Trong phòng tối phá lệ yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở của cả hai thì
không còn gì khác. Ngốc lăng nhìn trần nhà không có gì, Ngôn Thanh Hạm
giật giật thân thể cứng ngắc, sau đó vì đụng phải vật thể nhẵn nhụi mà
lui về sau. Nghe bên cạnh có tiếng cười đang đè nén, lúc này cô cũng
thấy mừng do đèn trong phòng đã tắt, nếu không khuôn mặt ửng đỏ của mình sẽ bị Lam Khiên Mạch nhìn thấy mất.
"Thanh Hạm dường như không
có thói quen ngủ với người lạ? nếu chị cảm thấy khó chịu, em sẽ ra sofa
ngủ." Lam Khiên Mạch vừa nói vừa tính ngồi dậy, nhưng nàng còn chưa kịp
nhấc người ra khỏi giường, cổ tay liền bị lực đạo lớn giữ lại, khiến
nàng ngả ngửa. "Không sao đâu, em ngủ ở đây được rồi, chỉ là do chị mất
ngủ mà thôi."
"Hả? thì ra là như vậy, thật ra thì em không quá
khó gì, dù sao cũng là lần đầu tiên ngủ chung với Thanh Hạm mà, chỉ nghĩ đến em là người đầu tiên được ngủ trên giường này, chỗ này… thì thật là vui rồi." Lam Khiên Mạch nói xong, nắm tay Ngôn Thanh Hạm đặt lên tim
mình. Chạm vào vải mềm mỏng manh, cảm nhận được nhịp tim đang đập đều
đều dưới lớp da. Tay Ngôn Thanh Hạm đặt trên đó cũng không có ý muốn bỏ
ra.
"Lam Khiên Mạch, thật ra thì em là người như thế nào?" Ngôn Thanh Hạm nhỏ giọng nói, giống như đang hỏi Lam Khiên Mạch, mà cũng như đang
tự lẩm bẩm. "Thanh Hạm, em là người thế nào cũng không quan trọng, bởi
vì một ngày nào đó, ta sẽ đem bản thân thật sự hiện diện trước mặt chị.
Em thích chị, đây là yêu thích góp nhặt qua thời gian tích lũy lại càng
nhiều, càng ngày càng mãnh liệt. Mỗi giây, em sẽ thích chị thêm bấy
nhiêu phần. Thanh Hạm, đừng hoài nghi tình cảm em đối với chị, tin em."
"Chị…" nghe Lam Khiên Mạch chân thành tỏ tình như vậy, Ngôn Thanh Hạm nói
không cảm động là giả. Cô muốn nói cho Lam Khiên Mạch, không phải là
mình không tin nàng, chỉ là chữ chị mới ra khỏi miệng, lời kế tiếp lại
bị Lam Khiên Mạch ngăn lại.
"Thanh Hạm, chúng ta cởi hết quần áo ra được không?"
"Hả?" phát ra giọng mũi nghi ngờ, Ngôn Thanh Hạm hiển nhiên không phải vì Lam Khiên Mạch mà trong suy nghĩ cũng nhảy vọt theo.
"Ha ha, dáng vẻ Thanh Hạm ngơ ngác thật khả ái. Em nói, chúng ta cởϊ qυầи
áo ra hết được không? Các nhà nghiên cứu từng nói qua, ngủ khỏa thân có
thể giúp mình ngủ ngon hơn đó nha."
"Á… không cần, chất lượng ngủ của chị rất tốt."
"Thật không? nhưng mà không phải hồi nãy Thanh Hạm nói mất ngủ sao? lại đây, cởi ra đi."
Âm thanh sột soạt lọt vào tai, Ngôn Thanh Hạm nhìn người bên cạnh ngồi
dậy, đem quần áo ngủ cởi ra. Đồng thể dấu bên như ẩn như hiện trong bóng đêm, mái tóc dài màu đen được cột lên, còn có hai khỏa tròn trịa kia.
Mặc dù không nhìn rõ chi tiết, những đường cong hoàn mỹ rất rõ ràng.
Cũng giống như cơ thể màu trắng được vẽ từ bút lông màu đen, vô cùng rõ
ràng vượt trội.
"Thanh Hạm cũng cởi ra đi được không?" lúc này Lam
Khiên Mạch trở về nằm cạnh mình. Cảm thấy thân thể nàng đang ma sát trên người mình, rõ ràng chỉ cách một lớp đồ ngủ, nhưng hơi lạnh trên người
đối phương khi tiếp xúc vẫn có thể truyền qua. "Lam Khiên Mạch. sáng mai chị còn phải họp." Ngôn Thanh Hạm cắn răng nói, cô biết mặt mình so với trước đó còn đỏ hơn.
"Thanh Hạm, người ta chỉ muốn chị ngủ thoải mái thôi mà, cũng đâu có làm gì đâu. Chị nói sáng mai còn đi họp, nếu
chị bị mất ngủ, thì sẽ ảnh hưởng đến trạng thái phải làm sao. Hay chị
muốn để em giúp chị cởi đây?"
"Không cần, tự chị cởi là được." từ chuyện lần trước giúp mặc đồ, Ngôn Thanh Hạm cũng không dám để cho Lam
Khiên Mạch giúp mình làm bất cứ chuyện gì, Cô biết rõ không thể bỏ đi
yêu cầu này được, không thể làm gì khác hơn là ngồi dậy, tự tay cởϊ qυầи áo ra.
Mỗi nút áo bung ra, thì tiếng vải va chạm cũng phát ra, nghe
qua phá lệ mập mờ. Ngôn Thanh Hạm biết, nhất định là Lam Khiên Mạch đang nhìn mình. Nếu là con ngươi màu đỏ kia sẽ lộ ra tình cảm gì? thưởng
thức, dửng dưng, hay là tràn đầy dục vong?
Nghĩ vậy Ngôn Thanh
Hạm khẽ cắn môi, ngượng ngùng cởϊ qυầи áo ra, sau đó nằm lại trên
giường, đem qυầи ɭóŧ trong chăn cởi ra. Thành phố X cuối tháng 9 không
quá lạnh, nhưng cũng không quá nóng, huống chi trong phòng Ngôn Thanh
Hạm còn mở điều hòa. Chỉ mới cởϊ qυầи áo ngủ ra, người cô vì gặp lạnh mà có chút khó chịu.
"Ah~… quả nhiên ngủ như vậy thật thoải mái,
chỗ này của Thanh Hạm thật mềm nha." trong lúc Thanh Hạm định che kín
chăn sưởi ấm, Lam Khiên Mạch đột nhiên từ bên kia giường dán tới. Cảm
giác được hai khỏa đầy đặn của nàng cũng giống như của mình, còn phát ra tiếng rên khẽ dụ hoặc như vậy, nháy mắt Ngôn Thanh Hạm cảm thấy như đạp phải mìn không dám cử động nữa, đưa tay muốn đẩy đối phương ra.
"Lam Khiên Mạch, đừng có quậy." Ngôn Thanh Hạm thấp giọng trách cứ, giọng
nói vẫn như vậy nhưng mất đi vài phần uy nghiêm còn thêm chút hờn dỗi.
"Oh~ không được không được, vậy em ôm Thanh Hạm nha." Lam Khiên Mạch cố ý
làm giọng nũng nịu tức giận nói, đồng thời cũng nhích người đến.
Hai người cũng đều như nhau, cũng đã làm quan chuyện thân mật. Hôm nay,
thân thể bị đè ép tại vị trí nhạy cảm như vậy, Ngôn Thanh Hạm cảm thấy
ngượng ngùng nhưng cũng vô cùng thoải mái. Nhưng mà lí trí cùng tính
cách bản thân không ngừng nhắc nhở cô, mình nên đẩy Lam Khiên Mạch ra,
nếu không mọi chuyện sẽ lại giống như lần trước, một chút sẽ không thu
lại được nữa,
"Thanh Ham, tối nay em sẽ không làm gì chị đâu, chỉ muốn ôm chị cùng ngủ chung mà thôi. Chị phải ngoan đó nha, nếu không em sợ mình sẽ không nhịn được." Lam Khiên Mạch lên tiếng lần nữa, âm thanh cũng đã khàn không chịu nổi. Đều là nữ nhân, Ngôn Thanh Hmj tuy không
có thích chuyện yêu trên giường, nhưng cũng biết phản ứng sinh lí cơ bản của nữ nhân. Nhận ra hai điểm trước ngực Lam Khiên Mạch đã cứng lên, đè lên ngực mình, Ngôn Thanh Hạm không nói thêm gì nữa, mà để mặc cho đối
phương ôm mình.
"Thanh Hạm thật ngoan, mau ngủ đi, ngày mai em sẽ làm điểm tâm cho chị."
"Ừ, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Nháo một hồi cũng đã muộn, phòng ngủ lại khôi phục yên tĩnh như trước. Ngôn
Thanh Hạm vốn không mệt, nhưng hôm nay bị Lam Khiên Mạch ôm vào ngực, cô cảm thấy vô cùng thoải mái, mi mắt cũng càng rũ xuống, cuối cùng hoàn
toàn khép lại. Nghe tiếng hô hấp người trong ngực đều đều, Lam Khiên
Mạch thỏa mãn cười, hôn một cái lên chóp mũi Ngôn Thanh Hạm.
"Thanh Hạm, em thật thích chị."
Hai người yên ổn ngủ đến sáng hôm sau, khi Ngôn Thanh Hạm tỉnh lại, thì bên cạnh giường đã không còn bóng người, Nghe bên ngoài thi thoảng truyền
đến tiếng nấu đồ ăn, cô không kịp đợi liền lấy đồ ngủ để bên giường mặc
vào, đi ra phòng ngủ. Vừa bước ra cửa đầu tiên Ngôn Thanh Hạm đã thấy
Lam Khiên Mạch đang bận rộn trong bếp. Tình cảnh như vậy, cảm thụ này,
cô chư bao giờ trải qua.
Ngôn Thanh Hạm cảm thấy, hạnh phúc cũng
không phải là thứ khó bắt được, nó có thể hạ xuống bất kỳ người nào thân thiết. Giống như lúc này, một người vì bạn sáng dậy sớm, làm cho bạn
một bữa ăn tinh xảo. Dù bạn có giúp gì cũng không được, chỉ có thể đứng
bên cạnh nhìn bóng lưng bận rộn của nàng, cũng đã rất hạnh phúc rồi.
"Sao lại dậy sớm vậy? không phải 9h mới họp sao? chị có thể ngủ thêm một lát mà." nghe thấy tiếng bước chân của Ngôn Thanh Hạm, Lam Khiên Mạch cũng
không quay đầu lại mà nói, trên môi còn có nụ cười nhàn nhạt. "Không có
gì, chỉ là ngủ đủ rồi, thì tự nhiên tỉnh. Thật ra em không cần phải dậy
sớm như vậy, sẽ mệt đó."
"Sao mà biết chứ? em vì Thanh Hạm bảo
bối làm điểm tâm, vĩnh viễn cũng không thấy mệt đâu." nghe qua lời Ngôn
Thanh Hạm có chút đau lòng, trong lòng Lam Khiên Mạch cũng ấm áp như mà
bông vải. Nàng đem bữa sáng lên, bên cạnh còn có hai ly sữa ấm. Nhìn bàn ăn với bữa sáng phong phú, nhớ lại cái tủ lạnh nhà mình chả có gì. Ngôn Thanh Hạm không biết Lam Khiên Mạch dậy lúc mấy giờ đi mua đồ về nấu,
còn vì cô làm một bữa sáng như vậy.
"Thanh hạm, còn đứng đó làm gì?
nhanh đến ăn khi còn ấm đi, chị đừng quên, chút nữa còn phải đưa em và
Cát Cát về rồi mới có thể đi làm nha."
"Ừ, chị sẽ đưa cả hai về." Ngôn Thanh hạm rất nghiêm túc nói, cô cũng không thể Lam Khiên Mạch đón xe về nhà trong giờ đi làm cao điểm như vậy được. Huống chi, người này
trừ bản thân ra còn mang theo con mèo nhỏ không an phận kia.
"Chậc chậc… có Ngôn đại tiểu thư đường đường làm tài xế cho em thật vinh hạnh a. Con nói đúng không? Cát Cát." Lam Khiên Mạch vừa nói xong, rất nhanh còn mèo nhỏ từ dưới đất phóng lên đùi nàng. Thấy người kia ăn sáng còn
không quên giỡn với con mèo nhỏ, Ngôn Thanh Hạm cười cưng chiều, cảm
thấy một người một mèo căn bản chỉ là đứa bé chưa lớn.
Dùng xong
bữa sáng, hai người đem theo Cát Cát cùng ra cửa. Mặc dù không phải lần
đầu ngồi xe, nhưng Cát Cát vẫn như đứa bé tò mò nhoi đến cửa sổ nhìn ra
ngoài. Chốc chốc lại nhìn qua tay lái rồi nhìn xuống dưới kêu meow meow
hai tiếng, rồi không thèm nghe lời thò đầu ra ngoài.
Thấy Cát Cát
hành động khả ái như vậy, Lam Khiên Mạch lại như thói quen ôm nó ngăn
không cho nó rời ra bỏ đi. Còn Ngôn Thanh Hạm luôn không khống chế được
tầm mắt của mình, ba lần bốn lượt chia trí nhìn gò má xinh đẹp của Lam
Khiên Mạch. "Thanh Hạm nhìn cả đường, nhìn còn chưa đủ?"
Khi xe
dừng lại dưới lầu tiểu khu, dọc đường đi không nói gì Lam Khiên Mạch mở
miệng hỏi. Thấy vẻ mặt nàng đầy trêu chọc, Ngôn Thanh Hạm cúi đầu không
nói. Đột nhiên, vai bị một cổ lực đạo lôi đi. Một khắc sau, cả người cô
đã ngã vào trong ngực người kia, trong mũi tràn đầy khí tức trong veo
đạm bạc trên người đối phương.
"Thanh Hạm, em lên đây, chị phải
chiếu cố tốt mình, đừng làm việc quá sức." nghe Lam Khiên Mạch dặn dò,
Ngôn Thanh Hạm đột nhiên cảm thấy trong lòng có vài phần chua xót. Cô có thể cảm giác được người này không muốn rời khỏi mình, thật ra thì nàng
chỉ cần nói một câu để nàng và mình chung một chỗ, thì sẽ giải quyết
được chuyện hai người không thể gặp nhau thường xuyên được. Nhưng mà…
Ngôn Thanh Hạm không muốn nhanh như vậy liền tiến triển đến bước đó.
"Ừ, chị biết."
"Thanh Hạm ngoan như vậy, đây, cái này coi như em thưởng cho chị." Lam Khiên
Mạch nói xong, cầm một viên kẹo để trong tay Ngôn Thanh Hạm. Nhìn viên
kẹo khác với bịch kẹo lần trước, một ý nghĩ liền thoáng qua trong đầu,
cô ngẩng đầu lên mặt không thể tin nhìn Lam Khiên Mạch.
"Sao vậy? có phải thấy viên kẹo này ăn rất ngon không, mà đi siêu thị hay ra cửa hàng cũng không mua được?"
"Đây là em làm?" nghi vấn trong lòng thốt lên, Ngôn Thanh Hạm không ngờ đến
ngay cả kẹo Lam Khiên Mạch cũng biết làm, lập tức thân phận của nàng
cũng nghi ngờ. Không lẽ người này xuất thân là đầu bếp?
"Được rồi, Thanh Hạm đừng đoán mò, bởi vì chị không đoán được đâu nha. Nhanh lên đi làm đi, trên đường nhớ lái xe cẩn thận đó."
Lam Khiên Mạch hôn lên môi Ngôn Thanh Hạm, sau đó ôm Cát Cát đi vào nhà
mình. Nhìn bóng lưng nàng càng đi càng mờ dần, Ngôn Thanh Hạm bóc kẹo ra cho vào miệng mình, tiếp đó đem giấy gói kẹo cất vào ngăn kéo trong xe.
Hình như sau khi biết Lam Khiên Mạch thì mình cũng trở nên ngây thơ rồi.
"Giám đốc Ngôn, cuối cùng ngài cũng đến rồi, Mạc thủ trưởng ở phòng làm việc
chờ chị rất lâu rồi." mới vừa vào công ty, thư kí vội chạy đến nói với
cô. Nghe cô nói Mạc Lâm đến đây, trong lòng Ngôn Thanh Hạm nghi ngờ.
Trước kia, Mạc Lâm sẽ không đích thân đến Ngôn thị. Cho dù muốn xem
thành tích của cô gần đây, cũng sẽ gọi mình đến Mạc gia tìm ông, tại sao mới sáng mới đã đến đây?
"Ông ngoại, sao ông lại đến đây?" Ngôn Thanh Hạm vào phòng làm việc, nhìn lão gia tử đang đứng chống gậy nhìn ra cửa sổ hỏi nhỏ.
"Ừ, đến xem gần đây cháu đang bận chuyện gì, còn bị cảm giác không kịp thích ứng chỗ này chứ?"
"Cám ơn ông ngoại quan tâm, chỗ này rất tốt, đồng nghiệp đối với cháu cũng
rất tốt." Ngôn Thanh Hạm lễ phép trả lời, bưng tách trà thư kí vừa pha
để trước mặt Mạc Lâm.
"Cháu quen rồi thì tốt, thật ra hôm nay ta đến
cũng không có gì quan trọng, chỉ muốn biết cháu làm ở đây có mở lòng hay không thôi. Bây giờ nghe cháu nói như vậy, ta cũng yên lòng. Ngoài ra…" Mạc Lâm nói đến đây, tầm mắt rơi vào người Ngôn Thanh Hạm. Nhìn thấy
trên vai cô còn có cọng lông đen xám ngắn, liền nhận ra đây là lông mèo.
"Ngày hôm qua tiểu tử Lăng Long có gọi điện cho ta, hắn nói có làm chuyện
khiến cháu giận, cho nên hy vọng lão đầu tử ta đi hòa giải chuyện này,
nói cháu đừng để ý lời hôm qua hắn nói."
"Hắn hiểu lầm rồi, thật
ra cháu không có giận, chỉ cảm thấy hơi mệt, nên muốn về nhà sớm thôi."
nghe lời Mạc Lâm nói Ngôn Thanh Hạm cau mày nói. Cô không ngờ Lăng Long
lại gọi cho ông ngoại đến áp chế mình, trong lòng đối với hắn càng bài
xích thêm.
"Ừ, vậy thì tốt, cháu cũng biết, quan hệ giữa ta và
ông nội hắn không tệ, mà hai nhà chúng ta coi như có giao thế. Tuổi cháu không còn nhỏ, mặc dù mới qua một cuộc hôn nhân thất bại, nhưng tiểu tử Lăng Long này so với Chu Ninh kia còn tốt hơn nhiều. Ông ngoại hy vọng
cháu có thể cẩn thận cân nhắc một chút, cũng hy vọng hai nhà Mạc Lăng có thể làm thông gia."
"Ông ngoại, cháu biết ý ông. Chỉ là chuyện tình
cảm không phải ép là được, nếu cháu đối với Lăng Long có cảm giác, tự
nhiên sẽ tiếp nhận hắn. Nhưng nếu hắn không phải người cháu thích, chắc
hẳn ngài cũng không thể vì quan hệ hai nhà mà để Thanh Hạm gả cho hắn,
không phải sao?" Ngôn Thanh Hạm nói đúng mực, không chỉ uyển chuyển cự
tuyệt Lăng Long, đồng thời nâng cao thân phận Mạc gia lên.
Nghe
lời cô nói, động tác Mạc Lâm đang uống trà ngưng lại, đột nhiên hắn vỗ
lên vai Ngôn Thanh Hạm một cái, đồng thời đem cọng lông mèo trên người
cô vứt đi. Động tác này không tránh được mắt Ngôn Thanh Hạm, trong lòng
cô thầm kêu không ổn đồng thời cũng nghĩ đến mục đích thật sự Mạc Lâm
đến đây hôm nay.
"Ngôn Ngôn, trong số tất cả các vãn bối ở Mạc
gia người ta thích nhất là cháu, cũng coi trọng nhất là cháu. Cháu rất
ưu tú, ưu tú này thậm chí còn hơn cả cha mẹ cháu. Nếu cháu yêu thích
thương trường, có lẽ ta sẽ đem Mạc thị giao cho cháu xử lý. Nhưng đáng
tiếc, cháu lại theo con đường nghệ thuật."
"Bất quá như vậy cũng
không sao, chỉ cần cháu thích, ông ngoại và ba mẹ cháu sẽ vô điều kiện
đáp ứng. Nhưng mà cháu phải nhớ, trong mắt người Mạc gia không được có
hạt cát nào, càng không cho phép người ngoài thuyết tam đạo tứ*. Là món đồ chơi , nếu cháu thích thì cháu có thể chơi tiếp. Nhưng phải
nhớ, nó có tốt hơn nữa, thì cũng chỉ là món đồ chơi. Đồ chơi chết chỉ có kẻ ngu mới làm như vậy, nếu không kịp thời rút khỏi, còn không bằng hủy diệt món đồ chơi đó. Hôm nay ta nói đến đây thôi, cháu làm việc đi."
*Thuyết tam đạo tứ (说三道四): 1. Nói chuyện linh tinh; góp ý bậy bạ
2. chỉ trích; phê bình; nói này nói nọ
Thấy Mạc Lâm đẩy cửa rời đi, sắc mặt Ngôn Thanh Hạm từ bình thường cũng trở
nên trắng bệch như giấy. Nếu đoán không sao, rất có thể ông ngoại đã
biết chuyện mình và Lam Khiên Mạch.