Kể cả Tả Tĩnh Nhan và mọi người bên trong không ai ngờ được, Lăng Vi lại làm ra chuyện bỉ ổi như vậy. Nhìn Tả Tĩnh Nhan bị nàng áp dưới người
còn chưa tỉnh hồn, xung quanh còn có biểu tình kinh ngạc của các nhân
viên, Lam Khiên Mạch trong lòng vỗ tay kêu tốt lắm, vừa nói Lăng Vi đã
làm liền. Khi này mình còn nói chị ấy không đủ tích cực, hiện tại cũng
đã đem người đè dưới thân rồi.
Trên cổ truyền đến trận trận đau
đớn, càng chết người là cái cảm giác tê dại này lại mang đến sự thoải
mái. Tả Tĩnh Nhan dùng sức đẩy vai Lăng Vi ra. Ai ngờ nàng càng đẩy, thì người kia lại áp nhiều hơn. Thậm chí còn đưa tay để lên ngực nàng vuốt
ve qua lại, tựa như chỗ này chỉ có hai người bọn họ.
Phải biết là Tả Tĩnh Nhan vào giới giải trí lâu như vậy rồi, tuy đóng không ít phim, nhưng chưa hề diễn qua cảnh nóng bao giờ, ngay cả hôn cũng chỉ biết
dùng cách nhớ để hoàn thành. Với một bộ phim về đồng tính nữ, thì bộ
phim [ Kết thúc ] này không chỉ đề tài mới mẻ độc đáo, mà trong đó những phương diện khó mấu chốt càng khiêu chiến người diễn nhiều hơn.
Trong đó ngoại trừ nhân vật chính gồm hai người thì quan hệ hoàn toàn có thể
nói là lσạи ɭυâи bên ngoài cái vỏ bọc quan hệ sư sinh, còn có rất nhiều
cảnh hôn tình cảm mãnh liệt. Cảnh quay hôm nay chính là cảnh mà Tả Tĩnh
Nhan vai Trừng Phi Dương cùng Tạ Sương Sương vai Trần Lộ quay cùng nhau
lên giường biểu lộ tâm ý với nhau. Tả Tĩnh Nhan chưa từng yêu qua, đối
với chuyện nam nữ cũng đã hiểu. Nhưng nói đến chuyện nữ nữ cần phải làm
thế nào thì nàng thực sự cũng chỉ là một người bình thường.
Mới
vừa rồi, Cao Lâm muốn nàng cùng Tạ Sương Sương diễn phải biểu đạt tâm lý thế nào, khi bị Tạ Sương Sương hôn nên phát sinh □ như thế nào làm thế
nào để khiêu khích mình. Chỉ là khi nghe mấy từ lộ liễu như vậy, sắc mặt Tả Tĩnh Nhan vì xấu hổ cũng đã đỏ bừng, ngay cả đầu cũng không dám
ngẩng lên.
Lúc đầu diễn, đừng nói là quay cảnh nóng trên giường, ngay cả lời thoại kịch bản Tả Tĩnh Nhan cũng phải lặp lại nhiều lần. Cuối
cùng, khi đến cảnh hai người hôn nhau trên giường. Tình cảnh này vốn đã
đủ xấu hổ, hơn nữa Tạ Sương Sương còn có ý khác với Tả Tĩnh Nhan, thì số lần phạm sai lầm diễn lại càng nhiều hơn.
Sau nhiều lần diễn,
hai người rốt cuộc cũng nắm giữ được bí quyết. Ngay lúc đó Lam Khiên
Mạch lại chạy đến. Nhìn thấy nàng cùng Lăng Vi đi vào phòng nghỉ, trong
lòng Tả Tĩnh Nhan lại có cảm giác không nói ra được. Diễn lần cuối cũng
đã thả lỏng được, nhưng lại có chút thất lạc không nói ra được.
Nhưng, diễn hôn chỉ là mới bắt đầu. Tiếp đó nàng còn phải cùng Tạ Sương Sương
diễn cảnh nóng. Vốn là vô cùng lo lắng Tả Tĩnh Nhan cố gắng đem lực chú ý của mình để trên kịch bản, lại không ngờ Lăng Vi lúc này lại làm chuyện như vậy với mình. Không mặc bra bộ ngực bị đối phương dùng lực không
nhẹ không nặng bóp lấy, không kịp phòng bị, Tả Tĩnh Nhan nhịn không được hừ nhẹ một tiếng.
Thanh âm kiều mị mang chút ngượng ngùng, non nớt
nhu nhược đồng thời cũng kéo dài. Không chỉ Lăng Vi gần nàng nhất nghe
thấy được, mà ngay cả Cao Lâm cũng phải dừng lại động tác mà nhìn các
nàng.
"Thoải mái không? bị tôi hôn như vậy thoải mái, hay là bị
tiểu nha đầu kia hôn thoài mái hơn?" Lăng Vi tựa đầu ghé vào tai Tả Tĩnh Nhan nhỏ giọng nói. Bởi vì khoảng cách này quá gần, Tả Tĩnh Nhan có thể cảm nhận được rõ ràng Lăng Vi đang thở dốc, cùng hương rượu nhàn nhạt
trong miệng cô. Người này đã lâu rồi không có đến gần mình như vậy, mùi
vị cùng thân mật khiến Tả Tĩnh Nhan trầm mê không ngớt, rồi cũng không
thể nào ác độc mà đẩy đối phương ra.
"Lăng Vi, đủ rồi." nhìn xung quanh còn có rất nhiều nhân viên công tác, Tả Tĩnh Nhan liền đứng dậy
chỉnh sửa chiếc váy ngủ mỏng manh của mình, trong mắt lóe lên sự bối
rối. Nàng phát hiện, bộ ngực của mình Lăng Vi lợi dụng chạm vào đã có xu thế cương lên, ngay cả đỉnh phong cũng đã cứng rắn. Trong tình huống
không mặc bra rất dễ bị người ta phát hiện.
Tả Tĩnh Nhan cũng không
ngờ được bị Lăng Vi chạm vào, thân thể mình lại sinh ra phản ứng mãnh
liệt như vậy. Nghĩ đến cảnh tượng khi nãy bên trong không có bra, thì
sắc mặt còn đỏ hơn khi nãy. Cắn môi dưới bộ dạng ngượng ngùng không dám
ngẩng đầu nhìn, khiến Lăng Vi hận không thể đem nàng áp dưới người lần
nữa.
"Được, rồi đừng đứng đó nữa, chuẩn bị diễn cảnh tiếp theo
thôi." lúc này thân là đạo diễn Cao Lâm liền lên tiếng, khiến nhân viên
khi nãy được xem kịch vui cũng trở lại trạng thái bình thường. Đối với
một màn vừa rồi, tất cả mọi người đều nhìn thấy được, cũng không ai dám
nghĩ đến nhiều.
Vòng giải trí là một cái động lớn, chỉ cần vào
đó, cho dù trước kia bạn làm gì, đều sẽ bị nhiễm đủ loại hỗn tạp, mất đi chính mình ban đầu. Bọn họ chỉ là những con người nhỏ bé, cho dù thấy
được bí mật lớn cỡ nào, thì cũng không có gan tiết lộ.
Huống hồ Lăng
Vi đã sớm nằm trong danh sách bên ngoài, mà lại còn là nhà đầu tư của bộ phim này. Cho dù Tả Tĩnh Nhan là diễn viên cũng sẽ không thể miễn được
mà nịnh hót cô. Dù sao giống như Lăng Vi vừa có tiền vừa có quyền, thích nữ nhân cũng nhiều người đã nhìn thấy, bị cô dùng quy tắc ngầm, thì so
với những lão già đầu hói bụng bự bỉ ổi cũng còn tốt hơn nhiều.
Chỉ còn một cảnh diễn nữa thôi là hạ màn bộ phim kết thúc. Tạ Sương Sương
và Tả Tĩnh Nhan trong vai chính đã nằm trên giường chuẩn bị xong tư thế, chỉ chờ Cao Lâm hạ lệnh liền diễn. "Tĩnh Nhan, một chút nữa diễn, biểu
tình của cô không được quá tự nhiên, cũng không nên quá cứng ngắc. Tốt
nhất là cảm giác phải như muốn tiếp nhận, rồi lại nghĩ đến phải cự tuyệt nó."
Nhìn Tả Tĩnh Nhan có chút khẩn trương, Cao Lâm lên tiếng an ủi, lại không biết cô hảo tâm giáo dục người này lại chọc cho người kia tâm thần bất định. Mắt thấy Tạ Sương Sương khuôn mặt lo lắng nhìn mình, Tả Tĩnh Nhan nhìn cô gật đầu, sau đó nói với Cao Lâm mình chuẩn bị đã
xong.
Đối với [ Kết Thúc ] phần đầu quan trọng nhất chính là cảnh
diễn kíƈɦ ŧìиɦ, bản thân là đạo diễn Cao Lâm luôn muốn làm một điều tốt
nhất. Câu chuyện tiến triển đến đây, thì tình cảm của hai nhân vật chính sớm đã sâu sắc hơn nhiều rồi, ngay cả lần đầu làm chuyện ấy cũng sẽ
không tránh được mà nhiệt tình hơn một chút.
Nhìn người dưới thân phiến mà hồng hồng, Tạ Sương Sương luôn tự nhủ trong lòng đây chỉ là
diễn mà thôi, sau đó làm theo kịch bản bắt đầu hành động. Chậm rãi hôn
lên cánh môi thưởng thức thế nào cũng không đủ, hai tay mày mò qua lại
những nơi trên người mình từng mong ước. Ngay sau đó cô kéo vạt váy ngủ
lên, lộ ra cái bụng bằng phẳng, còn có qυầи ɭóŧ in hình bông hoa.
Không sai thân thể Tả Tĩnh Nhan rất hoàn mỹ, mê người. Nhất là khi nhìn thấy
cảnh đẹp như vậy đối với Tạ Sương Sương mà nói thì đây là một lực hấp
dẫn không thể nào kháng cự được. Lúc này, cô đã quên mình là ai, quên
các nàng đang ở đâu. Cô chỉ biết mình là Trần Lộ, còn Tả Tĩnh Nhan là
Trừng Phi Dương của cô.
"Phi Dương…" tình nồng đến lúc, Tạ Sương
Sương kêu tên vai diễn của Tả Tĩnh Nhan, cúi người hôn lên cái bụng
phẳng của nàng, bên trên nhẹ nhàng gặm nhắm. "Ưm… Tiểu Lộ…" đột nhiên
màn ảnh quay đến gương mặt Tả Tĩnh Nhan. Thân thể bị chính người mình
yêu làm đau như vậy, nàng vui thích cũng có ngượng ngùng. Ở đây Tả Tĩnh
Nhan không chỉ muốn đem sự vui thích cùng trầm luân trong □ biểu hiện ra ngoài, mà càng phải biết bản thân là lão sư nhưng lại vi phạm luân lí
đạo đức, cùng nữ học sinh của mình làm ra chuyện như vậy càng cảm thấy
thẹn cùng bất an.
Nhìn mái tóc nâu quăn tán loạn trên giường lớn
trắng tinh, hai nữ nhân hoàn mỹ đè lên nhau, tạo thành hình ảnh chói mắt xinh đẹp cực kỳ duy mỹ. Mắt thấy đôi môi Tả Tĩnh Nhan hé ra, phun ra
từng chữ phá lệ câu nhân, nhưng khi màn ảnh dời đi, thì con ngươi mang
vô tận cô đơn trong lòng lại trào ra. Dù cho chỉ là mấy giây ngắn ngủi
nhìn thoáng qua, nàng lại chuyển biến thành sự gượng ngùng, cuối cùng là tâm tình tiêu cực biểu lộ vô cùng nhuần nhuyễn. Năng lực thao túng cảm
xúc cường đại như vậy, ngay cả Cao Lâm cũng muốn vỗ tay khen nàng.
Chỉ là Cao Lâm còn chưa kịp vỗ tay thì chợt cảm thấy bên cạnh có một luồng
sát ý vừa nặng vừa dày nhìn hai người đang lăn lộn trên giường kia. Làm
đạo diễn từ trước đến giờ luôn mẫn cảm, nhất là phương diện cảm giác
cùng thị giác, dù cho xung quanh không có gió thổi cỏ lay gì, nhưng cô
vẫn có thể cảm nhận được.
Men theo cổ sát ý quay đầu lại nhìn,
không ngoài dự đoán đập vào mắt chính là bộ mặt đen như than của Lăng
Vi. Hiện tại tầm mắt đối phương đang nhìn Tả Tĩnh Nhan cùng Tạ Sương
Sương không rời. Bề ngoài nhìn có vẻ như đang nghiêm túc xem các nàng
diễn, nhưng bên trong là ngọn lửa ẩn nhẫn sắp bùng nổ.
Không sai, Lăng Vi thực sự đang rất giận, thậm chí hận không thể xông đến đánh nát cái máy quay phim, sau đó ném Tạ Sương Sương từ trên người Tả Tĩnh Nhan xuống. Cô cũng biết hai người đang đóng phim, mà người đầu sỏ gây ra
chính là mình. Nhưng cho dù biết vậy nhưng Lăng Vi vẫn không tự chủ được mà đố kỵ nổi máu ghen!
Ha ha, Lăng Vi cô từ khi nào đã trở thành oán phụ vậy? trong lòng Lăng Vi tự giễu, đồng thời nghiêm khắc nhéo đùi non của Lam Khiên Mạch một cái, khiến đối phương đau đến trực tiếp hét lớn, khiến cả hai người lần nữa trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Thân là người cách các nàng gần nhất, Cao Lâm tự nhiên sẽ nhìn thấy hết mọi
mờ ám trong ánh mắt Lăng Vi. Cô thở dài, đem lực chú ý nhìn vào máy
quay. Về chuyện Lăng Vi, Tả Tĩnh Nhan còn có Tạ Sương Sương, cô là người ngoài vốn không nên nhúng tay vào. Nhưng là một người từng trải, cô
cũng hiểu rõ mối dây dưa của ba người này.
Lăng Vi cùng Tạ Sương
Sương thích Tả Tĩnh Nhan, bản thân là người ở giữa nhưng nàng lại không
có ý muốn tiếp nhận ai. Nhiều người bên ngoài nhìn vào thì cho là Tả
Tĩnh Nhan làm vậy không phải vì muốn thỏa mãn hư vinh nữ nhân, hay tự
cho mình là thanh cao. Nhưng Cao Lâm biết, tâm Tả Tĩnh Nhan đang hướng
về người nào, như thế nào muốn yêu mà lại không dám yêu.
Một người
nếu thực sự thích một người khác, ánh mắt của nàng nhất định sẽ không
lừa gạt được những người nhìn thấy. Cùng công tác chung mấy tháng qua,
Cao Lâm cùng Tả Tĩnh Nhan cũng coi như bạn bè tốt. Cô phát hiện, nữ nhân này bề ngoài nhìn có vẻ khó tiếp cận. nhưng nội tâm vốn dĩ lại là một
nữ nhân vô cùng ôn nhu.
Tả Tĩnh Nhan rất chuyên nghiệp, đồng thời cũng biết cách cử xử. Dù chuyện của nàng và Lăng Vi sôi sục khắp cả
đoàn phim, nhưng nàng cũng không giải thích hay biểu hiện điều gì. Nàng
vẫn chăm chỉ trung thực diễn thật tốt vai của mình, đối với mỗi nhân
viên luôn khách sáo, cũng không có đùa giỡn với những người khác nhiều.
Nghĩ đến chính mình tiếp nhận bộ phim này là chuyện bất đắc dĩ, đến giờ vẫn
còn nỗ lực chăm chú, Cao Lâm theo bản năng sờ chiếc nhẫn trên tay mình,
bật cười. Nếu như người kia còn ở đó, e là sẽ nói mình lại làm việc điên cuồng rồi. Chỉ tiếc, cho dù cô có muốn thêm chút thời gian đi theo
nàng, thì nàng cũng sẽ không quay về nữa.
"Được rồi hôm nay quay đến
đây thôi, mọi người kết thúc công việc ngày mai tiếp tục." mắt thấy sắc
mặt Lăng Vi càng lúc càng xấu, Tả Tĩnh Nhan cũng cảm thấy được cô nàng
đang bất mãn nên cũng không còn tâm trí nữa. Cao Lâm biết, tiếp tục quay nữa chỉ phí thời gian. Không bằng đứng đây, thì ngày mai mượn cớ đưa
Lăng Vi lánh đi, quay những cảnh còn lại.
"Chị Tĩnh Nhan, chút
chị có chuyện gì không? Ngôn Ngôn sắp đến đây, muốn mời chúng ta cùng ăn bữa cơm." ngồi trong phòng trang điểm, tháo trang sức ra Tạ Sương Sương nhìn Tả Tĩnh Nhan ngồi cạnh mình tháo trang sức nhỏ giọng hỏi. Bởi vì
cảnh diễn khi nãy khiến cô vẫn còn thấy ngại, cho nên không dám nói trực tiếp với Tả Tĩnh Nhan.
"Ngôn sắp đến sao? cũng tốt, đã lâu không gặp cô ấy." nghe Ngôn Thanh Hạm sắp đến, Tả Tĩnh Nhan cũng không thấy
có gì lạ. Dù sao Lam Khiên Mạch cũng đã đến đây, Ngôn Thanh Hạm căn bản
là đến vì nàng ấy. "Được rồi, chúng ta tối nay cùng nhau đi ăn cơm, sau
đó quay đến quán bar, được không?"
"Được, nhìn em có vẻ rất vui."
thấy Tạ Sương Sương vui vẻ như vậy, Tả Tĩnh Nhan như thường vẫn hay xoa
đầu cô. Nụ cười ôn nhu khiến người kia có chút hoảng thần, nháy mắt hai
người lại như biến thành Trừng Phi Dương cùng Trần Lộ trong phim. Cô là
giáo sư của nàng, cũng là nữ nhân của nàng, đối với nàng sủng ái tất cả. Còn nàng là học sinh của cô, dù cho mọi người phản đối, thì đều đối
nghịch với nàng.
"Chị Tĩnh Nhan, thật ra em có chút chuyện muốn
nói với chị." quỷ thần xui khiến, Tạ Sương Sương nắm chặt lấy tay Tả
Tĩnh Nhan, đặt lên mặt mình. Cô dùng mặt mình cộ lên bàn tay đối phương, tựa như hài tử không bỏ được mẫu thân của mình. "Chị Tĩnh Nhan, em… em
thích chị." trong căn phòng yên tĩnh đến dọa người, ngay cả tiếng thở
của hai người cũng nghe rất rõ. Ngoài cửa còn có tiếng người đi giày cao gót ngang qua, phát sinh tiếng vang cộc cộc, ngược lại trong phòng
trang điểm lại càng im ắng hơn.
Thấy Tạ Sương Sương bộ dạng không dám nhìn mình mà cúi đầu, Tả Tĩnh Nhan bất đắc dĩ lắc đầu. Nàng không muốn
tổn thương Tạ Sương Sương, càng không muốn phá vỡ bức tường này, khiến
quan hệ bạn bè của hai người phải đổ vỡ. Nhìn Tạ Sương Sương vẫn nắm
chặt tay mình, Tả Tĩnh Nhan biết, nếu mình không nói rõ ràng, chỉ khiến
Tạ Sương Sương bị thương tổn nhiều hơn thôi.
"Tiểu Sương, xin lỗi, chị…."
"Chị Tĩnh Nhan, đừng nói gì hết, em không muốn nghe." làm như nhận thấy được ý muốn của Tả Tĩnh Nhan, Tạ Sương Sương đột nhiên cắt đứt lời nàng.
"Tiểu Sương, kỳ thực chị vẫn luôn coi em như em gái của mình, nếu hành động của chị khiến em hiểu lầm, thì thực sự không phải…"
"Em nói đủ rồi! Chị Tĩnh Nhan, kỳ thực em đã sớm biết chị sẽ cự tuyệt em, bởi vì chị thích Lăng Vi đúng không?"
"Không phải, chị không thích cô ấy." tâm sự bị vạch trần, Tả Tĩnh Nhan hoảng
hốt nghiêng đầu đi, không dám nhìn Tạ Sương Sương. Bỗng nhiên, bả vai bị một lực đạo cực mạnh kéo đến, ngay sau đó, cánh môi liền bị người ta
dùng sức hôn lấy.
Cảm giác đầu lưỡi Tạ Sương Sương đang duỗi vào
trong, mùi vị xa lạ tràn vào khiến Tả Tĩnh Nhan muốn phun hết ra
ngoài. Nàng dùng sức vùng vẫy, không ngừng đưa tay đánh lên lưng Tạ
Sương Sương. Nhưng người kia vẫn không chịu dừng tay lại, còn dùng cả
người ép chặt mình. Nhìn thấy ánh mắt Tạ Sương Sương chỉ có phẫn nộ cùng du͙ƈ vọиɠ, Tả Tĩnh Nhan ngạc nhiên phát hiện trong lòng nàng lúc này
cũng chỉ có một người…
… Lăng Vi…
Tác giả có lời muốn nói: khụ khụ, hoan nghênh mọi người đến với tiết mục nhiều chuyện của Hiểu Bạo,
gần tui rất khổ nha, vội viết cho xong chương mới còn phải viết thêm
tiểu kịch trường, thực sự mệt đến muốn chửi bậy, mọi người xem xong văn
cùng dòng chữ xanh nhỏ mà không nhắn lại mỗi lần đến ngày dì cả sẽ tràn
hết ra giường, thậm chí còn theo khe cửa tràn ra đường, tui nói lời độc
ác cảm thấy thật vui vẻ, không rảnh cùng mấy người nói chuyện mát mẻ bên trong, Bạo tỷ tỷ chính là chuyên mục dòng chữ xanh tiểu kịch trường! ←
Mọi người: ngươi đủ rồi!
Chương trên bị Lăng lão bản không biết xấu
hổ cường hôn, Tả tỷ tỷ lần nữa lại bị cường hôn, tui phát hiện ra một
điều, chính là bất kỳ cái pháo hôi nào cũng được cường hôn Tả tỷ tỷ một
lần, sau đó bị Lăng lão bản giáo huấn một trận rồi mới cho qua! khụ khụ, Tả tỷ tỷ vì sao ngươi lại bị nhiều người cường hôn như vậy? cái vị kia
nhà người mới cường hôn Cát Cát, kết quả ngươi lại bị người khác cường
hôn. Cái này không lẽ giống như trong chuyện thường có, sớm muộn gì cũng đến?
Được rồi, chương sau sẽ là màn diễn riêng của Tả tỷ tỷ và
Lăng lão bản. Muốn xem cp phụ, mấy người xem cảnh xuân. Màn diễn cp phụ
lần này sẽ rất dài, cp phụ trong thời gian này, rốt cuộc cũng được viên
mãn.
Mọi người: Muốn H! Muốn H!
Hiểu Bạo: Eh eh, H cái gì, nhất định sẽ có! bất quá không phải lúc này ah~
Mọi người: Muốn thịt! Muốn thịt!
Hiểu Bạo: khụ khụ, thịt không có, thịt vụn thì… tui có thể xem xét lại!
Cuối cùng, là vấn đề bảo vệ chương, tối nay sẽ được giải quyết. Chương bảo
vệ sẽ nằm ở chương số 100. Nội dung tiếp theo là phiên ngoại của Cát
Cát, phát cho mọi người xem! Lần này vẫn dùng góc nhìn của Cát Cát viết
phiên ngoại, bên trong còn có Cát Cát và tiểu hoàng, cùng cuộc sống lần
đầu gặp Tả tỷ tỷ!
Kỳ thực mọi người không cần vì xem phiên ngoại
của Cát Cát mà mua chương bảo vệ, bởi vì tui đã đăng chương phiên ngoại
Cát Cát ra ngoài rồi. Còn lần này tui dùng phiên ngoại Cát Cát để bảo vệ chương là do quy định nhân viên quản lí yêu cầu, chương bảo vệ không
thể để văn án có liên quan đến nhau về mặt nội dung. Kỳ thực mọi người
cũng là phải thôi, bởi vì sau khi mua, thì có xem được nhiều hơn. Nói
chung, mọi người có mua hay không thì tùy, tui nhất định dùng phiên
ngoại Cát Cát để hấp dẫn mọi người mua chương bảo vệ, nói như vậy mới
hợp hơn nha. Bên trên hoàn tất! sau đây là phiên ngoại mới về Cát Cát, 2 và 3!
Phiên Ngoại Cát Cát [ 2 ]
Chào mọi
người, tên ta là Cát Cát giới tính nữ, món ăn yêu thích của ta là đồ ăn
dành cho mèo Tiểu Lam Lam mua cho ta, cùng với món cá chiên. Người ta
thích nhất là Tiểu Lam Lam, hiện tại lại có thêm một người, chính là
Tiểu Vi Vi khả ái của ta. Bất quá, tuy ta rất thích các nàng, thế nhưng
ta cũng sẽ không quên bạn gái của mình, người ta yêu nhất, tiểu hoàng.
Mùa hè mặt trời rất ấm áp, điều ta thích nhất chính là nằm trên ban công
phơi nắng, thuận tiện nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Tiểu Lam Lam nhà ta. Bất tri bất giác ta ở cùng nhà với Tiểu Lam Lam cũng đã hai năm rồi. Hai
năm qua Tiểu Lam Lam đối với ta rất tốt, luôn chuẩn bị cho ta rất nhiều
đồ ăn cùng đồ chơi. Tuy nàng vẫn hay thích uống cái nước chua chua màu
hồng kia còn rất thích ăn kẹo que cùng Cát Cát, thế nhưng ta vẫn thích
nàng.
Mấy ngày trước, Tiểu Lam Lam còn cho ta một người bạn quan
trọng mới. Cả người nó màu vàng, nằm trên người nó vừa mềm vừa ấm, còn
có âm thanh tít tít. Ta biết, tiểu hoàng yêu ta, vì cho dù ta đối đãi
nàng thế nào thì tiểu hoàng cũng không rời khỏi ta. Tiểu Lam Lam nói cho ta biết, tiểu hoàng này đặc biệt chuẩn bị cho Cát Cát. Ừm, ta biết, đây chính là bạn gái sau này của ta.
Mấy ngày nay, Tiểu Lam Lam đặc
biệt thích đờ người ra, cũng lâu không có đưa ta ra ngoài. Chỉ là nàng
vừa nhận được một cuộc gọi, sau đó liền cười khúc khích, còn ồn ào nói
sẽ gặp mặt Thanh Hạm gì đó. Nhìn Tiểu Lam Lam thay quần áo, ta vội đem
tiểu hoàng để lên giường của ta, vì nó đắp kín chăn, sau đó vọt tới cửa.
Không hiểu vì sao, ta rất thích nhìn bộ dạng Tiểu Lam Lam không mặc quần áo
nha. Đã lâu ta không được chơi cùng đại bánh bao, chúng nó hình như lại
lớn hơn rồi. Nhưng chúng nó thật là cao ah, còn treo trên người Tiểu Lam Lam. Hừ, đây là cách đối đãi với sủng vật sao? rõ ràng đều là sủng vật, vì sao ta và tiểu hoàng chỉ có thể ở trên mặt đất, còn hai đại bánh bao lại được bám trên người Lam Lam chứ? Cát Cát rất là không vui, Cát Cát
quyết định, ngày nào đó hái hai đại bánh bao kia xuống, sau đó Cát Cát
sẽ tự mình thay thế vị trí của hai đại bánh bao kia.
Cảm giác được
Tiểu Lam Lam muốn ôm ta đem ra ngoài, ta hưng phấn nhảy tót lên người
nàng, cách một lớp y phục của nàng bắt lấy đại bánh bao. Ta muốn đánh
hai gia hỏa hết ăn lại nằm này, như vậy Tiểu Lam Lam sẽ thấy ta thật
giỏi, cũng sẽ không đem đại bánh bao treo trên người nữa, mà đổi thành
ta!
"Cát Cát không được quậy." lúc này Tiểu Lam Lam phát hiện ta
và đại bánh bao không ngừng đánh nhau, nàng không vui nhìn ta đánh lên
sủng vật nàng thích nhất, nên không cho ta đánh nữa. Được rồi, xem qua
mấy bộ phim hậu cung trên tivi, ta quyết định lấy lui làm tiến, chờ khi
Lam Lam không chú ý đến, liền…. đánh đại bánh bao kia một kích trí mạng.
Đi xuống lầu, Tiểu Lam Lam hình như đang chờ người nào đó. Nàng lại bắt
đầu ăn kẹo que, còn ăn rất nhiều. Ta ghét nhất chính là kẹo que này,
Tiểu Lam Lam thật xấu mà, mỗi lần đều ăn loại cái que này trước mặt ta.
Bỗng nhiên ta nghe thấy, có người gọi Tiểu Lam Lam, xoay người nhìn lại. xoay người nhìn lại, liền thấy một mỹ nữ không khác Tiểu Lam Lam bao
nhiêu đang đứng đó.
Cát Cát mở to mắt nhìn, Cát Cát cảm thấy hiện tại thật đẹp, còn có thể cùng Tiểu Lam Lam được mỹ nữ khác ôm lấy. Bất kể
là gì Cát Cát phải kiểm tra mỹ nữ mới được. Ai yo? nhưng sao mới sờ ta
được một chút, mỹ nữ tỷ tỷ liền đi rồi? thấy vẻ mặt Tiểu Lam Lam không
vui, ta biết mà, nhất định nàng đang ghen cảm thấy Cát Cát không thích
nàng. Kỳ thực Cát Cát vẫn yêu Tiểu Lam Lam nhất.
Phiên ngoại Cát Cát [ 3 ]
Mấy ngày gần đây, Tiểu Lam Lam cùng Tiểu Ngôn Ngôn đi càng lúc càng nhiều.
Các nàng không ai để ý Cát Cát, còn đem Cát Cát đưa đến cho hung thần ác sát tỷ tỷ này. Tỷ tỷ này mặc dù đối với Cát Cát rất tốt, nhưng vì sao
bị nàng ôm không thấy thoải mái vậy.? luôn cảm thấy trước ngực tỷ tỷ này không giống như Tiểu Lam Lam mềm mại, Cát Cát không thích!
Hơn nữa,
bên cạnh tỷ tỷ này còn có chó. Nghe nói con chó kia vừa bự vừa đẹp, so
với ta lớn gấp năm lần. Nghe nói con chó kia tên là Qủa Nhi, hừ Qủa Nhi, tên thật thô, quả nhiên chỉ biết ăn hàng. Mỗi ngày chỉ biết gặm mấy cục xương kia, nhìn Cát Cát có bao nhiêu khỏe, mỗi ngày chỉ ăn cá cùng đồ
ăn dành cho mèo thôi.
Mấy ngày nay, Cát Cát vẫn luôn ở trong nhà
của tỷ tỷ tên là Lăng Vi này. Mỗi ngày nàng luôn đem ta đến một chỗ rất
lớn, sau đó đưa ta giao cho một mỹ nữ tỷ tỷ khác. Mỹ nữ tỷ tỷ này khiến
ta rất thích a, vì sao Tiểu Lam Lam lại quen biết nhiều mỹ nữ tỷ tỷ như
vậy chứ?
Mỗi ngày nàng ôm ta đến chỗ này đi tới đi lui, còn dùng
cái thứ màu đen gì đó quay ra. Nói thiệt, Cát Cát thực sự rất ghét cái
vật kia, còn hay trốn sau người ta. Nàng luôn nhìn ta rất nghiêm túc,
còn nói mấy thứ gì đó ta nghe không hiểu. Hừ, ta mới không cần thứ màu
đen kia, cũng không muốn nhìn nàng.
"Không được, con mèo nhỏ này
không nghe lời, chủ của nó đâu?" lúc này, người xấu lại đến chỗ ta nói.
Hừ, ta không nghe lời đó thì sao, sao ngươi cứ cầm cái vật màu đen kia
chụp ta, đáng ghét, ta muốn tiểu hoàng và Tiểu Lam Lam! "Có lẽ là đang
sợ hãi, chờ tôi dỗ nó một chút. "lúc này, mỹ nữ vóc người cao cao lại
đến sờ đầu ra, ngô, tay nàng thật mềm a, rất thích, còn vuốt ve ta từ từ cọ xát. Cọ thêm vài cái, Cát Cát không bị lỗ a!
"Nhan Nhan, cô
đối với nó tốt như vậy, nó sẽ không ngoan ngoãn diễn đâu. Ngươi nhìn ta
đây, Cát Cát! ngươi mà còn không nghe lời, sẽ không có cá ăn!" Tiểu Vi
Vi này lại uy hiếp ra nữa, mỗi lần nàng như vậy với ta, thật ra vẫn cho
ta ăn đều đều đó thôi. Cho nên ta không thèm để ý nàng luôn thích chó,
ta muốn nhìn mỹ nữ tỷ tỷ có vóc dáng cao cao.
"Meo! meo!" mỹ nữ tỷ tỷ vóc dáng cao cao, lại ôm ta, lại ôm ta nha.
"Được rồi, nó chỉ là con mèo thôi mà, sao có thể nghe hiểu lời cô nói. Đạo diễn Cao, diễn lại lần nữa a!"
Mắt thấy mỹ nữ tỷ tỷ vóc người cao cao ôm ta, ngô, Cát Cát thật hạnh phúc
vùi trong ngực nàng. Tỷ tỷ cao cao thật là cao a, tỷ tỷ cao cao trên
người thơm quá! ngao ~ Cát Cát thích tỷ tỷ có vóc người cao cao. Tiểu
hoàng, ngươi ở nhà chờ ta, mấy ngày nữa ta trở về yêu ngươi a."