thu đệ tử tâm tính kém cỏi, đệ tử nội môn nếu mắc phải tội lớn cỡ này thì kể cả sư
phó phụ trách dạy dỗ cũng phải chịu phạt. Năm đó y cướp của đốt nhà
không chuyện ác nào không làm còn không dám điên loan đảo phụng như tên
phản đồ kia.
【Tỉnh táo chút đi, ngươi không gái gú là vì trong
cốt truyện không có viết. Nếu thiết lập của ngươi là một tên sở khanh
trêu hoa ghẹo nguyệt... hê hê.】 Hệ thống lượn lờ như u linh bay ra, ẩn
thân nằm trên vai Cố Thanh Giác bắt đầu xem kịch vui.
Diệp Trọng
Uyên trước nay đều chưa từng nể tình với đệ tử phạm sai lầm, tên kia
trong lúc vội vàng chỉ có thể che lại bộ phận quan trọng, bình thường
phong lưu tiêu sái như thế nào đi nữa thì dưới tình huống này cũng không tự nhiên nổi, sắc mặt tái xanh trả lời từng câu hỏi một, chốc lát đã
khai sạch chuyện liên quan đến Bạch Tố Tố.
Hóa ra trước đại điển
khai sơn Bạch Tố Tố cũng đã dụ dỗ không ít đệ tử tông môn, sau đó ả vì
tự ý xông vào Kiếm Trủng mà bị giam ở Giới Luật Đường, các đệ tử kia tất nhiên lo lắng nhưng chuyện trong Kiếm Trủng ít người biết, lại không ai động não vì sao một cô nương yếu đuối bị nhốt, cũng không ai muốn đi
vào nơi đó.
Sau khi Bạch Tố Tố chạy thoát đến Quỷ Vực, lại từ Quỷ Vực chạy về Huyền Thiên Tông, vừa lúc gặp đệ tử Ngọc Quỳnh Phong đã bị
quyến rũ trước đó, hai người rơi lệ bày tỏ sự nhung nhớ thời gian qua,
củi khô gặp lửa chốc lát đã lăn lộn luôn tại chỗ.
Mặc dù Bạch Tố
Tố có một khuôn mặt vô tội thanh khiết nhưng ở phương diện này sao có
thể không có tiêu chuẩn, tên đệ tử này mặc dù không sánh bằng mấy vị
tiên tôn nhưng tướng mạo tu vi cũng coi như đủ để nàng thị tẩm.
Sau đó là bị Yêu Vương bắt gian tại trận.
Bạch Vân Mạc ngây thơ không kịp chuẩn bị tinh thần, cứ thế đực mặt ra, dù
"người yêu cũ" nhìn thấy hắn cũng coi như không khí rồi chuyên tâm "làm
việc", thái độ đó khiến hắn bạo phát hận không thể tự chọc mù mắt.
Hắn chẳng qua là một bé mèo nhỏ vô tội, sao lại gặp phải những chuyện này oa hu hu hu hu hu hu~
"Tự đến Giới Luật Đường chịu phạt, nghiêm hình." Câu nói lạnh như băng của
Diệp Trọng Uyên vừa dứt, chờ tên kia khuất dạng mới chuyển mắt đến một
người khác.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tố Tố tràn đầy oán
độc, làn da bị cọ sát bởi cỏ mà xước từng mảng, dù bị nhiều người nhìn
thấy khi lõa thể nhưng cũng không hoảng hốt, ánh mắt lướt qua Ân Minh
Chúc, nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Giác đứng phía sau, ả khẽ cười một
tiếng rồi cứ thế đứng lên, "Tiên tôn, ta có đẹp không?"
Cố Thanh Giác:!!!
【 Thống! Nữ chính điên rồi sao? 】
Hệ thống cũng bị bất ngờ,【Không thể nào, dù hậu cung của cô ta không ai
chịu theo cốt truyện thì cũng không thể đánh chủ ý lên người ngươi,
ngươi cũng không phải là nhân vật tham gia cốt truyện lần này. Ta đã nói rồi, ta chỉ phụ trách bảo vệ thế giới không sụp đổ, bây giờ kịch bản
lật xe như vậy thật không xảy ra chuyện gì sao?】
Cố Thanh Giác
nhìn Bạch Tố Tố rõ ràng đã trở nên khác thường, y vừa lui về sau vừa
phân thần trả lời, 【Nếu thế giới có dấu hiệu muốn sụp đổ, người phát
hiện trước tiên chắc chắn không phải chúng ta. Trời sập xuống có đại
năng chống đỡ, đại sư huynh và Kỳ Linh cũng không có cảm giác gì, hẳn sẽ không sao.】
Sắc mặt Ân Minh Chúc đen kịt, vừa giơ tay lên tụ ma
khí muốn đánh người, Bạch Tố Tố không có tu vi gì, một đòn này nếu trúng lên người vậy ả chắc chắn phải nói chào tạm biệt cuộc sống.
Kì
quái là nữ nhân nhu nhược kia tránh được hết lần này đến lần khác, trong mắt Bạch Tố Tố đầy sự ghen tị, nở một nụ cười kỳ dị nhìn Cố Thanh Giác
đang được Ân Minh Chúc bảo vệ sau lưng, "Là Chiêu Minh Tiên Tôn phải
không? Thế giới của ta lẽ ra không có sự tồn tại của ngươi mới đúng nhỉ? Không phải ngươi đã hồn phi phách tán sao? Vì sao còn trở về đây?"
Rõ ràng lúc đọc không có nhân vật Chiêu Minh Tiên Tôn xuất hiện, Ma Tôn ái mộ nàng, Yêu Vương mê luyến nàng, được Kiếm Tôn che chở là nàng, đến
Quỷ Vương cũng nhớ nhung nàng, ai nấy đều muốn ấp nàng trong lòng bàn
tay cả. Nhưng còn bây giờ thì sao? Tất cả đều bị một tên tiên tôn không
biết từ đâu ra chiếm mất.
Khó trách khi mới tới đây mọi chuyện
đều diễn ra theo kế hoạch của nàng, nhưng sau khi đến Huyền Thiên Tông,
ai ai cũng dám chống lại nàng, nhất định là người này lén giở trò quỷ
phía sau.
Huyền Thiên Tông rõ ràng chỉ có ba vị tiên tôn, sao bỗng dưng xuất hiện thêm một Chiêu Minh Tiên Tôn nữa?
Ồ, nàng còn nghĩ xem đây là người băng thanh ngọc khiết thế nào, không ngờ thủ đoạn cướp đàn ông lại rất trơn tru. Chẳng lẽ là một kẻ chạy đến thế giới này trốn rồi tán tỉnh nam nhân?. Truyện mới cập nhật
Tiểu thế giới không cho phép kẻ ngoại lai tiến vào, nàng mạo hiểm thay thế
hoàn toàn nữ chính nguyên bản mới tạm thoát được ý thức thế giới dò xét, không ngờ còn có người lớn gan đến nỗi đóng vai một nhân vật không có
thật.
Dù sao kế hoạch cũng đã bị đảo loạn hoàn toàn, cho dù có
phải trả giá đại giới thì trước khi rời đi cũng phải khiến cái tên phá
hỏng chuyện tốt của nàng phải ở lại đây vĩnh viễn.
Chẳng phải rất thích câu dẫn đàn ông sao? Địa vị người sống mãi mãi không sánh bằng
người chết, để nàng đại phát từ bi, giúp "địa vị" của tiên tôn đây lại
thêm một bậc trong lòng bọn họ.
Hoặc là... khiến y thân bại danh liệt cũng là lựa chọn không tồi.
Nếu như những người ở đây biết người bọn họ để ý là một kẻ xấu xa lòng tham không đáy, biết chính họ cùng lắm chỉ là nhân vật trong một quyển sách, biết người kia không có nửa phần thật tâm với họ, chuyện tiếp theo hẳn
rất thú vị.
Khí thế trên người Bạch Tố Tố lặng lẽ biến đổi, bạch
hổ đang khóc lóc vật vã cũng đã khóc đến ngốc, biến về hình người rồi
nhìn Bạch Tố Tố đã không còn như trong nhớ, đôi mắt đỏ bừng khó kìm
được.
"Cẩn thận chút, nàng có cái gì không đúng." Cố Thanh Giác
lên tiếng nhắc nhở, cảm thấy để Bạch Vân Mạc đứng một mình ở đó quả thực quá nguy hiểm, thân là người có sức chiến đấu đứng thứ hai đếm từ dưới
lên, y phải bảo vệ cho người có sức chiến đấu đứng đầu đếm từ dưới lên.
Như đã nói qua, y nhớ tu vi yêu vương vốn không thấp, sao những ngày qua cứ cảm thấy đây chính là mèo cảnh, còn không buồn xòe móng cào người, các
trưởng lão yêu tộc sao có thể yên tâm để hắn ra ngoài một mình?
Bạch Vân Mạc bị đả kích đang cố nén nước mắt, thấy Cố Thanh Giác quan tâm
nhìn tới, vành mắt hắn đỏ bừng, lại không kìm được tiếp tục khóc, "Tiên
tôn, nàng lừa ta oa hu hu hu hu hu~"
"Không sao không sao, chỉ
cần truyền tin Yêu Vương bệ hạ của chúng ta muốn kết đạo lữ, người muốn
ứng cử chẳng phải sẽ xếp hàng dài từ Trung Châu đến Bắc Cương hay sao?
Không có nàng vẫn còn người khác, người tiếp theo càng tốt hơn, ngoan
nào, nín khóc nín khóc." Cố Thanh Giác đóng vai bác sĩ tư vấn tâm lý,
Bạch Vân Mạc thân cao chân dài không tiện, sau khi biến về dạng mèo con
lập tức kêu một tiếng ngao thật thắm thiết.
Bé mèo con đáng yếu thế này, sao có người lại nhẫn tâm lừa dối tình cảm của hắn cơ chứ! Thật là tạo nghiệt!!!
Sự chú ý của Ân Minh Chúc vẫn luôn đặt ở Cố Thanh Giác, nét mặt hắn rõ là
không vui khi thấy Bạch Vân Mạc nhân cơ hội cầu an ủi với sư tôn nhà
mình. Nếu không phải còn vướng chuyện khác, tên kia đừng hòng đến gần sư tôn một bước.
Ma Tôn và Kiếm Tôn cùng đối phó một cô nương không có bao nhiêu tu vi, theo lý hẳn không phí bao sức lực là có thể chế
phục được, nhưng Bạch Tố Tố vẫn không hề cảm thấy xấu hổ vén tóc, ung
dung tránh thoát tất cả công kích hết lần này tới lần khác.
Hoặc
có thể nói, thời điểm đòn đánh của họ sắp chạm tới thì lập tức biến mất, hệt như bị thứ gì hấp thu hết, linh khí lẫn ma khí đều không thể làm gì được.
Bạch Tố Tố rất tự đắc với phản ứng của hai người, cô có
thể vượt qua ý thức thế giới để lẻn vào đây tất nhiên sẽ có thủ đoạn
khiến người khác không làm gì được. Chỉ là người trong một tiểu thế giới mà cũng dám coi thường cô, thật sự cho rằng thực lực của họ ghê gớm lắm sao?
Trong vũ trụ không biết có bao nhiêu đại thế giới, tiểu thế giới càng là nhiều mênh mông. Những tiểu thế giới không còn giá trị lợi dụng bị vứt bỏ, ý thức thế giới không ai ngó ngàng rất nhanh sẽ tan
biến. Đến lúc đó thế giới tan vỡ, tất cả mọi người đều biến thành tro
bụi.
Mà cô ta, sẽ đến những thế giới khác tiếp tục tiêu dao sung sướng.
Bạch Tố Tố tiếc nuối nhìn hai người đàn ông chưa kịp nếm thử, ánh mắt nhìn
đến Cố Thanh Giác đang vuốt mèo, "Ồ, đây chính là thủ đoạn quyến rũ đàn
ông của ngươi? Cũng chỉ đến thế thôi."
Cố Thanh Giác: 【... 】
Hệ thống: 【... 】
Cố Thanh Giác: 【Ba! Cô ta chửi con! 】
Hệ thống: 【Đù má! Con ả này đầu óc có vấn đề thật rồi! Con trai đừng sợ,
chờ tam sư huynh với đồ đệ đánh xong ba chửi lại cho con.】
Hệ thống: 【Con trai ta thuần khiết như đóa sen trắng, ả dựa vào đâu dám mở mồm nói con ta dụ dỗ người khác?】
Hệ thống: 【Dựa vào Yêu Vương khờ khạo à! Dụ dỗ cũng không thể chọn loại này chứ!】
Cố Thanh Giác: 【Thống, kêu ngươi chửi Bạch Tố Tố chứ không phải chửi mèo
con. Mèo con bị lừa tình đã rất thảm rồi, còn bị lêu lêu ta sợ hắn không thiết sống nữa. 】
Hệ thống: 【 Yên tâm, hắn không mong manh thế đâu, ta dám cam đoan cùng lắm là ba ngày sau tên ngốc này lại giỡn phây phây được.】
Lời nói của Bạch Tố Tố quá mức kinh động, Cố Thanh Giác vừa vuốt mèo vừa
cùng hệ thống chê bai, thậm chí cũng không cảm thấy tức giận. Không phải y tự luyến nhưng chưa tính tới dung mạo, chỉ bằng gia tài gia cảnh và
phong độ tư thái của y, cũng chỉ có người khác tới quyến rũ y, làm gì có chuyện y phải đi dụ dỗ người khác.
Y không tức giận nhưng có
người tức giận thay, sát khí trên người Diệp Trọng Uyên không che giấu,
kiếm khí vô dụng liền dùng kiếm thật. Trong Tiên giới không thiếu nữ tu
tội ác tày trời, hắn cũng không có luật không đánh nữ nhân.
"Từ
bỏ đi, các ngươi không đả thương được ta, cần gì phải uổng phí sức lực?" Bạch Tố Tố cười giễu cợt, tầm mắt đảo qua đảo lại giữa Diệp Trọng Uyên
và Ân Minh Chúc, dáng người tốt như vậy, chưa ngủ một lần đã phải đi
thật sự rất đáng tiếc, "Nếu các ngươi ngoan ngoãn, ta cũng không ngại
chơi đùa cùng, nhưng các ngươi lại cứ chống lại ta, khiến ta bại lộ.
Chiêu Minh Tiên Tôn, cảm giác cướp nam nhân của người khác như thế nào?
Ngươi có muốn nói một chút về lai lịch của chính mình không?"
Ân
Minh Chúc và Diệp Trọng Uyên nhìn nhau, nhận ra không thể dùng cách bình thường để đối phó với Bạch Tố Tố, cả hai hiểu ý âm thầm gật đầu một
cái, đầu ngón tay Ân Minh Chúc khẽ nhúc nhích điều khiển ma khí vẽ ra
vài phù văn huyền ảo.
Thời điểm đòn đánh biến mất dường như không gian xung quanh có chấn động, nếu đoán không sai, Bạch Tố Tố đã tự tách mình khỏi thứ che chắn cho ả ta, nhìn qua chỉ cách mấy bước chân nhưng
thực tế có thể cách mấy ngàn dặm như tu di giới tử.
Bạch Tố Tố không chút kiêng kỵ là do chắc chắn bọn họ không có cách nào sao?
Vậy phải khiến ả thất vọng rồi.
Bạch Tố Tố không hề phát hiện động tác của Ân Minh Chúc và Diệp Trọng Uyên,
những người khác không hiểu được lời nói của ả nhưng hệ thống rất rõ
ràng ý tứ trong đó, 【Con trai, bình tĩnh đừng để lộ, ta đi điều tra xem
rốt cuộc cô ta từ đâu tới. Nếu là tội phạm bị tổng bộ truy nã, chúng ta
chơi tới luôn. 】
Cố Thanh Giác ngỡ ngàng nhìn sang, hoá ra tổng
bộ có quyền lực lớn như vậy, không chỉ sắp xếp công tác còn có thể phát
lệnh truy nã toàn vũ trụ, thật ngầu!
Bạch Tố Tố thấy y không phản ứng, oán độc trong mắt càng nồng hơn, "Yêu Vương, Quỷ Vương, Ma Tôn,
Kiếm Tôn... Chiêu Minh Tiên Tôn thật đúng là không kén chọn, ngay cả
giường sư huynh mình cũng leo lên được, miễn là đàn ông ai cũng có thể
đè ngươi nhỉ? Uổng phí khuôn mặt như hoa sen trong hồ..."
Cố
Thanh Giác càng bối rối, muốn đánh thì đánh đi, sao lại bôi nhọ y? Mấy
người cô ta liệt kê không ai dính dáng tới y cả, có phải nằm gầm giường y mỗi ngày không mà biết? Bịa chuyện như thật cũng không sợ bị thiên lôi
đánh, có khen y đẹp nữa cũng vô ích thôi.
【Thống! Đánh ả! Ả hủy hoại thanh danh của ta!!! 】
Thanh niên mi mục như họa kinh ngạc nhìn nữ nhân đang hồ ngôn loạn ngữ trước
mặt, môi mấp máy như muốn giải thích nhưng cố gắng mấy lần cũng không
nói được câu nào, chỉ có thể rủ mắt thất thần nhìn mũi chân.
Ban
đầu Bạch Vân Mạc thích Bạch Tố Tố bao nhiêu thì bây giờ càng chán ghét
người này bấy nhiêu, Chiêu Minh Tiên Tôn là tiên tôn thiện lương nhất
thuần khiết nhất tốt nhất nhất nhất nhất Tiên giới, sao có thể bôi nhọ
như thế được?
Dám hạ nhục không tiếc lời, thật là đáng chết vạn
lần, bản thân là một nữ nhân ai cũng có thể ngủ cùng, sao còn dám dùng
lời này mắng người khác, Chiêu Minh Tiên Tôn trêu chọc gì ả sao?
Bé mèo con từ thương tâm đến tức giận, lo lắng nhìn Cố Thanh Giác đang suy sụp tinh thần, hắn cắn ống tay áo muốn dùng tuyệt chiêu moe nhất Yêu
tộc "miao~" an ủi.
Ta không tức, chúng ta đều biết ả đang nói
hươu nói vượn. Không có gì phải tức nè, có mèo con dễ thương để ôm rồi,
chúng ta mặc kệ ả. Chờ Kiếm Tôn với Ma Tôn đánh hồn phách ả nát bét là
được rồi, meo meo~
Mặt trời ngả về tây, hoàng hôn đổ bóng, Bạch
Tố Tố thấy y không dám đối mặt thì càng chửi càng hăng, không nghĩ rằng
nếu mình nói những chuyện khác thì còn có đường quay lâu, nhưng vẫn cứ
cố chấp nhắc tới vấn đề này.
Cố Thanh Giác không phản ứng là vì
không muốn OOC, thật ra trong thức hải y đã điên cuồng chửi lại. Còn Ma
Tôn và Kiếm Tôn đã sớm nộ khí xung thiên... họ quyết định không để cho ả có cơ hội mở miệng nữa.
"Ngươi tốt nhất nên câm miệng ngay lập
tức, nếu không..." Tốc độ Ân Minh Chúc tăng lên, mũi thương uy nghiêm
quét qua như sát thần. Thanh kiếm của Diệp Trọng Uyên trực tiếp rạch một kẽ hở không gian ra, ngay sau đó, xiềng xích đầy phù chú kì lạ bỗng
dưng xuất hiện. Bạch Tố Tố lập tức bị trói chặt, Ân Minh Chúc thu hồi
trường thương, con ngươi huyết sắc trở nên rét lạnh tựa ác quỷ bò ra từ
núi thây biển máu, "Từ khi bản tôn tiếp quản Ma giới tới nay, chưa có ai chịu nổi toàn bộ hình phạt của Ma giới."
Cả gan nói những lời dơ bẩn về sư tôn, hắn thật sự muốn xem nữ nhân trước mặt đây có bao nhiêu bản lĩnh.
Thiên tài địa bảo ở Ma giới không ít, còn có cả nhị sư bá, trước kia không ai chịu được hết tất cả hình phạt, nay hắn dùng linh dược giữ lại mạng ả,
phải cho ả vinh hạnh làm người đầu tiên nếm thử.
Bạch Tố Tố hoảng sợ trợn to mắt, xiềng xích màu đen tầng tầng siết quanh chỉ để lộ mỗi
đôi mắt, bất kể có giãy dụa thế nào cũng không thể động đậy.
Sao lại như vậy?!
Hệ thống tập trung tra xét nửa ngày mới kinh ngạc phát hiện cô ta rất khớp với một người trong danh sách bị truy nã. Nó hào hứng chạy đến hô to,
【Con ơi! Tìm được rồi! Chúng ta mau nhân danh mặt trăng trừng trị ả— 】
Lời còn chưa dứt, sấm sét chợt nổi lên ở chân trời, mi tâm Ân Minh Chúc
nheo lại, lập tức phản ứng ôm Cố Thanh Giác ra xa, khi quay đầu nhìn
lại, Bạch Tố Tố bị xích trói đã biến thành bụi phấn dưới tia sét.
Cố Thanh Giác:【!!! 】
Hệ thống:【!!! 】
Cố Thanh Giác: 【... là ba?】
Hệ thống: 【Đừng gọi ta!!! Không phải ta!!! Ta không biết gì hết á!!! 】