Đẩy cửa đi vào, trong căn phòng không chút ánh sáng yên tĩnh khiến người ta như muốn phát điên. Mở hết tất cả đèn trong nhà, khiến vô số ánh
sáng chiếu lên người mình. Có lẽ như vậy mới khiến nàng tìm được chút
cảm giác là mình đã về nhà. Đem Cát Cát trong ngực để trên sofa, Lam
Khiên Mạch nhìn đồng hồ đã điểm hơn 5 giờ chiều, nàng không ngờ mình lại nói chuyện với Mạc Lâm lâu như vậy, mà Ngôn Thanh Hạm… vẫn chưa về.
Đi vào trong phòng mở tủ quần áo ra, từ trong túi áo khoác lấy ra một lọ
thuốc. Lam Khiên Mạch dùng hai tay run rẩy mở nắp lọ, bộ dạng lo sợ tựa
như người nghiện ma túy. Trong lúc nàng lắc lắc ra vài viên thuốc cho
vào miệng, thì hình in chữ tiếng Anh trên thân lọ thình lình khiến hai
mắt nàng như đau hơn.
Nhớ lại từng câu từng chữ Mạc Lâm nói với
mình đột nhiên Lam Khiên Mạch thả lỏng bàn nắm chặt thành đấm ra, tùy ý
để cho những viên thuốc kia từ trên tay rơi xuống, rồi đem cả lọ xuống
ném xuống đất. Lọ thuốc không đóng nắp, những viên thuốc trắng như dã
thú tuôn ra khắp mọi nơi, rơi rớt đầy đất.
Đầu truyền đến từng trận
đau nhức khiến Lam Khiên Mạch đau như muốn nổ tung, nháy mắt nàng lại
khôi phục thanh tỉnh, cứng rắn chống đỡ thân thể run rẩy đứng dậy. Mồ
hôi từ hai bên trán chảy xuống, dọc theo cằm rơi xuống cổ, chầm chậm
trượt vào trong cổ áo. Cuối cùng, nàng mệt mỏi nằm xuống sàn nhà, nhặt
lên vài viên thuốc rơi bên dưới, bỏ vào trong miệng. Làm xong việc này
Lam Khiên Mạch thở hổn hển, mệt mỏi nằm ở đó. Áo lên trên người nàng bị
mồ hôi làm ướt, ngay cả tóc cũng bị bết dính theo.
Lúc này, di
động trong túi đột nhiên vang lên, nhìn số điện thoại quen thuộc hiển
thị trên màn hình, nàng không kịp đợi liền bắt máy, dường như người gọi
cuộc điện thoại này là thuốc cứu mạng tốt nhất của nàng. "Tiểu Mạch, em
có ở nhà không?" trong loa truyền đến thanh âm của Ngôn Thanh Hạm, thân
thể gầy gò của Lam Khiên Mạch co lại một chỗ, nằm trên sàn nhà cười ha
ha.
"Sao vậy hả? em đang cười cái gì vậy?" Ngôn Thanh Hạm bị tiếng
cười Lam Khiên Mạch làm cho khó hiểu, không biết vì sao, cô cảm thấy
tiếng cười này nghe rất kỳ quái.
"Thanh Hạm, em đang ở nhà, chị ở đâu?" vì sao, em không tìm được chị
"Chị đang ở siêu thị, chút nữa sẽ về. Em muốn ăn gì? chị mua cho, em tự làm
cho em ăn." Ngôn Thanh Hạm khó có được một lần đùa giỡn, cũng chỉ là
chuyện vớ vẩn.
"Thanh Hạm thích ăn gì thì em sẽ thích ăn cái đó, chị nhanh về đi, em rất nhớ chị."
"Ừ, chị lập tức về liền."
"Được, em chờ chị, đừng để em… phải chờ lâu."
Lưu luyến cúp điện thoại, nhìn những viên thuốc rải rác trên sàn nhà, Lam
Khiên Mạch liền nhặt lên cho vào trong lọ, cuối cùng ném xuống dưới lầu. Xác nhận trên sàn nhà không còn những viên thuốc đó, nàng mới đến phòng bếp mở tủ lạnh ra, đem những nguyên liệu nấu ăn để lên thớt, tiện đà
tháo bao tay trái xuống.
Bởi vì đã lâu không nhìn đến, cái tay kia
hiện lên một màu trắng bệch không hề khỏe mạnh, trên đó là những vết sẹo màu hồng, phối cùng màu gân xanh, nhìn qua có chút kinh người, không
nhịn được mà thấy đau lòng. Ánh mắt nhìn đến ngón út đã không còn, Lam
Khiên Mạch nhẹ nhàng dùng tay phải vuốt ve nơi bị cắt đó, lại nắm chặt.
Mấy năm qua đi, nơi vị cắt này đã liền lại vô bóng loáng đến kinh sợ,
nhưng mỗi lần nhìn thấy, nàng sẽ nhớ đến đoạn ký ức khiến nàng thống hận không thôi cùng nữ nhân kia.
"Lam, tôi thích em, từ rất sớm trước kia đã thích em rồi."
"Lam, tôi yêu em. Đem chính em giao cho tôi, có được không?"
"Lam, đừng đụng vào tôi! em mau chạy đi!"
"Lam Khiên Mạch sao? chào em, tôi là vị hôn thê của ba em, tôi tên là Chiến Đới Toàn."
Những cảnh tượng từng bên nhau, những lời hứa hẹn còn rõ ràng trước mắt. Chỉ
là, ngọt ngào trước kia nghe được giờ đã không còn, thay vào đó là hối
hận cùng đau đớn thấm vào trong xương. Cầm con dao thái để bên cạnh
thớt, nhẹ nhàng đặt lên ngón tay đã không còn. Lam Khiên Mạch nghĩ, nàng vì sao trước đây lại có dũng khí vì nữ nhân kia mà làm ra chuyện như
vậy. Còn đối phương vì sao lại nhẫn tâm hủy nhà mình còn đối xử với mình như vậy?
Bây giờ nghĩ lại, Lam Khiên Mạch trước kia thật buồn cười
biết bao, cũng ngu xuẩn đến dường nào. Nàng lại đi tin chuyện ma quỷ của Chiến Đới Tuyền, thậm chí bị cô ta nhốt vào nơi đó mà còn tin là cô ta
yêu nàng, mọi thứ chỉ là một trò đùa lớn. Ha ha, không dám nói yêu, chỉ
sợ là thích đơn thuần, thì cũng không nên làm chuyện ác như vậy chứ!? có lẽ, chính mình trong mắt cô ta, thậm chí còn không bằng một người qua
đường.
"Tiểu Mạch, chị về rồi." nghe tiếng Ngôn Thanh Hạm ngoài
cửa, Lam Khiên Mạch vội vàng đeo bao tay vào. Xuất hiện trước cửa phòng
bếp, nàng vuốt vuốt khuôn mặt khô ráo, bật cười. Quả nhiên, yêu hận đan
xen là hoàn toàn bất đồng. Trước đây mỗi lần nhớ đến chuyện cũ thì sẽ
khóc không ra dáng vẻ. Hiện tại nàng đã buông xuống, cũng tìm được người thật sự yêu mình.
Nước mắt của nàng, sẽ không vì những thứ khác mà
chảy nữa. Lòng nàng, tình yêu của nàng, vui vẻ của nàng, vết thương đau
nhức của nàng, tất cả mọi thứ của nàng, hiện tại cũng chỉ thuộc về nữ
nhân tên Ngôn Thanh Hạm này.
"Sao rồi, công tác thuận lợi không?" nhìn Ngôn Thanh Hạm ở ngoài cửa thay giày, Lam Khiên Mạch tiến đến giúp cô cởϊ áσ khoác ta, treo lên kệ áo. Mắt thấy động tác đối phương thành
thục còn có gò má ôn nhu, Ngôn Thanh Hạm liền ôm lấy Lam Khiên Mạch, hôn lên mặt nàng một cái. "Tốt lắm, bất quá người phụ trách bên đối phương
rất đáng ghét." nhớ đến Chiến Đới Tuyền nhiều lần truy hỏi chuyện riêng
tư của mình, Ngôn Thanh Hạm nhíu mày không vui nói.
"Hả? thật
sao, có người có thể khiến cho Thanh Hạm chán ghét như vậy sao? ngay cả
chị còn nói cô ta như vậy, thì cô ta nhất định là một đại bại hoại rồi."
"Ừ, đúng là không thể nào nói chuyện vui vẻ được. Bất quá, cô ta có xấu đi
nữa, cũng không bằng tiểu sắc quỷ hư hỏng như em." Ngôn Thanh Hạm đẩy
cái tay Lam Khiên Mạch còn để trước ngực mình ra, trên mặt hiện lên một
tia ngượng ngùng.
"Ah, em không có bại hoại nha, có ông ngoại của chị mới xấu đó."
"Sao vậy?" nghe Lam Khiên Mạch nói, biểu tình Ngôn Thanh Hạm đang thả lỏng
chợt trở nên nghiêm túc. Thoáng nhìn bộ dạng Lam Khiên Mạch phải chịu ủy khuất, cô lại nghĩ đến không phải ông ngoại mình lại làm gì em ấy chứ.
"Hôm nay, em đưa Cát Cát ra ngoài mua đồ, kết quả nhìn thấy ông ngoại
chị tìm đến, tuy là mời em ăn một bữa lớn, bất quá em cũng không ăn được miếng nào, ngược lại uống trà không ít. Hắn nói em không thích hợp với
chị, sẽ trở thành chướng ngại của chị. Bộ dạng kia còn thiếu ném cho em
tờ chi phiếu rồi nói em cút đi."
"Xin lỗi, để em phải chịu ủy khuất." vuốt ve thân thể lạnh như băng của Lam Khiên Mạch, Ngôn Thanh Hạm âm
trầm nói. Quả nhiên, những ngày bình yên quá dài sẽ khiến người ta quên
mất phòng bị. Ngày hôm nay thừa dịp mình đi ra ngoài, Lam Khiên Mạch một mình ở bên ngoài, ông ngoại hiển nhiên thừa cơ hội này tìm đến. Nếu
không phải Lam Khiên Mạch nói cô biết, thì cô căn bản cũng không biết
hai người đã gặp mặt nhau.
Nghĩ đến Mạc Lâm có thể đã tính kế từ
lâu, Ngôn Thanh Hạm chỉ cảm thấy sau lưng một hồi lạnh lẽo. Cô cư nhiên
tính sai để cho Lam Khiên Mạch một mình đối mặt với Mạc Lâm, tuy nhiên
em nói chuyện có vẻ nhẹ nhàng, nhưng Ngôn Thanh Hạm vẫn có thể cảm giác
được tinh thần của em ấy không được ổn định bất an. Nghĩ đến tiếng cười
Lam Khiên Mạch trong điện thoại, Ngôn Thanh Hạm rốt cuộc cũng hiểu vì
sao khi mình nghe thấy tiếng cười đó có chút quái dị.
Bởi vì trong tiếng cười đó căn bản không có gì là vui vẻ, chỉ có sự bất đắc dĩ cùng sợ hãi.
"Thanh Hạm em biết, chị sẽ không rời khỏi em." giọng nói Lam Khiên Mạch có
chút run rẩy, nàng ngửa đầu, đưa hai tay ôm mặt Ngôn Thanh Hạm vuốt ve.
Ánh mắt nhu hòa tựa như biển, càng giống như ánh nến chập chờn trước
gió. Nhìn Ngôn Thanh Hạm đầy biểu tình đau lòng, Lam Khiên Mạch lần nữa
dựa vào ngực đối phương.
Không nói không ầm ĩ, không nháo, cũng
không hề lo sợ. Trên thực tế thì sau khi cùng Ngôn Thanh Hạm xác nhận
quan hệ, mỗi ngày Lam Khiên Mạch đều sống trong lo lắng sợ hãi. Nàng sợ
Ngôn Thanh Hạm sẽ có ngày không chịu nổi áp lực bên ngoài mà rời khỏi
mình, càng sợ sau khi cô ấy biết chuyện của mình thì sẽ không còn thích
nàng nữa.
Nàng chỉ có hai bàn tay trắng, không chút vướng bận gì. Ngôn Thanh Hạm là người cuối cùng mà nàng phải cố gắng muốn có được,
đây cũng là trận đánh cuối cùng, cho dù phải bỏ ra tất cả, Lam Khiên
Mạch cũng không từ chối. Nếu có thể, nàng nguyện ý dùng tính mạng, dùng
những thứ còn sót lại tất cả để bảo vệ tình yêu này. Thật ra nàng cũng
đã làm như vậy.
Lam Khiên Mạch biết mất đi Ngôn Thanh Hạm, thì cái gì nàng cũng không còn nữa.
"Tiểu Mạch, chị không biết ông ngoại nói gì với em. Nhưng mà chị muốn em tin
tưởng, cho dù xảy ra chuyện gì, chị sẽ không rời khỏi em, mãi mãi cũng
sẽ không. Em là nữ nhân của chị, cho dù em muốn chạy, chị cũng sẽ không
buông tay." đây là lần đầu tiên Ngôn Thanh Hạm dùng ngữ khí bá đạo như
vậy để tuyên thệ chủ quyền của cô đối với nàng, nghe qua Lam Khiên Mạch
liền thỏa mãn cong khóe môi, cười như đứa bé con. "Ừm, nếu em muốn chạy
trốn, Thanh Hạm cứ trói em lại, trói lại ở bên cạnh chị cả đời, có được
không?"
"Được."
"Ừm, em đi nấu cơm." có được hứa hẹn của
Ngôn Thanh Hạm, nỗi lo lắng của Lam Khiên Mạch rốt cuộc cũng buông
xuống. Nàng đem tất cả nguyên liệu để dưới sàn nhà đến phòng bếp, bắt
đầu chuẩn bị bữa cơm cho hai người. Ngôn Thanh Hạm liếc nhìn bóng lưng
nàng lục lọi cùng Cát Cát đang nằm trên sofa, xoay người đi vào phòng
tắm.
Đem khăn quàng cổ tháo xuống, rồi xếp lại gọn gàng cho vào tủ
quần áo. Trong lúc Ngôn Thanh Hạm chuẩn bị vào phòng tắm, thì lại phát
hiện trên ra giường có một viên thuốc màu trắng. Thể tích của nó rất
nhỏ, màu trắng giống như ra giường, căn bản không dễ phát hiện. Ngôn
Thanh Hạm đưa thuốc để trước mũi ngửi một cái, phát hiện nó không có mùi gì lạ, thì cho là đồ ăn vặt của Cát Cát, liền thuận tay ném vào thùng
rác. Tốc độ nấu ăn của Lam Khiên Mạch rất nhanh, hiệu suất cũng rất cao. Ngôn Thanh Hạm vừa tắm xong đi ra, thì trên bàn đã bày đủ ba món ăn một món canh, còn có một mâm hoa quả. "Xem ra chị nhặt được bảo vật rồi,
Tiểu Mạch, em học nấu cơm? hay mẹ em dạy vậy?" Ngôn Thanh Hạm ăn đồ ăn
trước mặt theo miệng hỏi, đáp lại cô Lam Khiên Mạch chỉ trầm mặc không
nói. Cho đến khi Ngôn Thanh Hạm phát hiện sự khác thường của người kia
liền ngẩng đầu, Lam Khiên Mạch chỉ giật giật cánh môi, phun một câu
không có tình cảm gì.
"Mẹ em khi sinh em ra đã mất, cha em cũng không vui vẻ gì. Còn nấu ăn, là em tự mình học." Ngôn Thanh Hạm vẫn cảm thấy
âm thanh Lam Khiên Mạch nghe rất êm tai, khác với cảm giác khi nhìn thấy tướng mạo của nàng, âm thanh người này rất êm ái, lại thư giãn. Tựa như một khúc hát ru, nghe đến khiến người ta thêm yên tâm.
Ở cùng
lâu như vậy, Ngôn Thanh Hạm chưa bao giờ tìm hiểu qua chuyện trong nhà
Lam Khiên Mạch, mà đối phương cũng chưa từng nói với cô bao giờ. Hiện
tại, nghe Lam Khiên Mạch dùng giọng nói không chút phập phồng gì kể
chuyện này. Ngôn Thanh Hạm nhạy cảm cũng cảm nhận được người này không
phải là chưa từng khó khăn chịu đựng, nhưng nàng lại hóa thân biến thành một diễn viên rất giỏi đến cả bị thương che dấu không thấy được dấu
vết, không biểu hiện ra chút nào.
Chịu đựng như vậy, chỉ sợ nói ra còn đau nhức hơn!?
"Xin lỗi." ngoại trừ xin lỗi Ngôn Thanh Hạm cũng không biết nên nói gì. Cô
mơ hồ cảm thấy tối nay Lam Khiên Mạch có gì đó không ổn, trực giác nói
cho cô biết, đây là ảnh hưởng do Mạc Lâm kéo đến. "Ha ha, Thanh Hạm sao
lại nói xin lỗi em vậy? kỳ thực cũng không có gì liên quan, em chưa từng nhìn thấy mẹ, căn bản cũng không có nhiều cảm tình. Còn cha em, hắn
chán ghét e, em chán ghét hắn, hai người căn bản cả đời không qua lại
với nhau cùng cái thứ kia. Bọn họ cũng không đáng để em phải khổ sở."
Nếu như thật sự không trải qua khó khăn thì cũng sẽ không lộ ra thần tình
tịch mịch như vậy. Nhìn Lam Khiên Mạch bộ dạng cậy mạnh, Ngôn Thanh Hạm
đi đến ôm nàng vào ngực. Cô hy vọng nữ nhân này có thể khóc lên, dù là
cãi nhau cũng còn tốt hơn để nàng phải chịu đựng. Nhưng mà, cho dù mình
cho nàng mượn vai, thì nữ nhân kiên cường khiến người đau lòng này cũng
không hề chảy một giọt nước mắt nào.
"À, Thanh Hạm hôm nay chúng ta cùng nhau tắm, sau đó ngủ sớm được không?"
"Ừm." trải qua tiết mục này, hai người cũng không còn ham muốn nữa. Qua loa
ăn cho no bụng, rửa chén, rồi cùng nhau về phòng ngủ, chuẩn bị tắm trước khi ngủ. Ngôn Thanh Hạm thích sạch sẽ, một ngày phải tắm ba lần. Ngoại
trừ sớm muộn hai lần thì, còn lại chính là khi tan tầm về nhà.
Cởi hết quần áo ra, hai người thân thể □□ cùng nhau đi vào phòng tắm. Ban
đầu, Ngôn Thanh Hạm còn có chút ngượng ngùng, nhưng khi thấy Lam Khiên
Mạch thản nhiên, cô cũng yên tâm cởi đi che chắn của mình. Dù sao hai
người cùng đã thân mật qua, mặc dù tắm cùng nhau có chút khó xử, nhưng
cũng không thể bình thường hơn được nữa.
Bồn tắm nhà Ngôn Thanh
Hạm rất lớn, hơn nữa cô và Lam Khiên Mạch cũng khá gầy, các nàng cùng
tắm chung cũng không sợ chen chúc, thậm chí cũng không có chỗ dư. Ngôn
Thanh Hạm lần đầu tiên giúp Lam Khiên Mạch chà lưng, nhìn tay trái đối
phương không dính nước. Cô cũng không nhìn vào chỗ đó quá lâu mà dời ánh mắt đi.
Hưởng thụ sự yêu thương hầu hạ của Ngôn Thanh Hạm, Lam Khiên Mạch đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đặt lên người cô, dùng lưng cọ lên
bộ ngực dựng thẳng phía sau. "Ngoan, đừng quậy." phát hiện động tác Lam
Khiên Mạch không thành thật, Ngôn Thanh Hạm lại tựa như dỗ con nít nói.
Chỉ là giọng nói nhẹ nhàng của cô cũng không khiến đối phương thu liễm,
ngược lại còn cà chớn hơn.
Bộ ngực đứng thẳng bị tấm lưng lạnh đè ép ma sát. Ngôn Thanh Hạm cảm thấy thân thể trở nên nhiệt, có chút khó
chịu, nhiều hơn là sự thoải mái. Cô ép mình quên đi cảm giác này, nhưng
mà cô càng muốn quên, thì khát vọng thân thể lại càng nhiều, trong đầu
cũng theo sát những hình ảnh tối qua Lam Khiên Mạch tiến nhập vào mình.
Ngón tay nàng thon dài mãnh liệt đến mê muội, còn có khoái ý như muốn
chết.
"Em có thể cảm giác được, chỗ đó của Thanh Hạm đang cứng hơn.
Kỳ thực… em rất muốn chị." Lam Khiên Mạch nói xong, tự tay nắm hai tay
Ngôn Thanh Hạm đặt lên ngực mình. Chỉ khi đụng vào, Ngôn Than Hạm liền
bị nơi đó trương cao lên cả kinh nói không ra lời. Theo bản năng cô
không tự chủ được mà bóp bóp, lập tức lại cảm giác được khỏa mềm kia lại trướng lên không ít. "Tiểu Mạch, chị…. ưʍ." Ngôn Thanh Hạm biết đêm này cũng không ngủ như bình thường được, cô muốn nói là về phòng, chỉ là
khi mở miệng, lời lẽ đã bị cánh môi kia ngăn lại, không cho mở miệng
nữa.
Lam Khiên Mạch nghiêng đầu hôn mình, từ góc độ này, Ngôn
Thanh Hạm có thể nhìn thấy rõ tay mình đang bóp lấy bộ ngực trương lên
của đối phương. Theo sự vuốt ve của mình, Lam Khiên Mạch bắt đầu run
rẩy, ngay cả thở dốc cũng mất trật không ra dáng vẻ. Đôi mắt đỏ sậm của
nàng vì động tình mà phủ kín một tầng sương mù, lóe sáng như ánh sao,
lại giống như sắp khóc.
"Thanh Hạm, muốn em." ngón tay bị nắm lại, đi đến động khẩu nóng rực ẩm ướt. Nơi đó tràn ngập sự ẩm ướt, cảm xúc dính trượt cũng không phải là nước, mà là du͙ƈ vọиɠ chảy ra từ cơ thể Lam
Khiên Mạch. Thấy đối phương ngưng mắt nhìn mình, bộ dạng khát vọng muốn
yêu thương. Ngôn Thanh Hạm thuận theo thâm nhập vào bên trong, nhẹ nhàng động.